Nhẫn nhịn ba ngày, cuối cùng Vân Tử Thu vẫn không nhịn được, anh đến bệnh viện muốn nhìn Hạ Nguyên Đán.
Trên đường đi, anh lại tự nhắc nhở bản thân, chỉ là đi xem rốt cuộc Hạ Nguyên Đán và Cố Hướng Kình có quan hệ như thế nào thôi. Chứ không phải quan tâm sau khi phẫu thuật, sức khỏe của Hạ Nguyên Đán đã hồi phục hay chưa.
Khi anh đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Nguyên Đán và Cố Hướng Kình ngồi sóng vai nhau vừa cười vừa nói, cơn tức giận xộc thẳng lên đầu.
Vân Tử Thu không phải là người dễ kích động, nhưng lúc này anh không nhịn được.
Giơ chân đạp cửa phòng, khuôn mặt âm u lạnh lẽo hệt như Tu La khiến người ta sợ hãi.
Bịch bịch!
Cửa phòng đập vào tường, tiếng nói cười trong phòng lập tức im bặt.
Hạ Nguyên Đán kinh ngạc ngẩng đầu, khi cậu nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, nụ cười trên mặt biến mất không còn.
Khuôn mặt hồng hào dưỡng được trong mấy ngày nay lập tức biến mất sạch sẽ.
Sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Cố Hướng Kình nhìn thấy Vân Tử Thu, cười xùy một tiếng, nắm chặt lấy cổ tay Hạ Nguyên Đán: “Ôi, ngọn gió nào thổi cậu Vân tới vậy?”
Ấm áp trong lòng bàn tay người đàn ông khiến Hạ Nguyên Đán bình tĩnh lại.
Nhưng cũng chỉ khiến cậu không thất thố mà thôi, chứ trái tim của cậu vẫn ngập tràn đau đớn kịch liệt.
Cơn đau đớn này đều bắt nguồn từ người đàn ông trước mặt.
Trong mắt Vân Tử Thu phủ đầy tơ máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cái tay nắm chặt tay Hạ Nguyên Đán của Cố Hướng Kình, hận không thể dùng ánh mắt tách hai người ra.
Người của anh, ai cũng không được động vào!
“Tôi không phải người tuyệt tình, hôm nay tới thăm người tình cũ!”
Ánh mắt của Vân Tử Thu rời khỏi Hạ Nguyên Đán, chậm rãi rơi xuống người Cố Hướng Kình, ánh mắt kia sắc bén như dao, khao khát muốn chém Cố Hướng Kình thành từng khúc.
“Thật không ngờ Hạ Nguyên Đán em lại bản lĩnh đến vậy! Không chiếm được lợi ích nào từ chỗ của tôi, lại chuyển sang tìm cậu Cố.”
Giọng điệu của Vân Tử Thu vô cùng độc ác: “Cậu Cố, sao anh còn muốn nhặt lại giày rách của tôi!”
Sỉ nhục như thế này khiến Hạ Nguyên Đán không kìm nén được nữa, cậu muốn phản bác, muốn mắng chửi.
Cậu trao tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời này cho Vân Tử Thu, nhưng cuối cùng lại đổi về được nhục nhã.
Cố Hướng Kình nắm chặt lấy tay cậu, lên tiếng trước: “Lời này của cậu Vân không đúng rồi! Anh phải rõ ràng một điều, là Nguyên Đán nhà tôi chơi chán rồi không cần anh nữa! Đúng rồi! Tiện thể nói cho anh biết, đứa bé trong bụng Nguyên Đán là của tôi. Không còn con nữa, chúng tôi rất đau lòng. Nhưng sau này chúng tôi còn có thể sinh thêm nữa. Tôi và Nguyên Đán dự định sinh thêm mấy đứa, người một nhà vui vẻ náo nhiệt. Sau này hai chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.”
Hạ Nguyên Đán khϊếp sợ nhìn Cố Hướng Kình, không rõ vì sao anh ta lại che chở mình như vậy.
Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng Cố Hướng Kình lại nhiều lần giải quyết phiền phức giúp cậu.
Trong lòng Hạ Nguyên Đán dâng trào cảm xúc, ánh mắt mơ hồ lộ ra cảm kích.
