Nhân viên Trần Đào mặc đồ nữ để thuyết phục khách hàng không hoàn đơn, bị bú √υ' ngoáy l*и phun nước
L*и nộn đã lâu không ăn dươиɠ ѵậŧ, đột nhiên nay được quất hai cây trong một ngày, ủ tinh chín rục mềm mại, lúc Trần Đào tắm rửa có cảm giác mép l*и mình lòi cả ra ngoài, soi gương để kiểm tra thì thấy đã sưng phồng lên, tất cả là tại mấy cây ©ôи ŧɧịt̠ bự kia.
Lúc ngủ anh còn hồi tưởng lại hai cây dươиɠ ѵậŧ thô tráng phủ đầy gân kia, nhìn vừa xấu vừa tởm, nhưng anh quen rồi nên không kì thị, Trần Đào khó chịu cọ đùi vào nhau, bỗng nhớ nhung cảm giác ngậm ©ôи ŧɧịt̠ đi ngủ lúc còn trên đảo, trước khi ngủ ȶᏂασ đã đời, lúc tỉnh dậy làm thêm một nháy, l*и nhỏ đáng thương vừa sưng vừa ướt không được rảnh rang.
Anh chìm vào giấc mơ ướŧ áŧ của mình, hôm sau đến công ty giám đốc gọi anh vào nói dự án cũ gặp trục trặc, yêu cầu anh đi xin lỗi khách hàng.
Bộ phận kinh doanh không chỉ phụ trách một dự án, vụ này là thời trang nữ, lúc trước Trần Đào không phụ trách mục này nhưng hiện tại anh là người tiếp nhận, đành đau khổ đi đội nồi.
Anh vội vàng di chuyển đến công ty khách hàng, nhận tin giám đốc Trương đã đợi anh từ sớm, được thư ký dẫn lên văn phòng, anh thở dài, hóa ra là Trương Nghiêu, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Sau khi thư ký rời khỏi đây, Trương Nghiêu vẫn tỏ vẻ làm việc chuyên nghiệp, vứt cho anh một tập hồ sơ, bảo anh nhìn đi.
Trần Đào quét nhanh một lượt, phát hiện công ty mình dùng sai loại vải, anh hoảng loạn, nếu khách không nhận hàng, phí tổn thất sẽ rất lớn.
Mặt anh ủ ê, trông mong nhìn Trương Nghiêu, chần chừ hỏi anh nên làm sao giờ?
Trương Nghiêu rất nghiêm khắc, nói bên anh làm sai mà còn hỏi bên tôi phải làm gì à? Đây là thái độ nhận sai của các anh đúng không?
Trần Đào tủi thân, anh cứ ngỡ với giao tình bằng hữu của hai người, Trương Nghiêu sẽ xử lý chuyện này giúp mình, nhưng bây giờ hắn lại lạnh lùng như vậy, anh xoắn xuýt níu vạt áo, hai mắt ngấn lệ, hỏi hắn vậy ngài giám đốc muốn công ty chúng tôi đền bù gì mới bỏ qua đây.
Tên giám đốc bị dáng vẻ của anh làm xiêu lòng, nhưng hắn đã quyết tâm phải thỏa mãn đam mê thầm kín của mình, cứng rắn không dỗ anh, lạnh lùng chỉ vào đống quần áo trên ghế sofa muốn Trần Đào mặc cho mình xem, nếu anh có thể thuyết phục chất vải không ảnh hưởng đến chất lượng quần áo, bọn họ sẽ nhận hàng.
"Nhưng, nhưng mà đó là đồ nữ mà..." Trần Đào ngại ngùng, chần chừ không muốn.
"Thế mời anh đi về, mang đống sản phẩm lỗi này về luôn đi." Trương Nghiêu đe dọa, Trần Đào đành nhẫn nhục đồng ý.
Trong văn phòng không có phòng thay đồ, anh thẹn thùng cởϊ qυầи áo trước mặt Trương Nghiêu, còn bị hắn ra lệnh mặt đối mặt với mình.
Anh nén nước mắt, chầm chậm cởi sạch đồ trên người, vυ' bự phía trước chỉ lắc lư thôi đã câu mất hồn người ta, l*и múp thấp thoáng đằng sau dươиɠ ѵậŧ lại càng kiều diễm, dù không phải lần đầu tiên nhìn Trần Đào cởi truồng, Trương Nghiêu vẫn suýt nhịn không được nhào lên cưỡиɠ ɧϊếp anh.
Cũng may hắn vẫn giữ được định lực, Trần Đào mặc bộ váy bó nhìn vô cùng gợi cảm. Váy trắng dáng ôm kích thước hơi nhỏ, chất vải đẹp, độ co dãn tốt, phô bày từng đường cong trên cơ thể anh, vυ' bự phía trước hiên ngang giương cao, vừa múp vừa tròn, giống như căng sữa, hai núʍ ѵú dần cứng rắn trước ánh mắt của tên giám đốc, nhô thành đỉnh nhỏ ở đằng trước, mang theo mùi vị gợϊ ȶìиᏂ. Cơ bụng rắn chắc không chút thịt thừa, mông mập màu mỡ vểnh cao, giống như đào mật chín tới, chiếc váy chỉ dài đến ngang mông anh, vừa đủ che đi l*и nộn, gợi sự tò mò của người khác.
Dáng người của Trần Đào sau khi mặc váy càng thêm quyến rũ, giống như diễm phụ thắm sắc.
