“Tô Chi, sao cháu… đến rồi?”
Những ngón tay của An Lan Giai đặt ở tay nắm cửa siết chặt một chút, nụ cười ở khóe miệng hơi cứng ngắc.
Cô đến lúc nào, những gì ông ta vừa nói, cô có nghe thấy không?
"Vâng, đưa bài tập về nhà cho Nguyệt Nguyệt.” Tô Chi mặt không chút biểu cảm trả lời ông ta: "Thầy An gần đây rất nổi tiếng nhỉ, nghe nói sắp ra bài hát mới có đúng không?”
An Lan Giai thấy cô không có phản ứng gì, trái tim treo lơ lửng trên không liền rơi xuống.
Ông ta nâng cao nụ cười, lại trở thành nam thần dịu dàng trong mắt mọi người: "Đúng vậy, một tác phẩm mà tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, không lâu nữa sẽ gặp mặt với mọi người.”
Trên Weibo thời gian này toàn là tin tức ông ta quảng bá bài hát mới, có sự hết sức ủng hộ của công ty, danh tiếng của ông ta đã có một sự tăng lên nhảy vọt.
Không chỉ có cư dân mạng thế hệ trước quay lại làm fan ông ta, còn có cư dân mạng thế hệ mới cũng gia nhập vào hàng ngũ fan hâm mộ của ông ta.
Ông ta mỉm cười và đưa tay: "Bài tập của Nguyệt Nguyệt đưa cho tôi là được rồi, còn làm phiền cháu đặc biệt đi một chuyến, sau này tôi sẽ lấy bài tập cho Nguyệt Nguyệt, cháu không cần có lòng chạy qua đây.”
Nếu có thể, ông ta không muốn để An Nguyệt Nguyệt đến trường đi học, không muốn để cô ấy kết bạn, mà nên giống như vợ cũ của ông ta, ở nhà cùng ông ta hoàn thành giấc mơ âm nhạc của mình như vậy.
Tuy nhiên nghe nói trường học có chuyện bắt nạt tồn tại, ông ta lại thay đổi chủ ý, để An Nguyệt Nguyệt đến trường học, sau khi chịu nhiều đau khổ, mới có thể có nhiều đau đớn hơn.
Cho nên ông ta mời người ta tấn công bằng bạo lực và lời nói với An Nguyệt Nguyệt, thời gian đó trạng thái của An Nguyệt Nguyệt khiến cho ham muốn sáng tác của ông ta mở rộng, liên tiếp làm xong mấy bài bán thành phẩm.
Thời gian trôi đi, ông ta cũng không quan tâm những việc ở mà An Nguyệt Nguyệt trải qua ở trường học.
Thật không ngờ trong thời gian này, cô ấy vậy mà gần gũi với Tô Chi như vậy, cho nên thời gian trước cô ấy thi vào lớp 1 cũng là vì Tô Chi.
Tô Chi rất tốt, bất kể là gia cảnh hay là thân phận, có thể mang lại sự giúp đỡ cho ông ta.
Nhưng người mà kết bạn với cô không nên là An Nguyệt Nguyệt, nếu An Tuyết Tuyết kết bạn với cô, ông ta nhất định sẽ không ngăn cản.
An Nguyệt Nguyệt là vật sở hữu mà ông ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn sáng tác.
“Đưa cho tôi.”
Tô Chi ném cặp sách qua đó, đựng quá nhiều sách, còn có nước suối, cực kỳ nặng.
Sức lực mà cô ném qua rất mạnh.
An Lan Giai đưa tay để nhận lấy thì bị cặp sách đập ngay mũi, cảm giác đau nhức làm cho ông ta xem tý thì rơi nước mắt: "Cháu…”
“Thật xin lỗi, ném nhầm rồi.” Tô Chi đưa tay cầm túi lớn vừa mới ném qua, đưa cho ông ta một cái túi nhỏ: "Cái này mới đúng.”
Sau đó cô nói: "Thầy An bận rộn như vậy, chắc là không có thời gian đến trường học, tôi không làm phiền nữa, vừa khéo cũng tiện đường.”
“Tôi vào xem Nguyệt Nguyệt thử.”
