Liếʍ l*и làʍ t̠ìиɦ trong văn phòng, làm việc một lúc lại phải cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ một lát để giải ngứa
Trần Đào lắc mông trở về văn phòng, được giám đốc gọi vào khen ngợi một hồi, nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ khoái đến vẫy đuôi, nhưng hiện giờ l*и nhỏ của anh dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, dường như đũng quần đã ướt sũng, đầu óc bị phân tán, không nghe được giám đốc nói gì, đành dạ vâng mấy tiếng rồi quay về bàn làm việc.
Tuy anh bị điều sang bộ phận khác nhưng vẫn ở chi nhánh cũ, chỗ ngồi an vị trong góc văn phòng, hướng cửa sổ, đằng trước bàn làm việc có thanh chắn, ngồi xuống thì hơn nửa người bị che mất, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu.
Trần Đào ngồi xuống ghế ăn cơm hộp đồng nghiệp gọi, mông vẫn còn khó chịu, môi l*и ướt nhẹp dán sát quần tây, dính dính nhớp nhớp khá ghê, chịu không nổi nữa, đành phải vào WC rửa sạch.
Anh cởϊ qυầи ra, đũng quần đã ướt đẫm, phảng phất mùi nước da^ʍ. Anh không có khăn ướt nên đành dùng giấy vệ sinh, dang rộng hai chân để lau chùi miệng l*и, cách vệ sinh còn vụng về, anh thô lỗ dùng mảnh giấy thô ráp chà lau l*и non, cọ đỏ môi l*и kiều nộn, cảm giác đau nhói làm anh rùng mình, hùng hổ vứt giấy vào sọt rác, mặc quần lại rồi bước ra ngoài.
Vừa trở về văn phòng, đã nhìn thấy nhân sự tiểu La dẫn Dịch Gia Niên đứng trước bàn làm việc của mình, gã ta đút tay trong túi mặt mày nhăn nhó, đến khi nhìn thấy Trần Đào mới hài lòng giãn mày.
Tiểu La vẫy tay với Trần Đào, "Nãy giờ anh đi đâu thế, mau lại đây chào thực tập sinh mới nè, sau này anh sẽ hướng dẫn cậu ấy nhé."
Trần Đào cạn lời, Dịch Gia Niên đến đây thực tập làm gì, nhưng anh đành phải nể nang nhân sự, gật gật đầu, trước khi rời đi tiểu La còn nhắc anh phải chăm sóc Dịch Gia Niên chu đáo, nghe nói cậu này là người quen của cấp trên, Trần Đào trợn mắt.
"Cậu ngồi chỗ kia nhé." Anh chỉ bừa vào một chỗ trống rồi ngồi xuống, Dịch Gia Niên chẳng nói chẳng rằng tiến về chỗ ngồi, Trần Đào duỗi đầu ra nhìn lén, tưởng là gã đi làm nên ngoan hơn, nghe theo lời mình dạy bảo, vậy là sau này anh có thể bắt nạt gã ta rồi.
Tưởng tượng thì hay lắm, thực tế Dịch Gia Niên lại kéo ghế ngồi sát anh, nói giờ anh là hướng dẫn của em, ngồi bên kia hơi bất tiện, em ngồi cạnh anh cho dễ nhá.
Trần Đào không vui, nhưng cũng không thể từ chối, đẩy ghế Dịch Gia Niên ra mà không được, anh đành từ bỏ, miễn cưỡng đồng ý xài chung bàn làm việc với gã.
"Tôi nói trước, đừng động vào đồ của tôi, cũng đừng nhìn trộm máy tính của tôi." Trần Đào bật mail.
Dịch Gia Niên tặc lưỡi, đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào phía dưới của Trần Đào, vừa tụt quần anh vừa nói, nhớ quá đi, cho em gặp l*и yêu nào.
Hành động rất quá trớn, Trần Đào sợ nếu từ chối gã sẽ gào ầm lên làm đồng nghiệp chú ý, đành nhíu mày nhấc mông để Dịch Gia Niên kéo quần mình xuống.
"Đệt, đĩ da^ʍ không mặc qυầи ɭóŧ à?" Dịch Gia Niên nhướng mày nhìn hạ thể trần trụi của anh, quen thói văng tục.
