Triệu Ý đau muốn chết, cô không biết phải thả lỏng như thế nào, thứ đó của anh vừa lớn vừa cứng như vậy, cắm vào sao có thể thả lỏng được, thứ đó của anh lấp đầy bên trong, hơn nữa, cảm giác như kích thước của anh không phù hợp với cô, cắm vào một cách khó khăn.
Cơ thể cô run lên vì đau.
Cô đau đến mức không thể thả lỏng được.
Chu Dục cũng cảm thấy kỳ lạ khi nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, phía dưới khít như vậy, người lại run rẩy, động tác không thành thạo.
Tiểu bức này khít chặt, không giống người từng bị người khác chơi qua, rõ ràng cô đã không còn trinh, sao có thể chặt đến như vậy?
“Sao tiểu bức của cô chặt thế? Chồng cô chưa từng chơi cô à? Hay là không làm nhiều lần, mới kết hôn chưa bao lâu nên không biết cách làʍ t̠ìиɦ? Hay là cô không cho chồng mình cắm vào nên không thể mở rộng tiểu bức của cô, hay là...Dươиɠ ѵậŧ của chồng cô nhỏ qua, không lớn bằng ông đây cho nên không thể mở rộng cho cô, vừa cắm vào đã bắn?”
Nghĩ đến đây, Chu Dục dùng lời nói đánh lạc hướng sự chú ý của cô, đôi tay xoa bóp mông cô, nhân lúc cô không chú ý, anh đẩy mạnh, đưa dươиɠ ѵậŧ của mình vào bên trong.
Triệu Ý đau đến mức chảy nước mắt, đau quá, đau quá.
Tiểu bức của cô nhỏ hẹp, lúc dươиɠ ѵậŧ của Chu Dục đâm vào, kéo căng tiểu bức của cô, hạ thể của hai người giao hợp với nhau.
Chẳng qua lúc Chu Dục đi vào không chạm được tấm màng kia, cho nên, chỉ có một kết quả.
Anh cười, “Hóa ra dươиɠ ѵậŧ của chồng cô vừa ngắn vừa nhỏ, không cắm được vào chỗ sâu trong tiểu bức của cô. Thoải mái không? Hóa ra em dâu đói khát như vậy, tôi nói mà, sao đột nhiên em dâu lại đồng ý với lời đề nghị của tôi cơ chứ! Xem ta là loại lẳиɠ ɭơ đói khát, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào, có phải tôi nên cho em dâu xem dươиɠ ѵậŧ của ông đây sớm hơn một chút không? Có lẽ khi em dâu nhìn thấy sẽ chảy nước miếng, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của ông đây cắm vào tiểu bức của cô, cũng không cần phải rụt rè mấy ngày rồi mới đồng ý lời đề nghị của tôi.”
Triệu Ý vốn đã đau, nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô tức đến nỗi tay run lên, muốn đánh anh nhưng lại không dám.
Chỉ có thể uất ức nói: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, đừng nói mấy lời nhảm nhí...”
Đúng là lẳиɠ ɭơ, bị đoán trúng suy nghĩ trong đầu còn tỏ ra e lệ.
“Thế em dâu có hài lòng với dươиɠ ѵậŧ của tôi không?” Nói xong, Chu Dục lại thọc vào rút ra trong tiểu bức của cô.
Lúc đầu ra vào không thuận lợi, hiện tại đã có thể ra vào, nhưng chỉ có thể thọc vào nhẹ nhàng, bên trong vừa ấm áp vừa khít chặt, anh bị cắn đến mức da đầu tê dại, cảm giác sung sướиɠ muốn chết.
Anh thích được vùi trong âʍ ɦộ của cô, cảm giác chặt chẽ này khiến anh phát điên.
Anh vừa đâm thọc vừa xoa mông cô.
Triệu Ý không trả lời anh, anh cố ý gia tăng lực đâm thọc, thấy cô đã quen thì tăng tốc, chọc vào bên trong.
Bị một lực mạnh bất ngờ tấn công, Triệu Ý nắm chặt ga giường.
Tên khốn này.
Ban đầu cô cảm thấy không thoải mái, bởi vì cô đang kháng cự, hơn nữa do anh quá lớn, cắm vào chỉ thấy đau, nhưng sau đó anh thọc vào rút ra nhanh hơn, cảm giác đau đớn giảm bớt, nước ở phía dưới trào ra, ẩm ướt, vậy mà cô lại cảm thấy...Có chút thoải mái.
Nhưng cô không thể nói ra nên chỉ âm thầm thừa nhận.
Thấy cô im lặng không nói lời nào, anh nâng mông cô lên, để mông cô cao quá đầu, chân cũng giơ cao lên.
Anh quỳ trên giường làm cô.
Đúng là một người vợ gương mẫu, làʍ t̠ìиɦ không hề kêu, vẫn luôn kiềm chế bản thân.
Chu Dục rất thích kiểu bề ngoài ngoan ngoãn, ngây thơ, xấu hổ, nhưng thực tế không biết dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều nước đến mức nào.