An Lan Giai xoa xoa cái mũi đau nhức, hành động vừa rồi của cô là cố ý hay là vô ý, ông ta không đoán được cô có nghe thấy hay không.
“Tôi đi vào cùng cháu.” Ông ta nói: "Nguyệt Nguyệt vừa mới nói mệt, muốn nghỉ ngơi, tôi cũng không giữ cháu lại lâu.”
“Vào đi.”
Tô Chi không nói gì, theo ông ta đi vào.
“Bố… sao bố lại…”
Câu hỏi của An Nguyệt Nguyệt vẫn chưa nói xong, đã bị An Lan Giai ngắt lời, ông ta nói: "Nguyệt Nguyệt, Tô Chi đưa bài tập về nhà cho con.”
An Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn thấy Tô Chi phía sau, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng rất lớn, cô ấy chống người muốn ngồi dậy.
“Tô Chi, cậu đến rồi.”
An Lan Giai đứng ở bên cạnh nói: "Không phải con mệt sao? Không cần ngồi dậy, nghỉ ngơi trước, bài tập đợi khỏi bệnh rồi viết tiếp.”
Trông như thế là những lời quan tâm, thực ra là nhắc nhở, An Nguyệt Nguyệt nghe theo, từ bỏ việc ngồi dậy, cô ấy nằm trên giường nhìn về phía Tô Chi.
Tô Chi bước tới và chỉ vào cái túi nhỏ kia: "Nguyệt Nguyệt, đây là bài tập của hôm nay, bài ghi chép tôi đã chép cho cậu rồi, nếu có câu hỏi nào không hiểu có thể hỏi tôi.”
An Nguyệt Nguyệt mím mím môi: "Cảm ơn cậu, Tô Chi.”
Sự sợ hãi và không vui vẻ vừa rồi toàn bộ biến mất vì Tô Chi đã đến, nếu An Lan Giai không ở đây, cô ấy sẽ càng vui vẻ hơn.
Tô Chi cười nói: "Đừng khách sáo.”
Cô hỏi: "Hôm nay sức khoẻ thế nào? Tốt hơn một chút chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” An Nguyệt Nguyệt gật gật đầu: "Mỗi ngày tôi đều chữa bệnh, cậu không cần lo lắng.”
“Vậy thì được.” Tô Chi: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước.”
“Ừm, cậu đi đường cẩn thận.” Trong mắt An Nguyệt Nguyệt không nỡ, nhưng cô ấy không thể giữ người ta ở lại.
An Lan Giai vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn hai người trao đổi, thấy thái độ của Tô Chi với An Nguyệt Nguyệt cũng không tốt lắm, vậy thì không việc gì.
“Tô Chi, tôi đưa cháu ra ngoài.”
Tô Chi cầm cặp sách của mình lên, ra khỏi phòng bệnh.
An Lan Giai cứ đưa cô ra khỏi bệnh viện: "Cháu về bằng cách nào? Cần tôi giúp cháu gọi xe không?”
“Không cần, tôi có người đón rồi.” Tô Chi từ chối.
Cô hỏi: "Thầy An rất muốn nổi tiếng sao?”
“…” An Lan Giai dừng lại bước chân: "Sao đột nhiên lại hỏi việc này?”
Cả người ông ta dựng lên trạng thái phòng hộ, ông ta đang suy nghĩ, nếu Tô Chi thật sự biết chuyện mà ông ta đang làm, ông ta nên đối phó cô thế nào?
Tô Chi phớt lờ đi vẻ mặt thay đổi của ông ta, tiếp tục nói: "Tôi tưởng rằng mỗi ngôi sao đều rất muốn nổi tiếng, thầy An không phải sao?”
“Ha ha.” An Lan Giai cười cười: "Tôi thực sự không để ý những điều này, tôi thích sáng tác, cũng thích được mọi người nghe tác phẩm của tôi.”
“Cho nên ước mơ của thầy An là mong muốn được khán giả nghe được tác phẩm của mình?” Tô Chi suy nghĩ một lát: "Vậy thầy An chỉ thiếu một bước, chắc là sẽ sớm chiếm lĩnh bảng hot search nhỉ? Chúc mừng chú trước.”
“Ha ha, cháu nói đùa rồi, độ nổi tiếng này của tôi không tính là gì so với anh trai của cháu.” An Lan Giai cười nói: "Hơn nữa tôi chỉ mong giọng hát của mình có thể được mọi người yêu thích.”