"Nói nhỏ thôi... Ưm a... Đừng cắn..." Trần Đào không kìm nổi tiếng rêи ɾỉ, ngón tay của Dịch Gia Niên ngang nhiên tách môi l*и anh ra, há mồm ngoạm lấy hai múi thịt, thèm khát liếʍ hôn nó.
Trần Đào cắn môi rên nhẹ, đầu lưỡi gã vói vào động thịt, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ đâm thọc liên tục.
Gã ta vùi đầu vào háng Trần Đào, bị đùi anh kẹp lại, bú ɭϊếʍ l*и nhỏ chùn chụt, Trần Đào bị bú đơ cả người, nhắm mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, rồi bị Dịch Gia Niên cắn le da^ʍ, hàm răng nhay nhay viên thịt, hỏi vì sao l*и anh lại mềm như vậy, còn không mặc qυầи ɭóŧ, có phải bị thằng nào ȶᏂασ rồi không?
Hàm răng sắc bén kè kè hộŧ ɭε, Trần Đào chắc chắn nếu mình trả lời không hợp ý, Dịch Gia Niên sẽ cắn rớt viên thịt kia, anh nhỏ giọng rêи ɾỉ, đáp lại không có thằng nào hết, lúc nãy mới được ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên mát xa.
Lúc này Dịch Gia Niên mới vừa lòng, ôm lấy mông anh hôn hít l*и non, nói Vinh Huyên thì được, anh phải nhớ l*и da^ʍ và vυ' bự chỉ được cho ba tụi em chơi, nếu anh dám để thằng khác sờ, em sẽ ȶᏂασ nát cái l*и trơ trẽn này.
"Ưʍ... Những người khác, những người khác không có bệnh hoạn như các cậu..." Bắp đùi Trần Đào run rẩy, gục đầu vào cánh tay để nén tiếng rên, đứt quãng phản bác, nước da^ʍ mất kiểm soát ứa ra ngoài.
Cánh môi gã đàn ông dán sát l*и anh, đầu lưỡi suồng sã nạo vét thịt l*и ướt nhẹp, giọng nói ồm ồm, "Đĩ da^ʍ nói năng cho cẩn thận, bệnh hoạn gì, tụi này là chồng cưng ok..."
L*и nhỏ bị bú ɭϊếʍ tê rần, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt sung sướиɠ mấp máy, Trần Đào vặn mông, cố lơ đi kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ hạ thể, thở hồng hộc đấu võ mồm với Dịch Gia Niên, "Cậu mới là người phải chú ý cách dùng từ, tôi không phải đĩ da^ʍ... Ha ah... Bú mạnh quá... L*и lại phun nước mất..."
Dịch Gia Niên liếʍ láp bào ngư ngập nước, banh rộng đùi anh ra, miệng không rời khỏi l*и yêu, ngoạm trọn môi l*и múp míp vào mồm thưởng thức, vừa bú vừa trêu Trần Đào, "Rồi rồi, không phải đĩ da^ʍ, là vợ da^ʍ được chưa, anh yêu thả lỏng đi, để lưỡi của chồng vét nước l*и anh nào."
Đồng nghiệp thì đang làm việc nghiêm túc, tiếng gõ phím vang lên lạch cạch, Trần Đào lại bị một tên đàn ông vùi đầu vào háng bú nước l*и, mọi người có thể đến đây bất cứ lúc nào, cảm giác này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh không thể chống cự, đành bất lực thở dốc, sung sướиɠ quẫy chân, giọng điệu mềm mại trách móc gã đàn ông đang âu yếm l*и mình, "Đồ da^ʍ dê..."
Đáp lại là đầu lưỡi đâm thọc mãnh liệt hơn, dưới bàn làm việc bí ẩn, anh cởi trần thân dưới, giương l*и ướŧ áŧ cho người ta bú ɭϊếʍ, cửa l*и co bóp ọc nước da^ʍ.
"Trần Đào, bạn đọc tài liệu tôi gửi chưa? Có cần sửa gì không?" Đồng nghiệp hỏi anh, đầu không thèm quay lại.
"A?" Trần Đào ngơ ngác ngẩng đầu lên, đơ mất hai giây mới nhớ ra, run tay di chuột, mở hộp thư kiểm tra tài liệu của đồng nghiệp, cố gắng đọc từng chi tiết.