Vân Tử Thu thấy Hạ Nguyên Đán cứ luôn nhìn Cố Hướng Kình, nhưng lại không thèm nhìn anh lấy một cái, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Cậu Cố bằng lòng cưới một thứ đồ đê tiện đã bị tôi chơi nát, đương nhiên tôi không có ý kiến gì.”
Vân Tử Thu đút một tay vào túi quần, thoạt nhìn vẻ mặt tùy tiện, nhưng thật ra bàn tay đút trong túi quần đã siết chặt thành quyền.
‘Thứ đồ đê tiện đã bị chơi nát’ - lời mỉa mai cực kỳ nặng nề khiến vành mắt Hạ Nguyên Đán đỏ bừng.
Có cần phải như vậy không?
Cậu đã tẩy đánh dấu, phá bỏ đứa bé, thua cả trái tim và cơ thể, sao còn muốn tổn thương cậu như vậy?
Vân Tử Thu hận cậu như vậy sao?
Nhưng cậu chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh, vì sao phải chịu loại nhục nhã này?
Cảm nhận thấy cảm xúc của Hạ Nguyên Đán thay đổi, đáy lòng Cố Hướng Kình vô cùng khó chịu, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên âm trầm, giọng điệu cũng u ám hơn vừa rồi rất nhiều: “Chuyện giữa tôi và Nguyên Đán không phiền cậu Vân quan tâm.”
Vân Tử Thu lạnh lùng bật cười.
“Cậu Vân còn có việc gì không? Nếu như không có việc gì, vậy mời ra ngoài, đừng quấy rầy Nguyên Đán dưỡng bệnh.”
Cố Hướng Kình sầm mặt ra lệnh đuổi khách.
Nói lời ác độc như vậy, vốn cho rằng ít nhiều gì Hạ Nguyên Đán cũng có chút phản ứng, ít nhất cũng phải tranh luận khóc lóc kể lể vài câu. Nhưng từ đầu đến cuối, Hạ Nguyên Đán đều cúi thấp đầu, cậu không nói câu nào, nhưng cổ tay vẫn luôn được Cố Hướng Kình nắm lấy.
Dáng vẻ hai người ngồi bên nhau khiến Vân Tử Thu cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Anh không nhịn được tiếp tục trào phúng: “Hạ Nguyên Đán, về sau nếu Cố Hướng Kình không cách nào thỏa mãn em, có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào! Tôi…”
Vân Tử Thu còn chưa nói dứt lời, một cú đấm giáng mạnh vào mặt.
Cố Hướng Kình lại đấm tiếp, lần này bị Vân Tử Thu né tránh.
Hai người không nói lời nào, chỉ cắm đầu vào đánh nhau túi bụi.
Hạ Khang An sợ hãi trốn ở trong góc, Hạ Nguyên Đán chạy tới ngăn cản: “Đừng đánh nữa! Tất cả dừng tay lại! Các anh đừng đánh nữa!”
Hai Alpha giống như trâu đực đỏ mắt, ai cũng không chịu thua.
“Đừng đánh nữa!”
“Cậu Cố…”
Vân Tử Thu đấm một phát lên mặt Cố Hướng Kình khiến Hạ Nguyên Đán khϊếp sợ hô lên: “Vân Tử Thu, anh dừng tay lại!”
Nghe ra lo lắng trong tiếng nói của cậu, ánh mắt Vân Tử Thu trào dâng lửa giận.
Em quan tâm anh ta, lại không quan tâm tôi! Vậy tôi sẽ đánh chết anh ta!
Anh càng đánh mạnh hơn, mỗi cú đấm đều nhắm thẳng mặt Cố Hướng Kình.
Cố Hướng Kình không chút yếu thế, trở tay đấm một phát lên người Vân Tử Thu.
Thân thủ của hai người đều không tệ, ngang sức ngang tài, đánh một lát cả hai đều bị thương.
Hạ Nguyên Đán không nhìn nổi nữa, cầm lấy bình hoa trang trí trên bàn ném lên người Vân Tử Thu: “Dừng tay!”
Sau lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, Vân Tử Thu quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn Hạ Nguyên Đán tái mặt phía sau.