Những lời này của ông ta cũng không có nói dối, nhưng mà tỷ lệ có thể bạo hồng, đứng ở vị trí đỉnh cao, những ý nghĩ đơn thuần này liền trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Tô Chi đồng tình gật đầu: "Chú nói đúng, độ hot của thầy An thực sự không thể so với anh trai tôi, chung quy anh trai tôi là đỉnh lưu, thầy An không phải nhỉ.”
“…” An Lan Giai không thích lời nói thật của cô, nhưng ông ta lại không thể nổi giận, chỉ có thể nhẫn nại, nhưng cách ngày ông ta bạo hồng cũng không còn xa nữa.
Ông ta kéo mạnh nụ cười: "Tôi còn có việc phải làm, đi trước nhé, cháu đợi xe thì chú ý an toàn.”
Tô Chi nhìn theo ông ta lại vào bệnh viện, đến trung tâm thương mại trước, mua đồ, lại quay về bệnh viện lần nữa.
Lúc cô đi qua, An Lan Giai đã rời đi rồi, sau khi xác định không có ai ở phòng bệnh, cô mới đi vào.
“Bố, bố còn có… chuyện gì sao? Con cái gì cũng không… nói…”
An Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ rằng là An Lan Giai quay lại, âm thanh cũng mang theo tiếng nức nở.
“Là tôi.”
Tô Chi bước vào phòng bệnh, để tay ra sau đóng cửa phòng.
“Tô Chi, là cậu sao?” Giọng của An Nguyệt Nguyệt mang theo tiếng nức nở, nước mắt làm mờ tầm mắt.
Tô Chi từ từ đi đến bên giường ngồi xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: "Ừ, là tôi, đừng sợ.”
“Tô Chi, cậu đến rồi… thật tốt, cảm ơn cậu…”
“Khóc đi, giấy hôm nay đảm bảo đủ.” Tô Chi vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô ấy, mới phát hiện An Nguyệt Nguyệt ốm như vậy, trên người không có thịt gì cả, chỉ có một khuôn mặt trông đầy đặn.
Đợi An Nguyệt Nguyệt khóc xong, cô ấy mới phát hiện nước mắt của mình đều làm ướt quần áo của Tô Chi rồi.
“Đúng… không đúng, tôi không cố ý.”
“Không sao, giặt đi là được rồi.” Tô Chi không để ý những chuyện này lắm, nhìn vào mắt của cô ấy, nghiêm túc hỏi: "Cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
“…” An Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô: "… Nói gì?”
“Về việc bình thường An Lan Giai đối đãi với cậu như thế nào?” Tô Chi hít sâu: "Tôi nghe thấy… cuộc nói chuyện của các cậu.”
Khi cô đi qua thật đúng lúc nghe thấy lời nói của An Lan Giai, thật sự khϊếp sợ, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được nam thần dịu dàng trong mắt mọi người lại là loại người này.
Ông ta nho nhã lễ độ với tất cả mọi người, là nam thần dịu dàng trong mắt mọi người.
Nhưng ông ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói những lời làm tổn thương người nhất trên thế giới, người đó còn là An Nguyệt Nguyệt, con gái của ông ta.
Thảo nào Nguyệt Nguyệt có tính cách như vậy, hoá ra đều là một tay ông ta gây ra.
Vừa nãy cô thực sự rất muốn đi vào đánh ông ta một trận, nhưng bạo lực hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.
Cô đứng ở cửa đang suy nghĩ, phải làm sao để An Lan Giai chịu trách nhiệm về những chuyện mà bản thân ông ta làm ra.
Nguyệt Nguyệt là cô gái tốt như vậy, không nên bị làm hỏng một đời vì ông ta.
An Nguyệt Nguyệt vì lời nói của cô, có chút hoảng loạn: "…Tô Chi, cậu… sẽ ghét bỏ… tôi sao?”
Không ai sẵn lòng nói chuyện và làm bạn với cô ấy ngoại trừ chị gái, đều nói cô ấy tài nghệ gì cũng chẳng có, không xứng đáng làm con gái của An Lan Giai.