Nhìn nơi hai người kết hợp, âʍ ɦộ của cô trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt cả lôиɠ ʍυ của anh.
Anh nhìn tiểu huyệt hồng hào tham ăn kia, anh dùng lực hơn, vỗ mông cô, nói: “Em dâu không nói lời nào nhưng tiểu bức lại biết nói chuyện, có vẻ rất thích, tiểu bức chảy nhiều nước như vậy, tham lam cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của ông đây, muốn kêu thì kêu ra, kêu càng dâʍ đãиɠ tôi càng sướиɠ, không kêu ra sao biết em dâu có sướиɠ hay không?”
Triệu Ý nghe hai chữ “em dâu” cực kỳ châm chọc.
Cô bị đâm đến mức lùi về phía sau, cô muốn anh đừng gọi mình là em dâu nữa, vẫn luôn cảm thấy không đúng luân thường đạo lý.
Nhưng hiện tại, thân phận hiện tại của cô cũng thật sự là em dâu.
Anh gọi như vậy cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Triệu Ý gần như quên mất mình đã kiên trì bao lâu.
Cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng không quá dài.
Cô không biết một người đàn ông bình thường có thể kéo dài bao lâu, cô chỉ cảm thấy có lẽ Chu Dục kéo dài rất lâu, cảm giác đã trôi qua lâu lắm rồi.
Anh xuất tinh, trước khi bắn thì đeo bαo ©αo sυ, sau đó dươиɠ ѵậŧ lại thọc vào tiểu bức của cô, thọc vào rút ra một lúc thì xuất tinh.
Sau khi xuất tinh, anh thở hổn hển.
Thoải mái chết đi được, đây là lần đầu tiên anh sướиɠ như vậy.
Đương nhiên anh vẫn muốn tiếp tục, nhưng nhìn vùиɠ ҡíи của Triệu Ý, cuối cùng anh vẫn từ bỏ, không biết vì sao nơi đó mềm mại như vậy, nơi này chỉ mới bị anh cọ xát một lúc thôi mà đã sưng lên, vốn dĩ hồng hào lại biến thành màu đỏ.
Thứ đó của anh vẫn còn cứng, nhưng anh không tiếp tục nữa, tiểu huyệt mỏng manh như vậy, chơi hỏng rồi thì sau này không thể chạm vào nữa.
Anh cởi bαo ©αo sυ ra.
Triệu Ý nằm trên giường, cảm giác xấu hổ sau khi làʍ t̠ìиɦ khiến cô không quen.
Chu Dục cầm giấy trên mặt bàn, lau thứ đó của mình, lau sạch sẽ, trên đó dính đầy nước của cô.
Anh lâu khô, nhìn Triệu Ý, nói: “Tôi rất hài lòng với cô, sau này cô đi theo tôi.”
Triệu Ý thổn thức nhớ lại chuyện xảy ra hai năm trước.
Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã được hai năm.
Tại sao hai năm trôi qua rồi mà Chu Dục...Vẫn chưa thả cô đi.
Lúc trước ở cùng với Chu Dục, cô nghĩ, anh đẹp trai lại có tiền, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ, cho nên cô sẽ không ở bên cạnh anh quá lâu. Cô chỉ biết công việc kinh doanh chính của anh là điều hành một khách sạn, không ai biết nghề phụ anh làm gì.
Cô cảm thấy, cùng lắm đi theo anh vài tháng là có thể trả được 1 triệu tệ, như vậy cũng khá tốt.
Nhưng, đã hai năm trôi qua rồi, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy, cô đã sống căn nhà này được hai năm cũng không thấy Chu Dục có ý định buông tha cho mình.
Cảm giác chưa từng có hy vọng.
Đi theo anh hai năm, hai năm nay, anh là người chi trả phí sinh hoạt, ngoại trừ tiền gửi cho bà nội thì cô không thiếu gì cả, số còn lại cô dùng để tiết kiệm, mấy năm nay tích cóp được 100 nghìn tệ.
Nhưng 100 nghìn tệ so với 1 triệu tệ, quá ít, vẫn không đủ.
Cô cũng chỉ có thể cầu nguyện Trần Cương quay về, trả lại tiền, hoặc Chu Dục chán cô, thả cô đi.
Lúc Triệu Ý đang ngẩn ngơ, Chu Dục nhìn cô, gọi cô: “Đến đây ăn cơm, đứng đó làm gì?”
Triệu Ý lấy lại tinh thần, đi qua, cô đang chuẩn bị cầm đũa lên, Chu Dục tự nhiên gắp cho cô một miếng đùi gà, đặt vào trong bát của cô: “Em gầy quá, ăn nhiều một chút, gầy như vậy, ăn nhiều sẽ mập hơn, tương lai sinh con cũng không gặp khó khăn.”
Sinh con.
Triệu Ý nghe thấy lời này, sợ tới mức đánh rơi đũa.
Sinh con? Cô không muốn sinh con cho anh.