Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 107

Ngày 01 tháng 05. Quá khứ. Hiện tại. Tương lai. Và cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Sau khi mọi vấn đề được giải quyết thì tôi quyết định trở lên thành phố. Sáng hôm nay tôi dậy thật sớm thu dọn hành lý. Đang sắp xếp quần áo vào trong valy thì chợt tôi thấy tấm hình siêu âm đứa bé cách đây hai tuần. Giờ đây nhìn lại kỷ vật quý giá đó tôi không còn cảm giác nặng nề đau đớn nữa mà thật sự nhẹ lòng. Dù sao thì có thể nghĩ mình đã từng sắp làm mẹ, từng muốn phá thai nhưng rồi từng đi siêu âm và từng mang tâm trạng nôn nao chờ đợi. Tất cả những điều đó tôi sẽ luôn gìn giữ, không quên. Đúng lúc giọng mẹ từ ngoài sân gọi vọng vào. Thế là tôi cất nhanh tấm hình siêu âm vào túi áo rồi cầm valy lên, chạy ra…

Dì Sáu ôm tôi, dặn dò đủ thứ nào là giữ gìn sức khoẻ với thỉnh thoảng nhớ về thăm dì. Dì cũng không quên nhắc đưa cả Chan Chan theo. Dì tôi “mê” tên cool boy mắc dịch này rồi. Nản. Chào hỏi xong thì chị Hoà Trâm bảo tôi, Chan Chan và mẹ lên xe. Nhưng khi sắp vào trong xe thì tự dưng tôi nghĩ gì đó rồi lập tức chạy vụt ra phía sau nhà.

Đưa mắt nhìn không gian vắng lặng xung quanh. Không có gì khác ngoài gió, cây cối cùng nắng đang vờn nhau. Mau chóng lấy trong túi áo ra tấm hình siêu âm rồi tôi cúi xuống lấy xẻng xúc nắm đất lên. Nhẹ nhàng đặt bức hình vào cái hố nhỏ, tôi nhìn nó lần cuối. Sau cùng, tôi lấp đất lại. Đứng dậy. Mỉm cười.

Vĩnh biệt baby.

Tôi mãi mãi nhớ cảm giác hạnh phúc khi từng có đứa bé này. Từ giờ cho đến hết cuộc đời.

Từng vấp ngã và tự đứng lên, tôi sẽ thay đổi. Tiếp tục đi về phía trước với một tương lai mới.

Nghe tiếng gọi của mọi người, tôi quay lưng chạy thật nhanh trở lại. Vừa thấy tôi là Chan Chan tò mò hỏi: “Đằng ấy làm gì thế? Bộ quên gì hả?”

“Ừm, là chôn cất quá khứ.”

Tôi cười láu lỉnh trả lời một câu đầy đánh đố rồi leo tót lên xe. Còn tên Chan Chan thì cau mày khó hiểu nhưng cũng lên theo. Mấy phút sau, chiếc xe Toyota rời khỏi sân nhà dì Sáu.

… Một. hai giờ trưa chúng tôi mới về đến Sài Gòn. Chị Hoà Trâm lái xe qua nhà tôi trước. Hình như mẹ gọi điện báo trước hay sao mà cha với hai thằng em tôi đã đứng trước cổng nhà chờ. Cửa vừa mở là tôi phóng như bay xuống, ôm chầm lấy cha. Ông cũng giữ chặt tôi trong tay.

“Thế nào rồi con gái? Thấy tốt hơn chưa?” – Cha ân cần hỏi.

“Dạ, mọi thứ đã ổn.” – Tôi trả lời rõ to.

“Tốt! Vậy là tốt!” – Cha có vẻ xúc động khi siết mạnh đôi vai tôi.

Kế bên, thằng Hoàng với thằng Vinh chen vào: “Mừng chị Min Min trở về.”

Tôi vò đầu hai đứa em rồi cùng mọi người đi vào trong nhà. Chị Hoà Trâm và Chan Chan cũng cùng vào vì chúng tôi dự định ở đây đến chiều tối.

… Tối, khi chiếc xe hơi chạy vào sân là từ trong nhà cha mẹ chồng, anh Dũng Văn, chị Hồng Anh đã lật đật bước ra. Trông thế tôi có cảm giác mình đã trở thành một nhân vật “cấp cao” nào đấy được nghênh đón nhiệt liệt. Mới xuống xe còn đứng chưa vững là tôi bị chị Hồng Anh “tấn công” bằng những cái ôm vội vã. Chị không ngừng kêu lên mừng rỡ:

“Ôi Min Min! Tạ ơn trời phật, cuối cùng em cũng chịu về nhà rồi.”

“D… dạ.” – Tôi nói không rõ vì đang ngộp thở trong bờ ngực người chị dâu.

Lát sau, chị Hồng Anh cũng chịu buông tha cho tôi. Có lại không khí, tôi thở gấp gáp như sắp chết. Cùng lúc, anh Dũng Văn đứng bên cạnh chống hông:

“Cuốn gói về quê mà chẳng nói chẳng rằng gì hết, làm ai ai cũng lo lắng. Đến nỗi, Chan Chan rồi chị Hoà Trâm phải về tận dưới đón lên mới chịu. Phiền quá cô nương.”

Tức thì cha chồng tôi đập một phát lên đầu anh Dũng Văn, nói đầy hậm hực:

“Thằng mất dạy, em nó mới về mà mày chẳng nói câu gì cho ra hồn. Min Min về là tốt rồi.”

Cha chồng nhìn qua tôi, khuyến mãi nụ cười “khó đỡ”. Tiếp, mẹ chồng đưa tay vuốt tóc tôi: “Về quê nghỉ ngơi một thời gian cũng hay. Giờ thì mọi chuyện đã ổn, rồi sẽ qua hết thôi.”

Tôi nhìn mọi người mỉm cười gật đầu. Qua những đôi mắt thương yêu quan tâm đó thì tôi thật sự hiểu: mình đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình chồng. Chắc chắn là vậy.



Trước khi kết thúc cuốn nhật ký đặc biệt này tôi sẽ nói sơ qua tình hình cuộc sống của bản thân tiếp theo đó. Ừm thì cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn như bình thường. Bên gia đình tôi thì không có thay đổi gì nhiều ngoại trừ việc thằng Hoàng, thằng Vinh đang tranh nhau làm boyfriend của Thu Cúc. Tôi không bất ngờ chuyện này lắm bởi vốn hiểu hai tên trời đánh đó mê gái. Chỉ là tôi thấy tội cho Thu Cúc thôi. Con bé hồn nhiên đâu biết những bí mật rùng rợn của chúng. Nhưng mà tôi cũng không muốn phá đám hai thằng em trai. Cứ để như thế vậy.

Còn về gia đình bên chồng tôi, chị Hoà Trâm đã chịu để quá khứ đau buồn kia ngủ yên. Mối quan hệ giữa chị và cha mẹ chồng tôi cũng tốt hơn xưa. Cứ vào cuối tuần rảnh thì chị thường đến cô nhi viện hoặc các trung tâm y tế làm từ thiện. Việc này khiến chị sống thanh thản. Về phía vợ chồng anh Dũng Văn, chị Hồng Anh thì cả hai dự định xin con nuôi. Hai người vẫn phân vân chẳng biết nên chọn con trai hay gái. Cuối cùng, họ quyết định nuôi hai đứa.

Tiếp theo là những người khác. Chị Trang hàng xóm vẫn nuôi bé Khoai, còn chồng chị anh Thông thì vẫn thế, hết thuốc chữa rồi. Tôi với bà dì Mập thỉnh thoảng chạm mặt nhau và cứ “chơi qua chơi lại” giống lúc trước. Còn Thu Cúc, con bé được tiếp tục đi học. Sau vụ phá thai suýt hại chết con thì ông cha tàn bạo kia đã bớt tánh vũ lực. Thật là may. Tiếp theo là chị Hiền Lan. Chị ấy cũng có cuộc sống bình yên. Vừa mang thai vừa học tuy cực nhọc nhưng chị nói với tôi nhất định cố gắng đến cùng. À, con bạn thân khùng điên Thuý Nga của tôi thì khỏi đề cập làm chi bởi đời nó vẫn vậy. Cuối cùng, tôi suýt quên một người: Chí Hùng. Từ lúc mất tích đến nay chúng tôi chẳng có tin gì về cậu ta. Gia đình và công an vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm nhưng có vẻ kết quả không được tốt. Hy vọng, cậu ta đừng gặp chuyện gì bất trắc.

Tóm lại, cuộc sống của mọi người là thế. Còn về phía tôi. Cha mẹ đã vào trường trình bày rõ mọi chuyện cho thầy hiệu trưởng nghe và sau khi suy nghĩ đắn đo tới lui thầy cũng đồng ý để tôi đi học trở lại. Tôi vẫn tiếp tục đến trường học đến giữa tháng năm thì thi cuối học kỳ II cùng tất cả các bạn khác. Dù việc lan truyền tin tôi mang thai chưa hoàn toàn chấm dứt hẳn nhưng cũng đã tạm lắng sau hơn ba tuần trôi qua. Giờ thì mỗi buổi sáng vẫn là…

Tôi đang đứng chờ ngoài cổng. Mấy giây sau, tên Chan Chan dắt chiếc martin đi ra.

“Xin lỗi, đằng này kẹt đi vệ sinh. Đằng ấy lên xe đi.”

Bực mình vì tính lâu lắc của tên cool boy, tôi nhanh chóng leo lên xe. Khi thấy tôi đã ngồi yên thì Chan Chan ngoái đầu ra sau cười:

“Chuẩn bị chưa, đến trường nha.”

Tặc lưỡi vài cái rồi tôi giơ tay lên và bảo lớn: “Đi lẹ lẹ!”

Rất nhanh, chiếc xe đạp chở tôi và Chan Chan chạy đi trên con đường đầy nắng sớm./.