Ở trong trường học, Tô Chi là người duy nhất lộ rõ ý tốt đối với cô ấy, cô ấy rất quý trọng từng ngày ở cùng với Tô Chi.
Cô ấy rất sợ Tô Chi cũng chán ghét ghét cô ấy giống như những người khác.
Tô Chi nói: "Sao lại nghĩ như vậy, cậu là cô gái thông minh và dễ thương nhất mà tôi từng gặp.”
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác quái dị kia khi An Nguyệt Nguyệt và An Lan Giai sống chung với nhau, là do An Nguyệt Nguyệt sợ hãi An Lan Giai, tình nghĩa bố con giữa hai người toàn là làm giả để cho đại chúng xem.
“Cảm ơn cậu.” An Nguyệt Nguyệt khóc huhu.
Tô Chi nghiêm túc hỏi cô ấy: "Nguyệt Nguyệt, ông ta không phải vẫn luôn đối xử như vậy với cậu chứ? Lần này cậu nằm viện có phải là vì ông ta không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Chi, An Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Chi hỏi: "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ muốn thoát khỏi cuộc sống này sao?”
“Tôi… tôi không dám.” Tính cách hèn nhát của An Nguyệt Nguyệt sớm đã hình thành rồi, không phải nói thay đổi liền thay đổi.
Tô Chi bảo cô ấy ngẩng đầu nhìn cô: "Được, vậy bây giờ tôi hỏi cậu, cậu muốn thoát khỏi cuộc sống này không?”
An Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào hỏi cô, giọng nói tràn đầy sự không xác định: "Tôi… có thể sao?”
“Có thể, tôi giúp cậu.” Tô Chi nghiêm túc nói: "Nhưng, cậu phải nói với tôi, cậu và An Lan Giai sống chung với nhau như thế nào?”
“Tôi… nói…”
*
Tô Chi không về nhà, sau khi điện thoại cho anh cả, đi vòng đến công ty.
Tối nay bố mẹ có bữa tiệc, đã xuất phát đi phòng tiệc rồi, anh cả Tô Cảnh Chu vẫn ở công ty.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty, tòa cao ốc nằm ở vị trí đắt địa của trung tâm thành phố, xung quanh toàn là tòa cao ốc và phố thương mại.
Trợ lý đang đợi ở đại sảnh, cô đi qua, theo anh ta lên tầng 30.
Sau khi em gái gọi điện, Tô Cảnh Chu liền vội vàng để trợ lý làm hoàn thành công việc còn lại của công ty, lại kêu người khác mua một ít đồ ăn vặt và đồ uống đặt ở trên bàn khách.
Nghe thấy có tiếng động ở cửa, anh ấy đứng dậy đi tới, sau khi nhìn thấy em gái anh liền cười nói: "Chi Chi đến rồi.”
“Anh cả.” Tô Chi theo anh ấy đi vào, quan sát văn phòng một tí, bầu không khí đơn giản có phong cách, rất phù hợp với sở thích của anh cả.
Cô hỏi: "Anh làm việc xong chưa?”
“Làm xong rồi.” Tô Cảnh Chu bảo cô qua đây ngồi: "Đã đói bụng chưa? Ăn lót dạ trước, lát nữa dẫn em ra ngoài ăn.”
Tô Chi nói: "Anh cả, thực ra em qua đây là có chuyện muốn tìm anh giúp đỡ.”
Dựa vào sự hợp tác của hai người là cô và An Nguyệt Nguyệt thì không thể hoàn toàn chống lại An Lan Giai, nhất là khi biết bộ mặt thật sự của An Lan Giai, đánh vậy quá nhẹ rồi.
“Đương nhiên có thể, em nói đi.” Tô Cảnh Chu ước gì em gái cứ tìm anh làm việc.
Bởi vì thời gian trước, em gái đến Cực Hạn với Tiểu Bạch, không gần gũi lắm với anh.
Tô Chi nói với anh quan điểm của mình một cách thẳng thắn nhất: "Anh có thể cấm phát sóng những nghệ sĩ không thuộc công ty chúng ta không?”
“Ai?” Tô Cảnh Chu vẻ mặt nghiêm túc: "Ai làm em tức giận?”
