Phải Lòng

Chương 4: Bắt đầu từ nụ hôn

Trong phòng thoang thoảng mùi hoa oải hương, cũng là mùi hương trên người Khúc Nhu.

Khúc Nhu ngồi khoanh chân bên cạnh Mạc Viêm Dương, trong tay cầm điều khiển từ xa. Ánh đèn trên rèm chiếu vào hai người, tạo nên cảm giác áp bức sâu thẳm trong căn phòng tối.

Khí tức của Mạc Viêm Dương quá mạnh mẽ, anh không hề dịu dàng như lúc nói chuyện kết hôn hay lúc nhận giấy đăng ký kết hôn. Áp suất không khí quanh Khúc Nhu không cao, vì cô cũng đang âm thầm căng thẳng.

Trên màn chiếu bắt đầu phát tên phim, tên phim là [Cực khoái: Tôi hét lên khi dươиɠ ѵậŧ của chồng đâm vào.]

Thấy tên phim A, Mạc Viêm Dương lập tức nghiến răng, quay đầu nhắm mắt lại.

Nhưng Khúc Nhu đã sớm đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, vươn tay cưỡng ép anh quay đầu lại, nhưng cô không đủ sức, mà Mạc Viêm Dương càng cứng nhắc, cả người run lên vì tức giận.

Chỉ mới chiếu tên phim, phản ứng của Mạc Viêm Dương đã ác liệt như vậy, sao có thể!

Cho đến khi phim chiếu được gần 10 phút, hai người trên màn ảnh đã hôn nhau, Mạc Viêm Dương không thèm mở mắt ra chứ đừng nói là nhìn màn hình.

Khúc Nhu bất lực, khuôn mặt đỏ bừng.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy xem phim kiêu da^ʍ với người khác giới, cô còn phải giả vờ mình đã quen rồi. Đây là bộ phim nhẹ nhàng nhất mà cô lấy từ chỗ Khúc An.

Khúc Nhu có chút khó chịu: "Mạc Viêm Dương, nếu anh không xem, tôi lập tức mở cửa, để người bên ngoài biết hai chúng ta ở trong phòng xem phim kiêu da^ʍ."

Nói xong, Khúc Nhu vừa định đứng dậy mở cửa, Mạc Viêm Dương lập tức nắm tay cô, hồi lâu cũng không nói lời nào.

Mắt anh đã mở nhưng không chịu nhìn màn hình.

Giọng Mạc Viêm Dương nhỏ nhẹ nói: "Tôi… tôi nhất định phải xem sao?"

Khúc Nhu ngồi lại vị trí cũ, khẳng định nói: "Điều anh cần làm bây giờ là cương cứng và xuất tinh trong lúc tỉnh táo."

Mạc Viêm Dương hít sâu một hơi, trong lòng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng mở to mắt ra, miễn của nhìn những hình ảnh đan xen trên màn hình.

Nam nữ giao phối, nhấp nhô lên xuống… ừm, anh thật sự không có cảm giác gì ngoài buồn nôn.

Cho đến khi người đàn ông trên màn hình xuất tinh, Mạc Viêm Dương không hề có xu hướng cương cứng.

Khúc Nhu cau mày, nhấn nhút tạm dừng, điều chỉnh ánh sáng trong phòng thành dịu nhẹ.

Mạc Viêm Dương cụp mắt, có chút tự giễu nhìn hạ bộ của mình: "Cưới anh là có lỗi với em… ừm…"

Lời còn chưa dứt, một bờ môi mềm mại đã phủ lên, ướŧ áŧ thăm dò môi anh từng chút một.

Khúc Nhu không nhịn được nữa vừa rồi nhìn dáng vẻ nản lòng của anh thật sự đáng yêu, không còn dáng vẻ kiên nghị như mọi người hay nói.

Không sai, đây là dáng vẻ chân thật nhất của Mạc Viêm Dương.

Ai cũng có mặt yếu đuối dễ bị tổn thương, nhưng thế giới bên ngoài chỉ nhìn thấy sự hung dữ của anh, bởi vì anh là thiếu gia nhà họ Mạc.

Ngay cả khi chân anh bị thương, không thể đứng trong thời gian dài, những người khác chỉ dám nói tin thần của anh thật mạnh mẽ, nhưng bọn họ không biết điều anh quan tâm nhất là anh không thể đi lại bình thường.

Anh muốn che giấu mặt yếu đuối của mình, muốn người ngoài công nhận mình, thay vì nói anh là kẻ tàn tật sống dựa vào nhà họ Mạc.

Nhưng chính người đàn ông như vậy lại sẵn sàng buôn bỏ phòng thủ, thừa nhận chướng ngại tâm lý trước mặt cô, bộc lộ sự yếu đuối của mình,…

Khúc Nhu không nhịn được nữa.

Khúc Nhu cắn nhẹ môi Mạc Viêm Dương, hỏi: “Em có thể giúp gì cho anh?”

Mạc Viêm Dương sửng sốt hai giây: “Có phải… giống như trong phòng làm việc của em?”