Nhưng anh không còn tâm trí để đọc nữa, mông đang bị Dịch Gia Niên ôm hôn bú ɭϊếʍ, kɧoáı ©ảʍ cao trào bủa vây đầu óc anh, sương mù giăng kín não, chữ trên màn hình cũng biến thành sao.
Anh cảm nhận đầu lưỡi ướŧ áŧ đang càn quét thô bạo trong động thịt, đùi non kẹp lấy đầu Dịch Gia Niên, ê a xin tha, bảo gã đừng liếʍ nữa, anh không làm việc được.
Dịch Gia Niên thì mặc kệ, l*и yêu mềm mềm mại mại, nước l*и vừa da^ʍ vừa ngọt, gã uống bao nhiêu cũng không đã, chưa kể đã nhiều ngày không được âu yếm Trần Đào, gã thèm muốn chết, sao có thể dễ dàng buông tha anh, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, gã đã vật anh ra đất, đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и giã tới bến.
Trần Đào không thể thuyết phục được gã, tê dại cuộn ngón chân, cố gắng tập trung đọc mail, dù tốc độ hơi chậm nhưng vẫn tính là làm việc, tuy nhiên đồng nghiệp không chờ nổi, bước đến chỗ anh hỏi có cần sửa gì nữa không?
Nếu người này tiến gần hơn chút nữa, cúi đầu xuống, sẽ phát hiện hạ thân trần trụi của anh và cậu thực tập sinh mới đến đang ngồi xổm dưới bàn, bú ɭϊếʍ cái l*и ướt nhẹp, tim Trần Đào đập thình thịch, thịt l*и mềm mại co bóp, kẹp chặt đầu lưỡi Dịch Gia Niên, anh không dám nhìn thẳng mắt đồng nghiệp, cố tỏ ra là mình ổn nhìn chằm chằm màn hình, "Không... Ah... Không cần sửa."
Đồng nghiệp ok, lại hỏi anh có nghe thấy tiếng nước không.
Đó là tiếng lưỡi khuấy l*и, Trần Đào thót tim, lắp bắp nói không, làm gì có, bạn nghe nhầm rồi, chắc bạn đang thấy khát đấy, vào phòng bếp uống nước đi.
Đuổi đồng nghiệp đi, Trần Đào xụi lơ trên ghế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt, anh nhắm mắt ngửa đầu ra sau, há miệng hét không nên lời, l*и nhỏ run rẩy co bóp, nước sốt tuôn trào, lại lêи đỉиɦ mất rồi.
Dịch Gia Niên ra sức uống nước l*и của anh, cười nhạo bảo vợ da^ʍ thích bị người khác nhìn đúng không, người ta đứng đây một tí mà chảy bao nhiêu nước.
"Hức..." Trần Đào thẹn thùng, cửa l*и mấp máy, lại ọc nước.
Giọng anh nhẹ nhàng mềm mại, liên tục cầu xin chồng đừng liếʍ nữa để tôi làm việc đã, từng tiếng chồng làm dươиɠ ѵậŧ Dịch Gia Niên căng trướng, quyết định thu lưỡi lại, ok, cho anh làm việc 20 phút, sau đấy phải dành thời gian cho em.
Trần Đào chưa bao giờ làm việc năng nổ như vậy, sợ làm chậm thì sẽ bị quấy rầy không thể xong việc hôm nay, Dịch Gia Niên mặc lại quần cho anh, ngồi một bên nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, thời gian vừa hết là cầm lấy tay Trần Đào, nói đi vệ sinh thôi, cưỡng ép anh tiến về phía WC.
Anh loạng choạng bị Dịch Gia Niên đẩy vào toilet, còn chưa đến cửa, gã đàn ông đã nóng vội kéo quần anh xuống, ngón tay banh miệng l*и sưng múp ra, nâng gậy thịt đâm vào l*и mập nóng mềm.
Thịt l*и mấp máy cắn chặt dươиɠ ѵậŧ thô tráng của gã, Trần Đào thở dốc, giận dỗi, "Ưm a... Sao cậu cứ sồn sồn lên thế nhỉ?... A ah..."
Dịch Gia Niên thở hổn hển nói mãi mới được ȶᏂασ l*и da^ʍ của vợ, tay nhéo mông Trần Đào, anh ngoan ngoãn ôm cổ gã, hai chân thuần thục cưỡi lên háng Dịch Gia Niên, hạ thể hai người dính chặt vào nhau, giữ nguyên tư thế vừa hôn hít vừa đâm thọc.
