Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 42

Ngày 04 tháng 03. Ích kỷ.

Đã bực mình vụ cái cô Trân Châu hôm qua đến nhà chơi rồi mà sáng nay mới đầu tuần con Thuý Nga lại bô bô ba ba gọi tên tôi ầm ĩ từ cuối chân cầu thang lên tận trên lầu phòng học.

“Min Min! Min Min! Min Min!!!”

Lý nào tôi phải cho đứa bạn thân duy nhất của mình đi trồng răng giả chỉ vì không kiềm được cơn nóng giận mà lỡ tát nó méo hàm? Tôi dừng lại. Phía xa, Thuý Nga chạy rầm rầm trên những bậc cầu thang rồi lao đến đứng thở hổn hển trước mặt tôi. Mồ hôi ra ướt áo.

“Sao… sao tớ gọi mà bồ hổng chịu ngừng bước chờ vậy?”

“Lòng đang bực bội, tớ không muốn nghe cậu xả linh tinh. Có gì nói lẹ.”

“Chuyện này không có linh tinh đâu. Bồ còn nhớ Tường Vi, con thầy Tuấn? Sáng nay vô trường tớ nghe mấy đứa khối mười bàn tán là cô bé có thai!”

“Bình thường, có vậy thôi cũng ầm ĩ.”

Tôi toan quay lưng bỏ đi thì hình như lúc đó não mới “thông” nên liền xoay lại hét lên:

“Cái gì? Tường Vi, con thầy Tuấn, mang thai? Cô bé y như búp bê ấy hả?”

“Ừ, chứ còn ai vô đây. Cái này không phải tin vịt đâu vì chúng nó còn chuyền tay nhau giấy kết quả kiểm tra mang thai photo của con bé Tường Vi nữa. Thai hơn ba tháng đó!”

Tôi đảo mắt. Mới mười sáu tuổi mà mang thai hơn ba tháng rồi ư? Tin này đúng là rất động trời.

“Vậy giờ cô bé Tường Vi đó thế nào? Còn đến trường chứ? Thầy Tuấn có nói gì không?”

“Cô bé Tường Vi vẫn đến trường, hình như sáng nay mới rộn lên tin này mà. Chẳng biết vì sao lại để bị lộ tờ kết quả. Còn thầyTuấn nói gì hay không có trời mới biết.”

Suy nghĩ hồi lâu tôi đề nghị với Thuý Nga qua dãy phòng học khối mười xem cô bé Tường Vi kia giờ đang ra sao. Nó tán đồng ngay. Gì chứ, mấy vụ giật gân kiểu này ai mà không tò mò. Vẫn đứng ở vị trí cũ, tôi và Thuý Nga rướn người lên cao để nhìn qua đám lớp 10C6 đang xếp hàng trước cửa phòng học. Không quá khó để tìm thấy Tường Vi vì cô bé đứng một mình ở cuối hàng, cách khá xa những bạn nữ sinh khác. Trông nó tội tội vì dáng vẻ khép nép, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên như sợ bắt gặp ánh mắt dòm ngó từ bạn bè. Quan sát một hồi, con Thuý Nga liền lắc đầu tặc lưỡi:

“Tội nghiệp ghê! Mấy đứa bạn cứ chỉ trỏ về phía Tường Vi xì xầm bàn tán.”

“Ừ. Chẳng biết nhà trường sẽ giải quyết chuyện này ra sao. Còn ông thầy Tuấn nữa.”

“Theo tớ nghĩ chắc Tường Vi phải nghỉ học thôi. Chuyện mang thai bị lộ rồi thì khó lắm. Bạn bè thầy cô nhòm ngó, dị nghị, bàn ra bàn vô chịu sao nổi. Chưa kể, thầy Tuấn sĩ diện nữa. Ổng không để con gái mang thai đi học đâu. Mà, chẳng rõ cha đứa bé là ai.”

Nghe Thuý Nga buột miệng nói vậy thì tôi chợt nhớ đến cái lần tình cờ thấy Chí Hùng và Tường Vi cùng vào nhà nghỉ. Đừng bảo rằng, tên chí khùng đó là chủ nhân cái thai nha trời… Việc Tường Vi mang thai hơn ba tháng cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt buổi học. Chính vì vậy khi chuông báo giờ giải lao vang lên là tôi liền chạy đi tìm Chí Hùng. Từ xa thoáng thấy Chí Hùng đi với vẻ suy tư thì nhanh chóng tôi bước lại gần rồi kéo cậu ta vào một góc hành lang vắng vẻ. Lần này vừa trông rõ mặt tôi, tên Chí Hùng đã nhăn nhó.

“Gì nữa đây? Mình đã nói hết chuyện của Chan Chan cho cậu nghe rồi mà.”