Mặc dù chỉnh đốn nghệ sĩ của công ty khác rất phiền phức, nhưng dám chọc em gái tức giận, bất kể phiền phức thế nào, anh đều sẽ làm được.
“An Lan Giai.” Tô Chi nói với anh cả chuyện này hôm nay, còn nói quan điểm của mình.
Trong lòng rất khó chịu, cô ghét nhất loại người này: "Ông ta dựng lên hình ảnh điềm đạm như vậy, liền để tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của ông ta, cho fan của ông ta biết nam thần mà mình đang hâm mộ rốt cuộc là một người như thế nào.”
Nếu không phải bất ngờ lần này được biết tình hình của An Nguyệt Nguyệt, cô không có cách gì biết rõ bộ mặt thật của An Lan Giai.
Tô Cảnh Chu gật gật đầu: "Anh biết rồi, điều tra chuyện của An Lan Giai cứ giao cho anh, chỉ cần anh ta từng làm việc không tốt đều có thể tra ra.”
Thấy Tô Chi tức giận như vậy, anh cũng nảy sinh tâm lý chán ghét đối với An Lan Giai.
Anh nghĩ, lật xe vẫn không phải hình phạt tàn nhẫn nhất, để ước mơ của ông ta vĩnh viễn không thể đạt được mới đúng.
*
Thời gian gần đây của An Lan Giai sống rất dễ chịu, lăn lộn trong giới phát triển nhanh chóng, bởi vì công ty ra sức nâng ông ta, tất cả công việc đưa cho ông ta tiếp nhận, đều hữu ích đối với sự nghiệp và danh tiếng của ông ta.
Trong một thời gian ngắn, cả mạng đều biết ngôi sao nổi tiếng giới ca sĩ của ngày trước An Lan Giai sẽ mang theo tác phẩm mới chôn vùi mấy năm gặp mặt với mọi người.
Trong hot search mỗi ngày đều có bóng dáng của An Lan Giai, càng ngày càng nhiều cư dân mạng tham gia vào kỳ vọng bán ra bài hát mới của ông ta.
“Check-in, hôm nay lại là ngày chờ đợi nam thần của tôi phát hành bài hát mới.”
“Có thể nhanh chút không, đều làm nóng trước lâu như vậy rồi, khi nào phát hành album hả?”
“+1, tôi cũng không thể đợi được nữa.”
Làm nóng trước lâu như vậy, sau khi thời gian bài hát mới phát hành đã được bàn bạc, cuối cùng bọn đã xác định.
Vào 12 giờ trưa của ba ngày sau, có một bài hát chủ đề, cộng với bốn bài hát, những bán thành phẩm này đều là lúc cảm hứng của An Lan Giai đến, tập hợp lại một ít, trải qua chỉnh sửa kỹ càng, đã trở thành bài hát hoàn chỉnh.
“Anh An, tôi nghe bài hát rồi, rất hay, danh xưng Ca Thần đúng là danh bất hư truyền.” Người đại diện khen ngợi: "Thêm vào độ làm nóng trước của bây giờ, anh nhất định có thể trở mình nổi tiếng lần nữa.”
An Lan Giai tâm trạng rất tốt: "Hi vọng như vậy.”
Ông ta cũng tin rằng, nhất định có thể.
Kể từ lần trước gặp Tô Chi ở bệnh viện, ông ta đi công tác về liền đưa An Nguyệt Nguyệt về nhà điều trị.
Ông ta không muốn An Nguyệt Nguyệt hồi phục sớm như thế, vì vậy mỗi tối đều sẽ gây ra nỗi đau đớn cho cô ấy, giúp ông ta khơi dậy ham muốn sáng tác.
“Nguyệt Nguyệt, bố có thể trở mình nổi tiếng lần nữa, đây đều là công lao của con.”
“Nhưng một ngôi sao ca nhạc hàng đầu của giới ca hát không thể chỉ có một vài bài hát, thời gian lâu rồi, bố lại sẽ bị mọi người quên lãng giống như trước vậy, Nguyệt Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy chứ?”
“Cho nên, con chỉ có tiếp tục đau khổ, chúng ta mới có thể sống một cuộc sống tốt hơn.”
“Khóc đi, giá trị cuộc sống của con cũng chỉ có thể làm việc này.”