Bất kì ai cũng có thể bước vào đây, Trần Đào khẩn trương siết l*и, Dịch Gia Niên được kẹp phê pha, thẳng đến khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, mới ôm Trần Đào vừa nắc l*и vừa tiến vào một buồng vệ sinh, vũng nước da^ʍ của Trần Đào đọng lại chỗ bọn họ đứng lúc nãy, có tiếng cằn nhằn sao sàn WC ướt thế, suýt thì trượt chân, cả hai càng thêm kích động, mây mưa kịch liệt.
Chờ người nọ rời đi, đôi môi mím chặt của Trần Đào mới thả lỏng, phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ khen ngợi từng nhịp thúc của gã đàn ông, thậm chí còn chủ động nâng mông để cửa l*и dễ dàng tận hưởng dươиɠ ѵậŧ, trứng dái của gã va bôm bốp vào mông thịt đẫy đà, phát ra tiếng da thịt va chạm ái muội.
Lúc hai người đang trong cơn cuồng nhiệt, di động của Trần Đào vang lên, là một đồng nghiệp đang giục anh trở về kiểm tra tài liệu, Dịch Gia Niên bất mãn tặc lưỡi, hỏi sao anh lắm việc thế, Trần Đào kiêu ngạo khoe khoang, tôi là quản lý đấy nhé.
Mới quản lý mà đã đắc ý thế này, Dịch Gia Niên khinh thường, dươиɠ ѵậŧ giã mạnh l*и anh, ôm Trần Đào bước ra ngoài, thẳng đến cửa phòng vệ sinh mới thả anh xuống, nước sốt lại chảy đầy đất.
Hai người vẫn chưa đã ghiền, Trần Đào mới kéo quần lên một nửa đã bị Dịch Gia Niên ấn lên tường nện thêm vài cái, anh đành phải banh đùi cho gã ȶᏂασ, đến khi có người tiến về phía WC mới xoắn xuýt bảo chồng đừng chơi nữa.
Trần Đào trở về bàn làm việc, Dịch Gia Niên ngồi cạnh anh, lòi nguyên cây hàng vừa sục vừa nhìn ngắm gương mặt phiếm hồng trước mặt, ánh nhìn như muốn thiêu đốt Trần Đào, Dịch Gia Niên rất khoái dáng vẻ e lệ giả vờ bình tĩnh của anh, sục một lát thì bảo khát quá muốn uống nước.
Trần Đào biết ý của gã, giận dữ trừng mắt với Dịch Gia Niên, nhưng anh không thể từ chối lời mời này, lắc mông dẫn gã vào phòng bếp. Cửa còn chưa đóng lại, quần anh đã bị tụt xuống mắt cá chân, Dịch Gia Niên ngồi xổm ghé mồm hôn hít l*и nhỏ ướŧ áŧ, ngoạm lấy hai múi thịt để ép nước, Trần Đào chống tay trên bàn, dang rộng chân cho gã ngấu nghiến l*и mình, muốn uống muốn bú gì cũng được, nhưng không được làm lâu, ai cũng có thể vào đây bất cứ lúc nào.
Dịch Gia Niên cũng biết, ôm mông anh nuốt sạch đống nước l*и, sau đó đứng lên xoay người Trần Đào lại, thọc vào l*и nhỏ mềm mại từ phía sau.
Côи ŧɧịt̠ bự càn quét mọi ngóc ngách trong hang động, thịt l*и non mềm bị dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nung đến tan chảy, Trần Đào bên trên chỉnh tề bên dưới trần trụi, đứng trong phòng bếp của công ty mặc cho chồng trẻ ȶᏂασ l*и, eo anh mềm nhũn, chỗ nhạy cảm càng ngày càng ướt, gần như đứng không vững, lại vẫn nhiệt tình đẩy mông hùa theo nhịp thúc của gã đàn ông.
"Ưʍ... A..." Trần Đào ré lên dâʍ đãиɠ, sau đó đưa tay che miệng, sợ bị người khác nghe được sẽ phát hiện anh đang giao cấu với đàn ông trong giờ làm việc, anh cố nén tiếng rên, yết hầu cử động lên xuống, nhịp thở ngày càng dồn dập, rùng mình một cái, há miệng lè lưỡi, hai mắt mê ly đón đống tinh đυ.c tưới vào tử ©υиɠ.
