Đổi ghế ngồi ăn sáng
Mọi người dừng xe trước một khách sạn xa hoa, Vinh Huyên bước xuống, mở cửa xe cho Trần Đào. Y muốn bế anh ra, Trần Đào xua tay không chịu, dù anh kiều khí không thích tự đi bộ, cũng ngại không dám để đàn ông bế trước mặt bàn dân thiên hạ, anh chỉnh vạt áo che đi quần thủng đáy, khép đùi tự bước xuống xe.
Vinh Huyên cũng không ép anh, y ôm eo Trần Đào dẫn anh vào trong, nhân viên mau chóng bước lên đón tiếp, tận tình dẫn đường cho bọn họ, mới đến hành lang Dịch Gia Niên đã xán đến đẩy Vinh Huyên ra, đưa tay xoa nắn mông Trần Đào, anh hơi cựa quậy, nhìn nhân viên đằng trước nhỏ giọng nói có người mà.
Dịch Gia Niên mặc kệ, bảo anh không phải lo, ngón tay dò tìm kẽ mông Trần Đào rồi cắm vào cửa l*и anh chọc ngoáy, Trần Đào ưm a rêи ɾỉ, chân mềm nhũn, đành để Dịch Gia Niên móc l*и dẫn anh đến phòng ăn.
Một bàn bốn người ba ghế, tất nhiên Trần Đào sẽ cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ để thưởng thức bữa sáng, đồ ăn còn chưa lên, Dịch Gia Niên tranh thủ đè anh trên bàn âu yếm một lát, cách áo sơ mi day day núʍ ѵú, đến khi nhân viên gõ cửa, anh mới được ngồi lên háng gã đàn ông, anh ngượng ngùng muốn bước xuống, lại bị gã ôm chặt, nhìn qua thì quần áo chỉnh tề, nhưng l*и da^ʍ còn đang lén bú một cây xúc xích phô mai, anh cúi đầu, miệng l*и co bóp, giả vờ không nhìn thấy nhân viên.
Nhân viên khách sạn đã có kinh nghiệm trước những tình huống như thế này, cũng giả mù đặt đồ ăn lên bàn, sau đó im lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Ba người này giàu nứt đố đổ vách, một bữa ăn bình thường của họ là cả một sự xa hoa đối với Trần Đào, anh nhìn đĩa thức ăn cầu kỳ trước mặt Trương Nghiêu, cảm thấy bát cháo hải sản của mình thật kém hấp dẫn, thèm thuồng hỏi hắn, "Em ăn gì đấy?"
Trương Nghiêu thử một miếng rồi trả lời, "Em ăn trứng bác với nấm truffle đen."
Trần Đào chả hiểu gì nuốt nước bọt, "Ăn ngon không?"
Trương Nghiêu múc một muỗng quơ quơ trước mặt anh, "Hay anh nếm thử xem?"
Trần Đào muốn ăn nhưng Trương Nghiêu không chịu đút cho anh, hắn vỗ vỗ đùi đòi anh ngồi lên đây. Trần Đào không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn, anh đứng lên, tiếc nuối nhả ©ôи ŧɧịt̠ Dịch Gia Niên ra, lắc mông ngồi vào lòng Trương Nghiêu. Hắn móc cây hàng của mình ra, xoa xoa mông mẩy, ý bảo anh tự banh l*и, Trần Đào đành phải cúi đầu tách môi l*и phấn hồng của mình, nhắm cửa l*и ngay qυყ đầυ rồi ngồi xuống.
"Ưʍ..." Dươиɠ ѵậŧ của Trương Nghiêu quá dài, thọc một phát đã chọc vào tử ©υиɠ, cẳng chân Trần Đào duỗi thẳng, Trương Nghiêu đút đồ ăn cho anh, mùi vị kỳ quái truyền đến từ đầu lưỡi, không phải mùi mà anh mong chờ, Trần Đào nhăn mặt ọe ọe mấy cái không hài lòng.
Trương Nghiêu nhướng mày, hỏi anh thấy nó có vị gì?
Mùi của nấm truffle không phải ai cũng chịu được, tùy vào khẩu vị từng người mà có thể thấy giống dưa cải muối mật ong hay mùi thức ăn hỏng này nọ, Trần Đào tưởng tượng bậy hơn chút, anh đảo lưỡi, nói có mùi thuốc sát trùng, giống như đang ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhăn mặt chê gu ăn uống của Trương Nghiêu thật kỳ quái, sao lại ăn được món này nhỉ.
Trương Nghiêu bị anh chọc cười, thúc dươиɠ ѵậŧ nện anh một cái, nói anh muốn ăn thử mà, sao ăn nấm truffle cũng phát da^ʍ được vậy, thôi lo ăn cháo đi.
Trần Đào không chịu, anh lại tăm tia đồ ăn của Vinh Huyên, người còn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ Trương Nghiêu, đầu thì ghé về phía y, hỏi y sao sáng sớm đã ăn sashimi à?
Vinh Huyên trả lời, "Sashimi bụng cá ngừ mới mổ nên em ăn thử."
"Có ngon không?" Trần Đào mong chờ.
"Cũng không tệ lắm, thịt rất tươi, Đào Đào muốn ăn không?" Vinh Huyên cười hỏi anh, tay nhanh nhẹn kéo khóa quần xuống.