An Nguyệt Nguyệt vùi đầu thật thấp, cô ấy giống như mọi ngày vậy, giọng nghẹn ngào hỏi: "Bố, có phải… chỉ có nhìn thấy con… đau khổ… mới có thể sáng tác ra bài hát không…”
An Lan Giai cười lớn: "Đây chỉ là tạm thời, Nguyệt Nguyệt, con phải tin bố, sau này cho dù không dựa vào con, bố cũng có thể sáng tác ra bài hát.”
Vẻ mặt của ông ta thay đổi, rất lạnh nhạt: "Con đừng làm chuyện ngốc nghếch giống như Bo Bo, bố sẽ chứng minh, bà ấy rời khỏi bố là một lựa chọn sai lầm.”
Ông ta sợ An Nguyệt Nguyệt sẽ sinh ra ý nghĩ khác, còn nói rất nhiều câu có vẻ quan tâm, thực ra công kích lời của cô ấy.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, ông ta nói những lời kia với An Nguyệt Nguyệt, có một ngày sẽ lan truyền rộng rãi toàn mạng, thế giới ai cũng biết.
“Anh An, trên mạng xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói của người đại diện rất sốt ruột: "Có phải anh thật sự làm chuyện Pua với An Nguyệt Nguyệt không? Hot search đầu tiên trên Weibo chính là chuyện này, tốt nhất anh nên nhanh chóng giải thích rõ ràng.
“Bên này công ty đang mở cuộc họp khẩn cấp, nếu chuyện này là sự thật, cấp cao sẽ thay bản phát hành bài hát mới của anh, đổi sang người mới khác.”
“Ý gì?” Tối qua An Lan Giai cả đêm không ngủ, nhốt mình trong phòng tối nhỏ viết bài hát một buổi tối.
Ngày mai chính là ngày mà ông ta phát hành bài hát mới, ông ta thấy trời hửng sáng mới mở điện thoại ra, không biết trên mạng đang xảy ra chuyện gì.
“Chuyện lớn như vậy mà anh lại không biết!” Người đại diện: "Anh lên Weibo xem này, phải nhanh chóng giải thích, muộn rồi thì không kịp nữa.”
Cuối cùng An Lan Giai nhận ra có gì đó không ổn, anh ta mở Weibo, gợi ý ra mấy tin tức hot search, tên phía trên chính là ông ta.
#An Lan Giai Pua* con gái#
*: viết tắt của Pick-up Artist: ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
#An Lan Giai biếи ŧɦái#
#An Lan Giai vua bài hát giả#
#Cái chết của vợ BoBo của An Lan Giai#
#Tẩy chay An Lan Giai công chiếu bài hát mới#
…
“Cả nhà tôi bị sốc luôn đấy! Đây vẫn là nam thần điềm đạm An Lan Giai trong ấn tượng của tôi sao? Vậy mà Pua con gái của mình, đáng sợ quá đi!”
“F*ck f*ck f*ck! Tôi sốc không nói nên lời luôn, quá đáng sợ, hoá ra là nam thần, phi, tất cả cảm hứng sáng tác của An Lan Giai đều là hành hạ An Nguyệt Nguyệt mới có, ai mà làm con gái của ông ta thật sự đen tám kiếp!”
“Tam quan của tôi sắp nứt ra rồi, cho nên nam thần điềm đạm mà tôi sùng bái từ nhỏ đến lớn vậy mà tâm lý biếи ŧɦái, a a a! Không chấp nhận được!”
“Thì ra tất cả bài hát hay mà chúng ta nghe thấy đều là xây dựng trên nỗi đau của người khác, Nguyệt Nguyệt cũng đáng thương quá đi!”
“Thật sự rất đáng thương, tôi xin lỗi Nguyệt Nguyệt, cũng đừng nói An Lan Giai là một người bố tốt nữa, đối tốt với bạn, ông ta chính là một tên khốn nạn!”
“Hu hu hu, tôi không ghen tị nữa, ôm ôm Nguyệt Nguyệt, thật đáng thương quá.”
“Hoá ra nam thần dịu dàng An Lan Giai chỉ là hình ảnh trong mắt công chúng, lại đem chúng ta lừa xoay vòng vòng, thật đáng ghét!”
