Cô Nông Dân Có Chút Ngọt Ngào

Chương 83: Đại ca ôm

"Tĩnh Nam ca, huynh thật lợi hại!" hai mắt Tiểu Bảo sáng ngời, cũng là vẻ mặt sùng bái nhìn Từ Tĩnh Nam, trong lòng càng kích động không thôi.

Hắn thật muốn đi theo Tĩnh Nam ca học công phu a!

"Ô ô ô... Ca ca, Nhị ca ca, các ngươi có đau hay không?" Tiểu Nựu chạy tới, khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở không ra hơi.

"Được rồi, Tiểu Nựu đừng khóc, Nhị ca ca không đau." Diệp Thanh Phong kỳ thật cả người đau muốn chết, bất quá vẫn phải an ủi tiểu muội muội như vậy.

“Ô ô ô, nhị ca ca gạt người, ngươi đều chảy máu. " Tiểu Nựu tiếp tục khóc.

"Tiểu Nựu, nhị ca ca không sao, ngươi mau hướng Tĩnh Nam ca nói cám ơn." Diệp Thanh Phong bị nàng khóc đau đầu, chỉ có thể dời đi lực chú ý của nàng.

Tiểu Nựu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tĩnh Nam, cảm thấy hắn thật cao lớn so với phụ thân cùng đại bá còn cao hơn, hơn nữa hắn cũng không cười, cảm giác hung dữ.

“Hu hu hu... Cảm ơn. " Tiểu Nựu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc chít chít, sợ hãi nói.

Từ Tĩnh Nam có chút buồn cười, cúi đầu nhìn nhóc tỳ này. Vừa rồi nhờ có nàng khóc lớn tiếng, hắn mới có thể nghe được.

Tiểu Nựu thấy trên mặt hắn có sẹo, lại bị hắn vừa nhìn, cuống quít trốn đến phía sau Diệp Thanh Phong.

"Tiểu Nựu, gà rừng ngày hôm qua, chính là Tĩnh Nam ca cho chúng ta, vừa rồi hắn còn cứu Nhị ca ca cùng Tiểu Bảo, ngươi đừng sợ hắn." Diệp Thanh Phong cưới nói Tiểu Nựu, dỗ dành nàng.

Tiểu Nựu nghe vậy do dự một chút, lại từ phía sau Diệp Thanh Phong đạp đạp chạy ra, sau đó một tay ôm lấy đùi Từ Tĩnh Nam, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thúc thúc ôm.”

“Ngu ngốc, gọi là ca ca. " Tiểu Bảo sửa lại cho muội muội ngu ngốc.

“Đại ca ca ôm. " Tiểu Nựu lập tức sửa lại, đôi mắt to ngập nước nhìn Từ Tĩnh Nam.

Bởi vì nghĩ đến hắn cho gà rừng, còn cứu hai ca ca, cũng không sợ, còn cảm thấy hắn thật lợi hại.

Từ Tĩnh Nam bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc một chút, có chút ngoài ý muốn nhưng cho tới bây giờ không có hài tử dám tới gần hắn, còn để cho hắn ôm.

Cúi đầu nhìn Tiểu Nựu cầu ôm một cái, Từ Tĩnh Nam khom lưng, ôm Tiểu Nựu nhỏ lên, động tác mới lạ cánh tay có chút cứng ngắc, cảm giác cũng rất mới lạ.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn bế một đứa trẻ nhỏ như vậy.

"Đại ca ca, Tiểu Nựu rất sợ, ca có thể đưa chúng ta về nhà không?" Tiểu Nựu một tay còn cầm mèo vải, một tay ôm cổ Từ Tĩnh Nam, lại ủy khuất nói:

"Nhị ca ca bị thương, ngươi có thể cõng hắn sao?"

“Khụ khụ... Ta không sao, tự mình đi được. Tĩnh Nam ca nếu huynh có việc gì thì thả Tiểu Nựu xuống, chúng ta có thể tự về nhà.”

Diệp Thanh Phong buồn cười khoát tay, đối với tiểu muội muội còn nhớ thương hắn, ngược lại là tâm ấm áp.

Tiểu Bảo nhìn thoáng qua muội muội được Từ Tĩnh Nam ôm, đáy mắt hiện lên một tia hâm mộ, cũng muốn được Tĩnh Nam ca ôm một cái.

Bất quá, lập tức hắn liền đem ý niệm này đè xuống, hắn là con trai, cũng bảy tuổi, cũng không thể lại bị ôm, hơn nữa, so với bị ôm, hắn càng muốn Tĩnh Nam ca dạy hắn luyện công phu.

“Ta đưa các ngươi về." Từ Tĩnh Nam nói: " Đi thôi.”

Mượn cơ hội này, hắn ngược lại là muốn đi gặp Diệp Thanh Vũ, xem nàng trải qua chuyện đêm qua, gặp lại chính mình sẽ là phản ứng gì, có thể sẽ chột dạ, hoảng hốt.

Từ Tĩnh Nam mơ hồ có chút chờ mong.

Từ Tĩnh Nam ôm Tiểu Nựu đi ở giữa, Diệp Thanh Phong nhịn đau đi theo bên trái hắn, Tiểu Bảo ở bên phải hắn, hắn vừa mới bị một cước cùng một quyền, có chút đau, nhưng hắn cũng không có kêu đau, vẫn nghẹn.

Bọn họ đội hình này, trên đường gặp thôn dân, cũng không khỏi đem tò mò nhìn về phía bọn họ xì xầm và bàn tán.