Trong video được Mạc Viêm Dương ghi lại, đầu tiên Khúc Nhu bôi trơn qυყ đầυ bằng nước bọt, sau đó ngồi lên dươиɠ ѵậŧ của anh, cọ xát nó qua lớp qυầи ɭóŧ cho tới khi anh xuất tinh.

Khúc Nhu gật đầu: “Ừ, trong lúc tỉnh táo, chịu khó xuất ra.”

Khúc Nhu chỉ vào môi mình: “Chúng ta bắt đầu hôn đi?”

Mạc Viêm Dương nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, nghĩ đến cảm giác căng thẳng lúc cô liếʍ môi anh, anh thật sự có chút hưng phấn.

Khúc Nhu trực tiếp ngồi lên đùi anh, hai tay ôm mặt anh, nhìn nhau, hô hấp đan xen, hướng về môi đối phương.

Khúc Nhu nhẹ nhàng cạy môi và răng của Mạc Viêm Dương, le lưỡi cẩn thận luồn vào trong miệng anh.

Mạc Viêm Dương không biết tại sao, khi lưỡi mềm mại của Khúc Nhu chạm vào đầu lưỡi anh, toàn thân anh chợt căng thẳng.

Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Khúc Nhu rút lui, áp vào chán anh lẩm bẩm: “Mạc Viêm Dương ngày đó anh có dũng khí gì mà quấy rối em lúc ở nhà em…”

Ngày đó, anh tàn nhẫn mυ'ŧ ra một vết đỏ trên ngực cô, cớ sao bây giờ, anh lại không dám nữa.

Không ai biết, ngày hôm đó Mạc Viêm Dương chỉ dùng video làm cớ để dụ cô kết hôn.

Người đàn ông vẫn không chịu thả lòng, Khúc Nhu tiếp tục: “Anh cứ coi như đây là sự rèn luyện giữa hai vợ chồng chúng ta, nó không phải để chữa bệnh, mọi thứ… chỉ là… trò chơi giữa hai vợ chồng chúng ta.”

Nói đến đây, Mạc Viêm Dương thật sự thả lỏng rất nhiều, nhưng hai tay vẫn không dám ôm lấy eo cô, nhưng trước lúc lưỡi Khúc Nhu rời đi, đầu anh đã nghiêng về phía trước.

Khúc Nhu nắm tay anh đặt vào giữa hai người, cô mở ngón tay anh ra, há miệng ra, một ngụm ngậm lấy ngón tay Mạc Viêm Dương.

Khúc Nhu nheo mắt nhìn Mạc Viêm Dương, không biết hai má ửng hồng là vì xấu hổ hay lo lắng, nhưng khuôn mặt phản chiếu trong đuôi mắt của Mạc Viêm Dương tràn đầy màu sắc.

Yết hầu của Mạc Viêm Dương khẽ di chuyển, ngón tay của anh vô thức khuấy động trong miệng cô, cô càng mυ'ŧ chặt hơn, bụng dưới cô cũng đồng thời siết chặt.

Khúc Nhu chưa từng làm loại chuyện này, nhưng cô biết rõ, nếu mình hành sự quá cẩn thận, Mạc Viêm Dương vĩnh viễn không thể đi tới bước đầu tiên.

Nhìn thấy anh chủ động di chuyển ngón tay móc vào vách thịt trong miệng cô, cô biết mình đã thành công.

Nước bọt chảy dọc theo ngón tay của Mạc Viêm Dương, rơi xuống áo sơ mi voan trắng của Khúc Nhu, làm cho khe ngực đầy đặn hiện ra.

“Ah…”

Khúc Nhu không khỏi rên một tiếng, l*иg ngực lạnh lẽo, cũng khiến cô nắm chặt cổ tay Mạc Viêm Dương.

Mạc Viêm Dương tưởng anh đã làm đau cô, vì vậy anh vội vàng rút tay ra, nhưng lại kéo Khúc Nhu vào lòng.

Mạc Viêm Dương cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của Khúc Nhu, giống như tên của cô, mềm mại như nước.

Cô nói: “Chồng, em muốn hôn.”

Một tiếng “chồng” vang lên khiến lưng Mạc Viêm Dương thẳng tắp, giống như một con dã thú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh chộp lấy gáy Khúc Nhu, dùng răng cắn vào môi cô, khiến Khúc Nhu đau nhói.

Mạc Viêm Dương chưa từng hôn, lại không có kinh nghiệm, Khúc Nhu đột nhiên bị cắn rất khó chịu, cô muốn đẩy ra, lại phát hiện bàn tay của đối phương khẽ run.

Tại sao anh lại dịu dàng như vậy, anh hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của Khúc Nhu.

Nhưng cô không thể bị anh cắn mất trật tự như vậy, Khúc Nhu đưa tay qua chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh cào cấu, lè lưỡi liếʍ môi Mạc Viêm Dương.

Mạc Viêm Dương dừng lại, nhưng ánh mắt giống như không nhịn được, trong mắt hiện lên du͙© vọиɠ, tuy rất nhỏ, nhưng vẫn bị Khúc Nhu mất cảm bắt được.

Khúc Nhu thì thầm: “Nhẹ, nhẹ một chút, anh phải hôn em giống như trong phim.”