Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 90

Ngày 14 tháng 04. Mất con.

Hôm nay chủ nhật, tôi lại đến lớp tiền sản của cô Bích. Lạ là tiết học này không có Thu Cúc. Nếu như bình thường thì có lẽ tôi đã chẳng lo lắng làm gì nhưng vì sau khi biết rõ cuộc sống của em ở nhà cộng thêm ông cha bạo lực nên lòng tôi tự dưng xuất hiện nỗi bất an. Chỉ mong rằng, cô bé tội nghiệp ấy sẽ không gặp phải chuyện gì tồi tệ.

“Làm gì thẫn thờ vậy?”

Tôi sực tỉnh, quay qua thấy chị Hiền Lan nhìn mình vẻ tò mò. Tôi liền cười cười bảo:

“Không có gì. Em đang suy nghĩ vài chuyện.”

Dường như chị Hiền Lan không nghe câu trả lời của tôi vì cứ mãi nhìn vào màn hình điện thoại. Thấy lạ, tôi bèn hỏi: “Chị chờ điện thoại của cái anh đó nữa hả?”

“Ừm… hôm qua anh ấy gọi điện hẹn chị chiều nay gặp mặt. Nghe chất giọng nghiêm túc của ảnh sao chị thấy nghi nghi quá. Có khi nào ảnh quyết định chia tay với chị không.”

Trông dáng vẻ lo lắng của chị Hiền Lan mà tôi đâm nản. Tôi tự hỏi, sao trên đời có nhiều người cứ thích bám víu lấy những mối quan hệ mà đã thấy rõ là nó sẽ có kết cục không tốt đẹp. Cô chị Hiền Lan này coi bộ “luỵ” tình dã man. Thảo nào nhìn mặt thấy khổ khổ.

“Em nghĩ, nếu anh ta đã muốn chấm dứt với chị thì dù muốn hay chăng chị cũng phải chịu.”

Chả biết câu nói quá ư rõ ràng từ tôi có khiến nỗi buồn của chị Hiền Lan thêm chồng chất không mà gương mặt chị càng ảm đạm sầu thảm hơn khi nãy. Người ta bảo, không nên cướp đi cái phao cuối cùng của kẻ sắp chết đuối. Tôi hiểu nhưng thiết nghĩ nếu cái phao ấy bị thủng thì hy vọng đó chẳng khác nào là ảo, kéo dài chỉ thêm mệt mỏi. Với lại tính tôi trước giờ vốn thẳng, nghĩ sao nói đấy. Đơn giản, tôi vẫn mong chị Hiền Lan hãy nhìn vào thực tế để đừng tự làm khổ mình, nhất là làm khổ đứa con trong bụng.

“Có lẽ em nói đúng…”

Câu nói chán chường của chị Hiền Lan vừa dứt thì cửa phòng mở, cô Bích đi vào mỉm cười chào cả lớp. Vậy là cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đành gác lại để bắt đầu vào tiết học.

Khoảng hơn mười một giờ trưa lớp tan. Tôi và chị Hiền Lan cùng đón xe buýt về nhà. Trong lúc chờ thì chuông điện thoại reo. Nhìn màn hình thấy số tên Chan Chan nên tôi hơi lưỡng lự.

“Tớ nghe đây.” – Cuối cùng tôi cũng bắt máy – “Có chuyện gì không?”

Đầu dây bên kia giọng Chan Chan vang lên khá to lại đầy gấp gáp: “Không hay rồi Min Min! Ban nãy mẹ Thu Cúc đến nhà đằng này báo là cô bé bị ông cha tàn bạo đưa đi phá thai!”

“Cái gì?! Thật ư? Vậy giờ Thu Cúc sao rồi?”

“Không biết nữa. Lúc đằng này và mọi người đến bệnh viện phụ sản thì Thu Cúc đã bị đưa vào phòng nạo thai. Hiện chưa rõ ra sao…”

“Được rồi! Tớ sẽ đến ngay! Ở bệnh viện phụ sản đúng không?”

Cúp máy, tôi quay qua nói với chị Hiền Lan ngay mà chẳng cần đợi chị ấy hỏi câu nào:

“Chị ơi, Thu Cúc bị cha em ấy đưa đến bệnh viện phá thai!”

“Trời đất! Thiệt hả?”

“Vâng. Giờ em sẽ đến bệnh viện phụ sản, chị đi với em chứ?”

Chị Hiền Lan gật đầu liền. Tiếp, hai chúng tôi cùng đón xe buýt đến bệnh viện phụ sản. Trong lúc ngồi chờ trên xe, lòng tôi vừa hồi hộp vừa lo sợ. Tôi chắp tay cầu nguyện không ngừng, mong là bác sĩ sẽ không phá bỏ cái thai của Thu Cúc. Càng nghĩ tôi càng căm hận ông cha khốn nạn mất nhân tính kia. Ổng nghĩ gì mà lại ép con gái phá thai. Cái thai đã gần bốn tháng, nếu phá bỏ thì rất nguy hiểm cho cả cô bé và đứa con. Thiệt, tôi muốn báo công an đến bắt ổng vào tù cho rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với Thu Cúc, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu.

Còn đang suy nghĩ không ngừng thì chợt, tôi hết sức kinh ngạc khi qua tấm kính cửa xe thấy ở một góc công viên gần ngã tư trước mặt cô chị Trân Châu đang ôm thằng nào đó mặt mũi lạ hoắc. Trông cảnh thân mật ấy thì tôi đoán mối quan hệ của họ chẳng hề bình thường. Rồi mấy giây sau, thằng con trai đẩy cô chị Trân Châu ra với vẻ mặt khó chịu còn chị ta thì vừa nói vừa lau nước mắt, nắm chặt tay người nọ không buông. Tự dưng khi ấy trong đầu tôi nhớ lại câu nói của Chí Hùng lúc trước: “Chỉ về nước là vì chia tay với bạn trai!” Tức thì tôi lờ mờ đoán ra: Lý nào, chàng trai đó là boyfriend của bà chị mặc váy??? Chẳng phải chị ta chia tay rồi ư sao giờ còn ôm ôm ấp ấp? Mà nếu vẫn qua lại với bạn trai cũ thì vì sao còn tìm Chan Chan hoài? Đừng nói cô chị này định bắt cá hai tay nha…

“Tới bệnh viện rồi kìa Min Min!”

Tôi giật mình khi tiếng chị Hiền Lan thình lình vang lớn. Mau chóng, tôi cùng chị xuống xe.

Hai chúng tôi chạy hối hả vào bệnh viện, đến ngay phòng nạo phá thai. Vừa đến nơi thì tôi thấy một cảnh tượng hết sức hỗn loạn diễn ra: chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh và cha Thu Cúc cãi nhau khốc liệt, xung quanh cha mẹ chồng tôi, anh Dũng Văn với Chan Chan thì không ngừng khuyên ngăn. Riêng mẹ Thu Cúc thì đứng ngoài cuộc, chỉ lấy vạt áo lau nước mắt. Có lẽ vì việc gây mất trật tự trong bệnh viện nên vài y tá, bảo vệ cũng đến can ngăn. Âm thanh la lối tranh cãi vang lên ầm ĩ. Gương mặt ai ai cũng thất thần lẫn sốt sắng…

“Tại sao chú lại tàn nhẫn như vậy? Bắt ép con gái mình vào đường cùng!”

Chị Hoà Trâm thường ngày rất điềm tĩnh nhưng ngay lúc này lại mất bình tĩnh đến nỗi hai tay cứ nắm chặt cổ áo cha Thu Cúc kéo giật liên hồi. Sự giận dữ khiến chị như có thêm sức mạnh bởi người đàn ông trung niên kia không đủ sức đẩy chị ra. Cũng hành động hệt như chị Hoà Trâm là chị Hồng Anh. Vốn hiền lành, chẳng bao giờ lớn tiếng với ai ấy vậy giờ trông chị ấy hết sức kích động và cái nhìn đầy phẫn uất. Tiếng nói của chị khá to:

“Cháu đã nói sẽ nhận nuôi đứa con của Thu Cúc, thế mà chú vẫn nhẫn tâm làm vậy sao?”