Cô Nông Dân Có Chút Ngọt Ngào

Chương 77: Ghen tị

"Nhưng mà làm cái này rất phiền toái, rất nhiều quần áo đẹp đều tốn bạc, đại tỷ của ta mới làm ra những thứ này đã rất vất vả." Diệp Thanh Phong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Lan Lan, ngươi không mua cũng không sao.”

Tiểu Bảo bên cạnh nghe vậy có chút sốt ruột, sợ Lan Lan không mua, bốn mươi lăm văn thật sự rất đắt.

Hắn nhìn nhị ca, miệng giật giật, muốn cho nhị ca tiện nghi hơn một chút, lại nghĩ đến nhị ca rất có bản lĩnh, ngày thường cũng có chủ kiến

nên cũng không nói gì.

"Ai nói ta không mua! trong nhà ta mới không thiếu số bạc này đâu. Thanh Phong ca, tiểu Nựu Tiểu Bảo, các ngươi chờ một chút a, ta trở về tìm nương ta xin bạc, các ngươi đừng trốn! ta muốn mua!"

Tiểu nha đầu Lan Lan giậm chân một cái, vội vã đẩy những người khác ra, liền về nhà lấy bach.

Những tiểu hài tử khác trong nhà đều không có bạc, có hai tiểu cô nương háo hức nhìn những món đồ chơi bằng vải trong tay Diệp Thanh Phong, vô cùng khao khát.

Nhưng các nàng cũng biết, đồ chơi bằng vải đắt tiền như vậy, trong nhà nhất định sẽ không mua cho các nàng.

Mà những con rối vải này, đối với nam hài nhi lực hấp dẫn sẽ không lớn như vậy, cho nên, một ít nam hài tử nhìn một chút, nói vài câu đắt như vậy mới không ai mua, liền lại tản ra chạy một bên chơi.

Một lúc sau, bị vây quanh bởi Diệp Thanh Phong và những người khác, chỉ còn lại ba bốn nữ oa đều nhìn những món đồ chơi bằng vải đó với sự ghen tị và khao khát.

"Thanh Phong thúc, ta không có tiền mua, ta có thể sờ chúng nó một chút không?" lúc này, lại có hai nữ hài chạy tới, trong đó một đứa làn da hơi đen, lớn lên gầy gò nữ oa sáu tuổi mở miệng.

Nữ oa này tên là Xuân Nha, là cháu gái lớn của nhà tam đại nương Diệp Thanh Phong cho nên dựa theo bối phận, nàng gọi Diệp Thanh Phong một tiếng thúc.

“Xuân Nha, ngươi lau tay sạch sẽ, mới có thể sờ. " Tiểu Nựu bên cạnh, lấy ra tư thế làm tiểu cô cô, nũng nịu nói.

Diệp Thanh Phong cười nhìn thoáng qua muội muội, hướng Xuân Nha nói, "Đúng, lau khô tay, cho ngươi chơi một lát.”

Xuân Nha nghe vậy vui mừng khôn xiết, vội vàng cẩn thận lau hai tay trên người, đưa lòng bàn tay và mu bàn tay cho Diệp Thanh Phong kiểm tra: "Có thể cho ta chơi sao?"

Diệp Thanh Phong cũng không keo kiệt, đem mèo nhỏ cùng chim nhỏ trong tay đều đưa tới tay nàng.

Bởi vì là người cùng tộc nên thân thiết, hơn nữa Tam đại nương đối với nhà bọn họ rất tốt, ngày hôm qua đi trên trấn bán đồ cưới lại giúp bọn họ, hẳn là cho Xuân Nha chơi một chút.

Nếu không phải trong nhà khó khăn, cần cầm cái này bán kiếm bạc, Diệp Thanh Phong nghĩ trực tiếp đưa nàng một con cũng không sao, người trong nhà cũng nhất định không phản đối.

Xuân Nha đem đồ chơi cầm ở trong tay, vui mừng thấy răng không thấy mắt, bên cạnh ba bốn nữ oa nhìn, càng thêm hâm mộ.

Nàng cũng muốn sờ một cái!

Diệp Thanh Phong nhìn các nàng, không khỏi đáy lòng nghĩ, đại tỷ làm những món đồ chơi này, thật sự rất được hoan nghênh, nhất là nữ hài tử thập phần yêu thích.

Trong thôn này nữ oa không thể mua đồ đắt tiền, có lẽ có thể làm một ít đồ rẻ bán cho các nàng, trở về có thể hỏi đại tỷ một chút.

Rẻ, chỉ cần bán nhiều, cũng kiếm được bạc.

Bất quá, làm cái này khá phí công phu, hiện tại cũng chỉ có đại tỷ làm tính đi tính lại vẫn là bán đắt một chút càng có lời.

"Tiểu cô nương, ta có khối đường cho ngươi ăn, ngươi có thể để cho ta sờ một chút mèo nhỏ của ngươi sao?" Nữ oa Tiểu Hạnh bảy tuổi bên cạnh, tựa hồ cân nhắc nửa ngày, đem đường đưa cho Tiểu Nựu một cách miễn cưỡng, thương lượng hỏi.

Nàng ấy miễn cưỡng từ bỏ đường nhưng chú mèo con dễ thương này trông hấp dẫn hơn,thoạt nhìn càng mê người, rất muốn ôm một cái.

“Vậy được rồi, cho ngươi chơi một lát. "Tiểu Nựu do dự nhận lấy kẹo, đưa mèo con cho Tiểu Hạnh, sau đó nói với Thanh Phong và Tiểu Bảo:

"Nhị ca ca, ca ca, các ngươi ăn không?"