“Nghĩ kỹ lại thấy sợ, chị Bo Bo nhảy lầu tự tử chắc cũng không có liên quan đến An Lan Giai chứ?”
“Nếu thật sự có liên quan, vậy ông ta cũng đáng sợ quá, mang mặt nạ nhiều năm như vậy.”
“Loại người này không xứng làm thần tượng, tẩy chay công chiếu bài hát mới của ông ta, sau này tôi sẽ không nghe bất kỳ bài hát nào của ông ta, chặn để xử lý.”
“Tẩy chay An Lan Giai công chiếu bài hát mới!”
…
An Lan Giai nhanh chóng lướt qua bình luận, mỗi khi nhìn thấy một đánh giá độc ác, trái tim của ông ta liền nặng nề một phần.
Tất cả bình luận đều mắng chửi ông ta, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đây là ai muốn gây rối ông ta, là nhìn thấy gần đây ông ta trở mình nổi tiếng nên muốn làm nhục ông ta sao?
Đợi sau khi ông ta mở chứng cứ trên Weibo ra, đó là lời mà ông ta nói với An Nguyệt Nguyệt mỗi tối, được cắt ghép thành một đoạn ngắn.
Số lượng phát đã vượt quá 100 triệu lượt, mặc dù ông ta trông thấy thích nhiệt độ hot search đầu tiên, nhưng không mong là loại cảnh tượng này.
“An Nguyệt Nguyệt! Ngay cả con cũng phản bội bố!”
Sau khi biết được chuyện này, An Lan Giai đeo mặt nạ giả tạo mười mấy năm, cuối cùng bị xé toạc rồi.
Ông ta đứng dậy, đạp vào ghế dựa phía sau, ai biết An Nguyệt Nguyệt không ở trong phòng, ông ta xuống lầu đi tìm.
“An Nguyệt Nguyệt! Con ra đây cho bố! Bố tốt bụng nhận nuôi con, con chính là báo đáp bố như vậy, ngay lập tức xuất hiện trên mạng giải thích điều này là giả.”
“An Nguyệt Nguyệt, ra đây, tốt nhất đừng để bố tìm được con!”
“…”
Cơn tức giận của An Lan Giai không có nơi nào để phát tiết, ra ngoài nhìn thấy tài xế nằm trên đất, đi lên đá ông ta một cái.
“Đứng dậy, nhìn thấy An Nguyệt Nguyệt không?”
Tài xế xoay cái cổ rồi tỉnh dậy, cả người đều đau nhức, nghe thấy câu hỏi của ông chủ, anh ta vội vàng nói: "Cô hai đi theo một cô gái cách đây không lâu rồi ạ.”
“Là ai đưa con bé đi? Bọn họ đi đâu rồi?”
Tâm trạng của An Lan Giai lúc này giống như núi lửa phun trào, tài xế không dám thở mạnh: "Tôi… tôi cũng không quen, tôi cũng không biết.”
Anh ta chủ yếu chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái liền bị cô đánh ngã rồi, đưa cô vượt qua người anh ta.
“Cút đi!” An Lan Giai định quay về điều tra CCTV, còn chưa đợi ônh ta vào nhà, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi đến, dừng ở trước cửa.
Một số cảnh sát mặc đồng phục bước xuống xe, bọn họ trực tiếp đi đến trước mặt An Lan Giai rồi dừng lại, đưa thẻ công tác lên.
“Chúng tôi là cảnh sát của cục thành phố, có người báo cáo rằng cái chết nhảy lầu của vợ anh có liên quan đến anh, mời đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
“…”
An Lan Giai nghe thấy lời nói của bọn họ, cả người đều chết lặng tại chỗ: "Có phải các anh hiểu nhầm không? Vợ tôi là nhảy lầu tự tử, không có bất cứ liên quan gì với tôi.”
“Những lời này theo chúng tôi đến cục rồi giải thích đi.”
An Lan Giai giằng co một hồi, cuối cùng vẫn lên xe cảnh sát.
Cảnh tượng anh ta bị đưa đến đồn cảnh sát đã bị người ta chụp lại rồi đăng lên mạng, gây ra một trận xôn xao.
“ĐM! An bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, là đang điều tra chuyện chị Bo Bo nhảy lầu tự tử sao?”
