Tô Dương là anh em tốt với anh đã nhiều năm, mỗi khi rảnh rỗi sẽ cùng nhau uống rượu nói chuyện, gần đây tên nhóc này đã có bạn gái, cho nên mỗi ngày đều không thấy bóng dáng ở đâu.
"Tô Dương, em lại đi cô bạn gái của em rồi à, nhìn bộ dạng mặt mày ửng đỏ này chắc là dập nhau kịch liệt lắm nhỉ."
Tô Dương xấu hổ gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ, bắt đầu cùng anh em tốt uống hai ba chén, đề tài nói chuyện cũng dần dần mở ra.
"Anh không biết đâu, Lưu Vỹ ~ Bạn gái của em có dáng người rất quyến rũ, đặc biệt là sự gợi cảm trên cơ thể cô ấy, sờ vào là có cảm giác rất mềm~ Toàn thân mềm mại như vậy, anh nghĩ xem sao em có thể kiểm soát được khi nhìn thấy cô ấy chứ?"
"Coi bộ em may mắn lắm đấy chàng trai~"
"Vậy thì anh cũng cố gắng tán được một cô như thế đi nhé."”
"Gấp làm gì? Nhưng mà để khi nào em dẫn bạn gái tới gặp mặt anh, xem dáng người cô ấy có như em nói hay không.”
"Cứ đợi đi~ Hai ngày nữa em sẽ đưa cô ấy đến đây cho anh xem, nhất định sẽ khiến anh phải ghen tị."
Hay người say đến mơ mơ màng màng, uống xong leo lên giường ngủ. Đêm hôm đó, Lưu Vỹ hưng phấn trằn trọc suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa hai người, trằn trọc mãi, bên dưới cứng không ngủ được.
Anh ảo tưởng về sự xuất hiện của bạn gái Tô Dương, luồn tay xuống chăn nắm lấy côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thủ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn ra ga giường mới thấy thỏa mãn.
Sau khi bắn vẫn còn hơi đau âm ỉ, xem ra đã đến lúc tìm một người phụ nữ để phát tiết rồi.
Nhưng anh vẫn chưa tìm được là ngày hôm sau bạn gái của Tô Dương đã tới nhà.
“Cộc cộc ~ cộc cộc cộc~”
Cánh cửa bị gõ không ngừng, Lưu Vĩ không thể ngủ được vì tiếng ồn, vì vậy anh chỉ mặc qυầи ɭóŧ ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, anh ngây người, một cô gái xinh đẹp mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc xuất hiện trước mặt, khiến anh sửng sốt đến ngây người.
"Cô đang tìm ai vậy?"
"A~"
Lý Kỳ ở đối diện nhìn thấy dưới qυầи ɭóŧ của Lưu Vĩ có một khối nhô ra phía trước, thét chói tai xoay lưng lại.
Lúc này Lưu Vĩ mới phát hiện mình đã buồn ngủ, anh và Tô Dương bình thường đều không mặc quần áo. Anh vội vàng nói lời xin lỗi để trở về phòng để mặc quần áo.
Sau khi thay quần áo trở lại, liền nhìn thấy Tô Dương thân mật ôm cô gái đó, trên mặt tươi cười giới thiệu:
"Lưu Vỹ ~ Đây là bạn gái Lý Kỳ của em. Tối hôm qua cô ấy uống quá say nên em không kịp trả lời tin nhắn của cô ấy, nên cô ấy vội đến đây tìm em.
"Xin chào ~ Lưu Vĩ."
"Xin chào ~ Lý Kỳ."
Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc hai người vừa vào cửa gặp nhau, hai người họ còn có hơi xấu hổ một chút.
Dáng người Lý Kỳ quả thật giống như lời Tô Dương nói làm cho người ta nhìn không rời mắt được, hơn nữa sườn xám làm nổi bật, bầu vυ' tròn trịa và cái mông vểnh lên, đều không khỏi để người ta muốn chơi đùa một chút, nhưng ngại có anh em tốt đang ở đấy, Lưu Vĩ cũng đành phải thu hồi ánh mắt của mình, lén liếc nhìn.
“Em ăn sáng chưa?”
“Chưa~ Bảo bối, em có muốn làm gì cho bọn anh không? ”
"Nấu một món gì đó được không cưng?"
Lý Kỳ lưu loát đi vào phòng bếp, cũng không biết Tô Dương sao lại nhẫn tâm để cho một bảo vật như vậy đi nấu cơm mà không phải kéo vào trong phòng hung hăng cᏂị©Ꮒ một trận đã đời đi chứ.
"Tô Dương, em không đi giúp cô ấy một tay à? ”
"Không sao đâu, một mình cô ấy làm được rồi.”
"Cô ấy là khách mà, để anh đi xem thử~"
Lưu Vĩ xoay người vào phòng bếp, nhìn thấy Lý Kỳ khom lưng, mông vểnh lên, cố kìm nén không đè cô lên tủ đυ. cô một trận, anh nói.
"Có cần tôi giúp gì không. ”
Lý Kỳ còn tưởng là Tô Dương tới, thuận miệng đáp:
"Giúp em rửa rau đi~”
“Cho tôi xin lỗi chuyện sáng nay.”
Lý Kỳ xoay người, nghe được lời của Lưu Vĩ, vẫn hơi hoảng sợ, nghĩ đến cảnh tượng đó vào buổi sáng, nhất là cái cục phồng lên ở phía dưới cũng đủ để cho cô ngượng ngùng đỏ mặt.
"Tôi quên mất rồi, anh có thể đưa rau qua đây cho tôi được không?”
Lúc đưa rổ rau qua, ngón tay Lưu Vĩ và Lý Kỳ không cẩn thận đυ.ng phải nhau, như thể họ đυ.ng phải nơi riêng tư của nhau, cả hai đều hoảng loạn rụt tay lại.
Rau rớt xuống đất, Lý Kỳ vội vàng ngồi xổm xuống nhặt. Lưu Vĩ phản ứng lại, cũng phải khom lưng giúp cô, đúng lúc Lưu Vỹ nhặt rau xong đứng dậy, côn ŧᏂịŧ cứng ngắn nhô ra khỏi quần anh lập tức đập vào mắt cô.