“Không phải chuyện đó. Tôi có điều này muốn hỏi. Sáng nay vào trường, cậu nghe tin động trời gì chưa? Bên khối mười, chính xác là lớp 10C6.”

“Tin động trời nào?”

“Tường Vi, con thầy Tuấn, bị bạn bè phát hiện tờ giấy kết quả kiểm tra mang thai. Cô bé có thai hơn ba tháng rồi. Cậu biết chuyện này chứ?”

Tôi dễ dàng nhận ra nét mặt Chí Hùng mau chóng thay đổi. Dường như là lo lắng lẫn bối rối.

“Vậy thì liên quan gì đến mình?”

“Nói thật đi! Chủ nhân cái thai trong bụng Tường Vi là cậu phải không?”

“Cậu đừng nói lung tung! Nếu để người khác nghe được sẽ hiểu lầm đó!”

“Lần trước, chính mắt tôi trông rõ hai người cùng đi vào nhà nghỉ. Điều ấy chứng tỏ, mối quan hệ giữa cậu và Tường Vi không bình thường. Vì vậy tôi có quyền nghi ngờ về cậu.”

“Đúng là mình và Tường Vi có vào nhà nghỉ nhưng chưa chắc cô bé mang thai với mình. Mà chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng.”

Chí Hùng quay lưng một cách vội vã giống như muốn chạy trốn. Vậy nghĩa là, sự suy đoán của tôi không hề sai. Cha đứa bé trong bụng Tường Vi nhất định 100% là tên này rồi.

“Nếu cậu thật sự là chủ nhân cái thai Tường Vi đang mang thì cậu thật ích kỷ khi không dám thừa nhận. Bây giờ, cô bé đang bị bạn bè dị nghị. Cậu có thể đứng yên nhìn à?”

Nghe tôi nói rõ to thì Chí Hùng dừng bước. Tiếp, cậu ta từ từ xoay lưng lại.

“Gì nào? Ích kỷ? Con người ai chẳng ích kỷ? Cậu cũng vậy thôi Min Min.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Việc chị Trân Châu đột ngột trở về, cậu dám nói là không mang cảm giác ích kỷ, muốn Chan Chan là của riêng mình?”

“Chuyện của tôi và cậu chẳng giống nhau gì cả.”

“Đúng là hai sự việc không giống nhưng mình và cậu thì lại rất giống. Đó là đều có những suy nghĩ ích kỷ và hèn nhát khi đối diện với sự thật!”

“Tôi không hề hèn nhát. Chỉ có cậu mới hèn nhát khi không thừa nhận việc làm của mình.”

“Nếu trong hoàn cảnh của mình thì bất kỳ thằng nam sinh mười bảy tuổi nào cũng làm như thế thôi. Kể cả Chan Chan. Giả sử như chuyện cậu mang thai bị cả trường biết xem, liệu Chan Chan có đủ dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm không? Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa bại lộ nên hai cậu có thể vui vẻ đến trường nói cười với bạn bè. Phải gặp chuyện thì mới biết rõ.”

Chí Hùng bỏ đi. Còn tôi đứng bất động. Những điều cậu ta nói ban nãy không ngừng xoay vần trong đầu tôi. Lòng bắt đầu cảm thấy sợ. Tôi nghĩ về việc mình đang mang thai. Về Chan Chan. Về trách nhiệm. Về những lời bàn tán dị nghị của bạn bè thầy cô trong trường.

… Tôi giật mình khi nghe tiếng Chan Chan gọi lúc cả hai ngồi trên chiếc martin về nhà: “Hả? Có chuyện gì?”

“Đằng ấy làm gì như người mất hồn thế? Đằng này gọi mãi không nghe.”

“Tại đang suy nghĩ thôi.”

“Nghĩ gì mà thất thần dữ. Sáng nay đằng ấy có nghe tin con thầy Tuấn mang thai không?”

“Có. Chuyện um sùm thế ai mà không biết. Sao nào?”

“Có sao đâu, chỉ là thấy vụ đó giống giống vụ hai đứa mình. Đỡ là chuyện đằng ấy mang thai chưa bị bạn bè phát hiện và lan truyền khắp trường thôi.”

Tự dưng tôi nhớ lại những lời nói của Chí Hùng. Đắn đo hồi, tôi liền hỏi:

“Nếu như chuyện tớ mang thai bị lộ thì cậu có đứng ra nhận trách nhiệm?”

“Là sao?”

“Cậu dám nhận mình là chủ nhân của cái thai tớ đang mang trước bạn bè?”

“Đằng ấy nghĩ đi đâu thế? Sẽ không có chuyện ấy xảy ra đâu. Chúng ta cố gắng giấu kỹ thì làm gì lộ. Còn Thuý Nga với Chí Hùng cũng sẽ không nói.”

Tôi lặng thinh. Chan Chan đã không trả lời câu hỏi của tôi. Cậu ta khéo léo chuyển nó đi sang một hướng khác. Và giờ thì sự lo lắng và sợ hãi trong tôi lại ngày càng rõ rệt hơn. Tôi thật sự không muốn tưởng tượng cái cảnh Chan Chan hoàn toàn im lặng nếu một ngày việc của hai đứa vô tình để cả trường biết. Tôi không muốn cậu ta sẽ hành động y như Chí Hùng, để mặc một mình tôi chịu đựng lời lẽ bàn tán dèm pha.

Chiếc martin dừng ngay trước cổng nhà. Tôi xuống xe. Chan Chan bảo:

“Đằng ấy ăn tối xong rồi ngủ trước, khỏi chờ đằng này.”

“Cậu đi đâu à?”

“Đằng này phải đến lớp luyện võ. Hôm nay thi nên chắc về trễ.”

Reng! Reng! Chuông điện thoại reo liên hồi. Chan Chan liền bắt máy.

“Alo! Chị Trân Châu, em sắp đến. Chị chờ em một lát.”

Chờ Chan Chan cúp máy là hiển nhiên tôi lập tức hỏi ngay:

“Có chị Trân Châu nữa sao?”

“Đằng này chưa nói đằng ấy biết chị Trân Châu cũng tập karate à?”

Quái gì thế? Giờ cô chị Trân Châu với Chan Chan còn gặp nhau ở lớp luyện võ ư? À, lần trước Chí Hùng có nói về điều này nhưng tôi quên béng mất.

“Đằng ấy đừng nghĩ nhiều, cả hai chỉ tập võ cùng nhau thôi mà. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, đằng này phải đi. Ngủ ngon. Bye! Sáng mai gặp.”

Dõi theo bóng dáng đạp xe của Chan Chan xa dần trong màn đêm sắp buông, tôi đứng bất động khá lâu rồi lầm lũi bước vào nhà. Chào chị Hồng Anh một tiếng xong tôi đi nhanh lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng Chan Chan, tôi đột nhiên dừng lại. Tần ngần hồi lâu và chẳng hiểu sao tôi lại tiến đến gần đồng thời đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng không khoá, bước vào trong. Đây là lần đầu tiên tôi ở phòng cậu ta. Nhẹ nhàng, tôi đưa tay rờ lên bức tường xanh nhạt mịn rồi lướt dài lại chỗ bàn học xong đến chiếc tủ cao, cả ô cửa sổ và cuối cùng là cái giường.

Tôi đã khựng lại khi thấy trên đầu nằm là con gấu bông mà hôm qua chị Trân Châu tặng cho Chan Chan. Không chần chừ, tôi leo lên giường với tay cầm lấy nó. Chú gấu bông dễ thương khá to màu nâu cộng với vàng, hai tay cầm trái tim màu đỏ ngay trước ngực. Trên đó thêu ba từ I love You. Tôi lại bắt đầu khó chịu. Cảm giác này luôn luôn hiện diện mỗi khi tôi nghĩ về việc Chan Chan gặp gỡ cô chị Trân Châu ấy. Kể cả ngay bây giờ, tôi cũng đang mường tượng cái cảnh hai người nói chuyện vui vẻ ở lớp luyện võ. Tôi không thể có mặt ở đó. Tại sao cô chị Trân Châu có quá nhiều điểm chung với Chan Chan mà tôi thì chẳng có gì? Quá khứ. Tình cảm suốt bốn năm. Cả sở thích tập võ nữa chứ.

“Lần này về Việt Nam, cháu ở luôn không qua Anh nữa.”

Tôi không hiểu sao lại thấy ghét và giận lắm. Để rồi, tôi đã làm một hành động mà ngay cả bản thân cũng chẳng tin nổi. Đó là, tôi đã thẳng tay ném con gấu bông xuống đất. Tôi còn dùng chân đá nó. Rồi tôi đứng nhìn món quà “tình bạn” ấy không chớp mắt.

“Đã đi thì vì sao không đi luôn mà còn quay về làm gì?”

Tôi đã tự nói với mình như vậy. Đây có phải là cảm giác ích kỷ không? Tôi ghét nó. Rất ghét! Chí Hùng hoàn toàn đúng khi bảo rằng, con người ai cũng ích kỷ. Không ngờ có lúc, bản thân lại mang những xúc cảm tồi tệ cùng các ý nghĩ xấu xa đến thế. Ngay cả hành động ném con gấu bông với cái kiểu ganh tỵ như vậy, tôi cũng chẳng tin nổi mình lại làm điều đó. Rốt cuộc, tình cảm tôi dành cho Chan Chan là thế nào?

Giờ thì hiểu, con người vẫn luôn tồn tại những mảng không tốt đẹp trong chính mình.