Dịch Gia Niên yêu thương ôm chặt anh, tay vuốt ve mu l*и mềm mại, bảo anh ủ tinh của chồng cho kĩ, Trần Đào vờ trách gã, " Thế đừng xoa nữa... Xoa hoài, l*и không ngậm được..."
Trần Đào biết rõ ở cạnh bọn họ thì mình không thể mặc quần, quả nhiên vừa về chỗ ngồi, anh lại trở về bộ dáng thả rông phía dưới, dư vị mây mưa vẫn còn phảng phất, chưa được nửa ngày mà anh đã sắp quen với việc bán nude trong văn phòng rồi.
Anh tưởng Dịch Gia Niên đã thỏa mãn, sẽ không quấy rầy mình nữa, ai dè gã chỉ không động tay động chân, chứ vẫn mặt dày dạng chân khoe chym gạ gẫm anh, nói l*и của anh yêu chảy nước tiếp kìa, ngứa l*и đúng không, cho mượn ©ôи ŧɧịt̠ cưỡi ngăn ngứa nè.
L*и da^ʍ vừa ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự sao chịu nổi mấy lời tán tỉnh này, gã mới nói mấy câu đã thèm thuồng mấp máy, nước sốt ứa giàn giụa, thấm ướt ghế ngồi, anh đành buông chuột ra, nhấc mông lên dí l*и múp vào háng Dịch Gia Niên, tròng hai múi thịt màu mỡ lên dươиɠ ѵậŧ, hơi khụy người nhấp hông trên người gã, tận tụy làm cốc thủ da^ʍ cho gã đàn ông, còn mình thì tự cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ chơi, rồi lại sợ người ta phát hiện, lúc eo mềm thì lưu luyến nhấc mông ngồi về chỗ, cố sửa lỗi trong tài liệu, sau đó lại ngoe nguẩy mông l*и ướt nhẹp ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ ngăn ngứa.
Cả hai chơi như vậy vài lần, sướиɠ quá nên nghiện luôn, bàn làm việc kín đáo trở thành chốn bồng lai dâʍ ɭσạи, tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ tanh nồng, hậu quả chính là không thể hoàn thành công việc, cần phải tăng ca, lúc đồng nghiệp lục tục đi về, Trần Đào còn cố ra vẻ chuyên nghiệp nhìn chằm chằm máy tính.
L*и nhỏ xa mùi ©ôи ŧɧịt̠ quá lâu làm anh thèm muốn chết, mọi người vừa về hết, anh đã thiếu nghị lực ôm chầm lấy Dịch Gia Niên, không còn ai quấy rầy bọn họ, anh bị gã đàn ông đè trên bàn làm việc âu yếm đòi yêu, tay chân quấn chặt lấy gã, cửa l*и ấm nóng co bóp chiều chuộng ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng, miệng kêu rên dâʍ đãиɠ, như đang tâm sự tình tứ, " A... A a... Chồng... Chồng bự quá..."
Dịch Gia Niên nhìn Trần Đào phát da^ʍ dâng cơ thể ngọt ngào nhiều nước mời mình thưởng thức, tâm lý lẫn thể chất đều đạt cực khoái, giã l*и hùng hục, dường như muốn chơi nát anh, say mê ngấu nghiến môi đỏ, hận không thể nuốt anh trai dâʍ đãиɠ này vào bụng.
Chờ gã nắc đã đời, đèn đường bên ngoài đã sáng rực, Trần Đào bị ȶᏂασ trợn trắng mắt, dạng chân phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ra khỏi cửa l*и, nằm trên bàn làm việc lè lưỡi thở dốc.
Mãi lúc sau anh mới làm xong việc, tất nhiên là ngồi trên người Dịch Gia Niên, tay gõ phím còn l*и nhỏ bú ©ôи ŧɧịt̠ chồng trẻ, văn phòng không có ai, áo sơ mi cởi ra vất một chỗ, để lộ vυ' mật đẫy đà, mặc cho gã ta xoa bóp gác tay.
Lúc gã cắn vành tai anh hỏi sau này có muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự của thực tập sinh để làm việc không, anh ngoan ngoãn gật gật đầu.