Nghe nói một trường lái xe gần đây đang hoạt động, rẻ hơn nhiều! Cũng gần với trường đại học, lập tức hấp dẫn không ít thiếu nữ sinh viên đại học đi học lái xe.
Vương Linh cũng nghe bạn cùng phòng ký túc xá nói không ngừng về chuyện này, lúc này mới hiểu được, trong lòng cũng có chút dao động. Thừa dịp thời gian rảnh rỗi, lén lút sau lưng bạn cùng phòng đi đăng ký học ở trường dạy lái xe.
Giá rẻ là giá rẻ, nhưng có quá nhiều người đăng ký. Ngày đầu tiên Vương Linh đến, tất cả phải xếp hàng chờ, thậm chí còn không được chạm tay vào chiếc xe hơi dùng để dạy học nữa là.
Hơn nữa đang là mùa hè, thời tiết nóng nực, ra nhiều mồ hôi. Nửa người trên của Vương Linh mặc áo ngắn tay, xung quanh cổ áo màu vàng nhạt đều bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt.
Để có thể tập lái xe tốt hơn, ngày hôm sau cô dậy sớm, cuối cùng người cũng không còn nhiều như hôm qua nữa, cô cũng gặp được huấn luyện viên dạy mình lái xe, là một ông chú trung niên béo mập, trông khá già.
Từ Chung lần đầu tiên nhìn thấy Vương Linh đã bị mê hoặc không chịu nổi, cô mặc quần jean bó sát, dép kim cương sáng màu vàng, móng chân trắng nõn, móng tay sơn đỏ rực, hấp dẫn cực kỳ.
Thay vì giẫm chân lên phanh, cô mà giẫm chân lên côn ŧᏂịŧ của hắn thì chắc chắn có thể đưa hắn lên thiên đàng. Nghĩ tới đây, côn ŧᏂịŧ của Từ Chung đã có phản ứng.
Hơn nữa quần bó sát bao bọc mông, đung đưa trước mặt hắn, làm cho hắn nứиɠ đến mức muốn đè cô lên xe tập lái, hung hăng đυ. cô một trận.
Nhưng để bắt được con cá này, hắn cố kìm lại cơn nứиɠ, đẩy người lên xe tập lái, trưng ra một bộ dáng dạy dỗ tận tình.
"Rẽ phải, rẽ phải, cua qua nào ~ em nhất định phải để thầy dạy thì mới lái lên tay được.”
Nói xong, Từ Chung khó nhịn không yên nghiêng người, một đôi tay thô ráp sờ lên bàn tay nhỏ bé mềm mại tuyết trắng trên vô lăng. Ánh mắt suýt chút nữa chui vào trong rãnh ngực thật sâu, ngửi thấy mùi thơm trên cổ Vương Linh, Từ Trung suýt chút nữa nhịn không nổi muốn úp mặt vào đó.
Hắn không khỏi ở trong lòng âm thầm mắng:
"Đây đúng là một con đĩ thỏa mà, ăn mặc như vậy mà dám đến đây học lái xe, thật đúng là mấy cái đồ thèm đυ.. Không chừng âʍ ɦộ đã sớm ngứa đến không chịu nổi rồi ~ sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho cô sướиɠ thôi đồ đĩ thỏa.”
Vương Linh nhìn ra ý đồ của Từ Chung, cô biết rõ sự quyến rũ của mình, rất ít người có thể thoát khỏi mị lực của cô, huống chi chỉ là một ông chú trung niên, nhìn xem, hắn cứng thật rồi kìa.
Khi sắp chạy xong một vòng dừng lại, Vương Linh cố ý rẽ sang hướng khác, khẽ đạp ga. Từ Chung thấy tình huống không ổn, vội vàng đạp phanh.
Vốn định trách cứ một phen, nhưng quay đầu nhìn thấy Vương Linh, trông đáng thương, giống như bị hoảng sợ lao vào lòng hắn.
Cặρ √υ' lớn hung hăng đυ.ng vào l*иg ngực hắn, Từ Chung cũng nhân cơ hội âm chặt lấy cô, càng nhân cơ hội được ăn đậu hũ.
"Huấn luyện viên, thầy thấy em có ngốc quá không? Vừa rồi còn suýt chút nữa hại thầy bị thương. ”
"Đúng rồi, em muốn kiểm tra một chút, để em xem có chỗ nào bị thương hay không.”
Vương Linh vén áo Từ Chung lên, đàng hoàng xem xét, giống như hật sự lo lắng hắn sẽ bị thương vậy.
Củi khô liệt hỏa, Từ Chung nào chịu được chuyện này, côn ŧᏂịŧ của ông bị Vương Linh trêu chọc đến mức cứng lên. Đang tâm viên ý mã muốn dẫn dắt Vương Linh sờ vào côn ŧᏂịŧ, không nhờ bị tiếng ồn ào bên ngoài cắt ngang.
"Huấn luyện viên? Thầy không sao chứ? Thầy còn dạy lái xe nữa không? Nếu không thì chúng tôi về đây.”
Trước mặt mọi người, Vương Linh vội vàng đứng dậy để tránh bị nghi ngờ, giống như một cô gái nhỏ đang làm sai điều gì đó, né tránh rời đi. Một đống người còn lại phải đối mặt với sự tức giận của huấn luyện viên, trở thành mục tiêu trút giận của hắn.
Vương Linh rời đi, khiến Từ Chung càng ám ảnh nhung nhớ tới cô, đi càng ngày càng sớm, nhưng vẫn như cũ, mấy ngày rồi vẫn chưa gặp lại Vương Linh, tức giận cũng càng lúc càng lớn.
Hôm nay rất muộn, Từ Chung dạy xong học viên cuối cùng, định chuẩn bị về nhà, lúc này dưới ánh đèn chậm rãi nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp.