Cứu Rỗi

Chương 6

Bỗng chẳng còn hứng ăn nữa, gảy gảy vài cái, thấy đồ ăn hầu như còn y nguyên nhưng lại chẳng thể nuốt trôi, cậu bèn đặt đũa xuống đi tính tiền. Lúc đi ngang rừng cây cậu cũng không ngẩng đầu lên, đi nhanh qua bằng vài ba bước, đến dưới ký túc xá thì l*иg ngực hơi nặng nề mới đỡ hơn, hít sâu một hơi, sau đó lại trở lại làm Phó Nam với vẻ mặt lạnh nhạt.

Hai người trong phòng ngủ hớn hở cảm ơn rối rít, sau khi nhận lấy thì đều bắt đầu ăn nhồm nhoàm, Phó Nam kéo ghế dựa ra ngồi vào chỗ, mở đại một quyển tiểu thuyết gốc bằng tiếng Anh ra, nhưng sau khi hai người ăn xong mà cậu vẫn chưa đọc xong được tờ nào.

Cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, mà cậu lại biết lý do của sự khó chịu này, thế nhưng cậu chẳng thể làm gì được. Trên người hơi nhớp nháp, cậu đứng dậy, lấy xong hết đồ dùng để tắm rửa thì vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên mức lớn nhất, nước hơi ấm đập mạnh lên mặt Phó Nam, mà cậu cũng chỉ cởϊ qυầи áo ra rồi cứ đứng để bị xối ướt như vậy. Không biết đã qua bao lâu, suy nghĩ đang trôi dạt về phương xa cuối cùng cũng đã hơi quay lại, mà ở thân dưới kia, ham muốn bí ẩn lại chui ra mà không hề báo trước.

Ham muốn này tới rất mạnh mẽ, Phó Nam bỗng thấy chân hơi mềm ra, lùi về sau một bước tựa vào vách tường trơn bóng lạnh như băng, thở hơi gấp, tay phải sờ vào bộ phận đã hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại bắt đầu quay tay.

Có điều dù cậu quay tay như thế nào thì dươиɠ ѵậŧ vẫn chỉ không ngừng rỉ nước, không hề có dấu hiệu sẽ bắn tinh, mà miệng huyệt bên dưới đã hơi mở ra từ lâu, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra theo dòng nước, trượt xuống đùi, cho đến khi hòa vào với nước.

Cảm giác ngứa ngáy mỗi lúc một tăng lên, hai chân không biết đã khép lại từ khi nào, đang chà sát và đè ép một cách khó nhịn, thế nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả. Biết là miệng huyệt kỳ quái kia đang giở trò nhưng Phó Nam không dám chạm vào nó. Từ nhỏ đến lớn, trừ vệ sinh cơ bản ra thì Phó Nam chưa từng dám đi sâu vào chỗ ấy, trong lòng vẫn hơi không thể chấp nhận rằng mình cần dùng nơi kỳ lạ này để thỏa mãn.

Nhưng lúc này, dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đầu kia đã cứng đến nỗi mang đến cảm giác đau đớn lại mãi không thể bắn, cắn răng một cái, vươn tay ra cầm lấy đầu vòi hoa sen, hơi chỉnh nhỏ nước lại, chậm rãi đưa đầu vòi hoa sen từ ngực đi xuống dưới, khi đến phần dưới của dươиɠ ѵậŧ mới dừng lại. Tuy đã chỉnh nhỏ lại nhưng sức nước vẫn còn khá lớn, vừa chạm vào miệng nhỏ thì miệng nhỏ đã co chặt lại, một ít dâʍ ɖị©ɧ không thể kiềm chế chảy xuống bên dưới.

"A……" Cơ thể cảm nhận được sự kɧoáı ©ảʍ bất giác hơi run lên, nhưng lại để ý đến bạn cùng phòng đang ở bên ngoài, cậu cắn chặt môi dưới không dám phát ra âm thanh kỳ lạ nào. Chân càng trở nên mềm hơn, tựa vào tường, hai chân chậm rãi tách ra, cho đến khi phô bày toàn bộ lỗ nhỏ kia ra, mà vòi hoa sen kia cũng không để ý đến sự yếu ớt của lỗ nhỏ, bắn ra dòng nước hơi ấm nóng một cách không hề nể nang gì.