“Chắc là đúng rồi, chị Bo Bo là một người xinh đẹp như vậy, có nhan sắc có tài năng, không có lý do tự tử chứ?”
“Chính xác, lúc đó tôi đã bị sốc rất lâu vì chuyện chị Bo Bo tự tử, khi đó An Lan Giai khóc đến chết đi sống lại, con tưởng rằng tình cảm sâu nặng, không biết chừng chính là ông ta làm.”
“Hi vọng nhanh chóng cho chúng tôi một chân tướng.”
Toàn mạng đều đang ngồi chờ một chân tướng, Tô Chi đưa An Nguyệt Nguyệt đến nhà cô, cũng đang quan tâm đến chuyện này.
Cô và An Nguyệt Nguyệt hợp tác bê nguyên xi những lời ác ý mà An Lan Giai nói, mà anh cả chịu trách nhiệm tìm kiếm tất cả chuyện mà An Lan Giai đã từng làm.
“Anh cả, những chứng cứ mà anh thu thập có thể đưa ông ta vào trong không?”
Tô Chi nghe An Nguyệt Nguyệt kể ra mới biết, vợ Bo Bo của An Lan Giai cũng là bị Pua quanh năm, chịu đựng đủ sự giày vò, có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, từ một ngôi sao xinh đẹp hăng hái và vui vẻ trở thành một người tiêu cực.
“Có thể, hành vi của ông ta thuộc về phạm tội.” Tô Cảnh Chu chỉ là đáng tiếc, không thể làm cho ông ta ở lại cả đời, nhưng đối với người giả tạo và thích sĩ diện như vậy, vào cục cảnh sát cũng đủ đả kích ông ta suốt đời.
Quả đúng như những gì Tô Cảnh Chu nói, cảnh sát điều tra chân tướng về vụ tự sát của Bo Bo, bệnh trầm cảm của cô ấy phát tác đêm đó, An Lan Giai vẫn không từ bỏ việc giày vò tâm trí của cô ấy, cứng rắn bức cô ấy nhảy lầu tự tử.
Tình hình quá gay gắt, An Lan Giai bị phía trên phong sát, cuối cùng vào đồn cảnh sát.
Cả người ông ta như già đi 10 tuổi, trong miệng đọc đi đọc lại bài hát của ông ta, ước mơ của ông ta, tất cả đều không còn nữa rồi.
An Nguyệt Nguyệt đã đến gặp ông ta vào ngày ông ta chính thức bị bắt, những ngày này ở cùng với Tô Chi và Lâm Mạt, tâm trạng của cô ấy vẫn luôn rất vui vẻ.
“Đây là lần cuối cùng con gọi bố là bố, con cảm ơn bố, cũng hận bố.”
“Bố từng nói, biết bí mật của con và chị gái là gì?”
An Lan Giai nhìn thấy tinh thần của cô ấy trở nên kích động: "An Nguyệt Nguyệt, con đúng là người tốt, bố nuôi con lớn như vậy, con chính là báo đáp bố như thế.”
“Bí mật, ha ha, con không phải kết được người bạn tốt, để cô ta đi tìm đấy.”
An Lan Giai bị cảnh sát đẩy vào trong cửa sắt, biến mất không thấy nữa.
Tô Chi tiến lên vỗ về cô ấy: "Muốn khóc thì khóc đi, đều đã qua rồi.”
An Nguyệt Nguyệt ôm lấy cô bật khóc hu hu hu: "Chi Chi… hu hu hu… cảm ơn cậu… tôi và chị gái có thể sống cuộc đời của mình lần nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Tô Chi gật đầu: "Sau này sẽ không có ai ức hϊếp cậu nữa.”
An Nguyệt Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, sau này không cần hoảng hốt lo sợ nữa, cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn làm, cô ấy là người tự do.
Cô ấy không phải là người vô dụng, Tô Chi từng nói cô ấy dễ thương.
“Hu hu hu…”
Tô Chi: "…”
Quần áo của cô lại bị ướt một mảnh, sờ sờ trong túi, không có khăn giấy, cô đưa tay vỗ vỗ lên vai của cô ấy.
“Nguyệt Nguyệt, cậu dừng lại một tí trước đi, tôi không có khăn giấy hay là chúng ta quay về rồi khóc?”