Anh xấu hổ hỏi thế này đã được chưa? Trương Nghiêu ngồi trên ghế, khoác tay nói không được, anh phải chứng minh xem chất vải này có gì nổi bật.
Trần Đào đành trình bày nội dung có trong tài liệu của công ty, nói chất vải rất đẹp, ôm sát cơ thể, có thể phác họa hoàn mỹ dáng người của chị em phụ nữ, Trương Nghiêu đáp toàn lý thuyết tôi nghe không có hiểu, bây giờ anh tạo dáng cho tôi xem chất vải xịn cỡ nào nào.
Trần Đào chưa làm người mẫu bao giờ, không biết làm, Trương Nghiêu lại tỏ vẻ tốt bụng, thôi để tôi chỉ cho, làm nghiêm túc vào, Trần Đào bối rối nghe theo lệnh của hắn ta.
Động tác đầu tiên rất sắc tình, anh phe phẩy mông đi đến trước mặt Trương Nghiêu, cong eo nâng vυ' ghé vào miệng khách hàng, mời giám đốc Trương nếm thử.
Trương Nghiêu há mồm ngoạm non nửa thịt vυ' phì mềm, nước bọt thấm ướt vải, bầu vυ' bị hắn bú ɭϊếʍ chùn chụt, Trần Đào vô thức lắc mông, đùi hơi dang ra, váy bị cuộn lên tận eo, để lộ l*и múp mấp máy trong không khí.
"Ưʍ... Cậu muốn bú √υ' chứ gì, bày đặt tạo dáng test chất vải..." Trần Đào thở dốc trách móc, lại mặc cho hắn ta ngoạm vυ' mình sâu hơn, thậm chí dí ngực về phía Trương Nghiêu.
"Khác mà..." Trương Nghiêu mυ'ŧ núʍ ѵú nói, "Chúng ta đang làm việc, phải kiểm tra như này thì mới biết được vải có tốt không, có dễ bị hỏng không."
"Đừng điêu nữa... Ưm a..." Hai má Trần Đào ửng hồng, "Thế... Giám đốc Trương thấy chất vải của bên tôi thế nào?"
Trương Nghiêu đưa tay xoa bóρ ѵú mật, cảm giác mềm mại như đậu hũ, hắn vừa xoa vừa bú, mãi lúc sau mới trả lời, "Không tồi, rất bó người, không ảnh hưởng đến cảm giác xoa vυ'."
Trần Đào rên lên, l*и da^ʍ ướt nhẹp chảy sốt, anh chờ hắn liếʍ đến tận gốc vυ', phần vải trước ngực ướt đẫm, mới hờn dỗi nói vải tốt thế này thì ngài giám đốc đừng bắt bẻ nữa.
Anh làm nũng như vậy làm Trương Nghiêu suýt thất thủ, ngón tay vân vê núʍ ѵú anh bảo không được, chất vải của bộ này đạt tiêu chuẩn nhưng chưa chắc mấy bộ khác cũng thế, anh phải mặc từng bộ cho tôi kiểm tra.
Trần Đào bó tay, đành phải đứng dậy cởi đồ, thế nhưng núʍ ѵú đang bị Trương Nghiêu niết trong tay, anh nâng người làm đầṳ ѵú bị kéo dài, Trần Đào giật mình la lên, khom lưng xuống, còn không quên quảng cáo cho công ty, "Giám đốc nhìn xem, vải cực kì co dãn, kéo thế cũng không rách."
Trương Nghiêu lại hít một ngụm thịt vυ' nói, "Tôi thấy không co dãn bằng núʍ ѵú của anh đâu, hai viên thịt béo mập này cứng được mềm được, yêu quá đi."
"Hừm, núʍ ѵú là hàng không bán." Trần Đào ngại ngùng, hai vυ' rung rung.
Trương Nghiêu lại ôm vυ' anh hôn hít một hồi, sau đó mới buông anh ra, để Trần Đào đổi sang bộ khác. Lúc anh vừa đứng lên, hắn ta phát hiện anh lộ nửa người dưới.
Giám đốc lập tức đưa tay chà xát l*и mập, nước da^ʍ dây đầy tay, hỏi anh cái gì đây, váy còn không che được mông thì sao mà bán.
Trần Đào thở dốc cưỡi trên tay Trương Nghiêu, mặc cho ngón tay hắn moi vét động thịt, hai chân run run, nói không phải, tại mông tôi to quá nên váy bị cuốn lên.
Trần Đào cào cào vách thịt, lại hỏi anh là đàn ông mà sao mông to thế, có phải đi bơm mông không?
"Ưm a..." Trần Đào rêи ɾỉ, lắc mông hùa theo hắn, "Không phải... Mông bị ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi sưng..."
"Ồ?" Trương Nghiêu tỏ vẻ không liên quan đến mình, tấm tắc, "Không ngờ quản lý Trần lại da^ʍ như vậy..."
Trần Đào xấu hổ mặt đỏ bừng, người mềm nhũn, lắc đầu vội phủ nhận không da^ʍ, anh hy sinh vì công việc thôi, Trương Nghiêu hỏi công việc của cái l*и này là gì?
"Là, là làm túi ủ ©ôи ŧɧịt̠ cho các chồng... A!..." Trần Đào hưng phấn co bóp miệng l*и, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lêи đỉиɦ, l*и da^ʍ phun nước sốt, tưới đầy tay Trương Nghiêu.