Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 5

Ngày 24 tháng 01. Anh hùng cứu… yêu nữ!

Xui xẻo khi chiều tối tan học, tôi với Thuý Nga gặp phải đám nam sinh lớp mười một. Đám này ở trường khác vì mặc khác đồng phục. Trông mặt mũi là rõ thứ chẳng ra gì nên mới chặn đường chọc ghẹo con gái.

“Cô em xinh xinh đi đâu về trễ thế?”

Tôi nghĩ tên này chắc mắt bị bù lệch hoặc cận rất nặng khi bảo Thuý Nga “xinh xinh”. Vì trong lớp, mọi người nói nó có quan hệ chị em với Chung Vô Diệm.

“Mấy anh muốn gì đây?” – Thuý Nga cong cái môi chề vẩu lên tận trời, hỏi lũ con trai.

“Ghẹo hai em tí. Rảnh không, đi chơi với tụi anh.”

Nhìn nụ cười nham nhở của tên đứng trước hàng đầu là tôi muốn đấm cho hắn lệch mặt, vể nhà đố ông bà nó nhận ra. Nhưng xem chừng tình thế không mấy sáng sủa vì có đến năm thằng. Tôi không phải đứa con gái hiền lành nhu mì tuy vậy đối phó với một đám con trai thế này thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Trong tình thế cấp bách, tôi nghĩ phải nhanh chóng tìm ra cách.

“Á!”

Thuý Nga la lên khi thình lình bị một tên nắm lấy tay. Dù đang trong tình huống dầu sôi lửa bỏng nhưng tôi vẫn không thể chịu nổi tiếng kêu thé như gà bị cắt cổ của con bạn. Nó làm tôi nổi hết gai ốc. Chẳng những vậy, năm tên nọ cũng nhăn mặt ngoáy lỗ tai. Cứ đà này mà cứ để Thuý Nga hét thêm vài tiếng nữa là tôi với chúng chắc vô viện vì viêm tai nặng.

“Im mồm! Còn la nữa tao bẻ gãy răng!”

Ôi chà! Doạ hả? Mày bẻ gãy răng bà thì bà đi trồng răng giả lo phết gì. Tôi cười nghĩ thầm nhưng Thuý Nga thì sợ thật. Mặt nó xanh như đít nhái chứ chẳng chơi. Mà nó lo cũng đúng. Với “nhan sắc” trời cho như thế giờ mà mất thêm hàng “tiền đạo” với “thủ môn” thì chắc 100% nó bị “thủng lưới”. Kiểu đó thì Chung Vô Diệm không khéo bị xoá tên ra khỏi lịch sử mà có nguy cơ thay vào tên Trần Thuý Nga.

Trong khi Thuý Nga mãi vùng vẫy bởi cái siết tay của tên nọ thì hai tên khác tiến lại gần tôi. Quả thật, tôi có hơi biến sắc. Dù không thấy nhưng tôi cảm nhận rõ điều ấy. Có thể mặt tôi không như đít nhái giống Thuý Nga nhưng chắc cũng đồng màu với lá chuối.

Bỗng…

“Ngừng lại bọn kia!”

Người ta nói, ở hiền gặp lành và giờ thì tôi tin.

Lý nào do mấy ngày trước tôi không còn bêu rếu cái vụ cạo lông chân thô-bỉ-kinh-tởm của thằng Hoàng với mẹ nữa hay sao mà ngay trong lúc nguy nan nhất ông trời cho xuất hiện một vị cứu tính giúp tôi?

Thế nhưng lúc tôi quay qua xem vị ân nhân kia mày ngang mũi dọc thế nào thì… Ôi mèn đét ơi! Tôi chả tin nổi khi xuất hiện trước mắt mình là cái-thằng-cool-boy-bẻ-trộm-cành-mai-nhà-tôi. Chan Chan. Hình như cậu ta mới từ lớp học võ về vì thấy vác trên vai bộ trang phục màu trắng của karate.

“Á!”

Một lần nữa tôi với đám ôn giặc kia, giờ có thêm Chan Chan, suýt bị viêm màng tai vì tiếng la của Thuý Nga. Dường như nó vừa gặp cái gì khủng bố lắm hay sao mà giọng la càng ngày càng “thánh thót” hơn ban nãy.

“Chan Chan, cứu mình! Help me!”

Nghe lời kêu cứu dẻo còn hơn kẹo kéo của Thuý Nga thì tôi hiểu lý do nó la lên rồi. Bệnh mê trai lại tái phát đây mà! Cũng hay thật, con Thuý Nga chỉ cầu cứu mỗi mình nó và bỏ mặc đứa bạn thân như tôi đứng đực mặt ở ngay bên cạnh.

“Mày là thằng nào?” – Sau cơn “chấn động” âm thanh cấp độ 7 do Thuý Nga gây ra, một tên trong nhóm liền hỏi Chan Chan.

“Tao là ai không quan trọng. Tại thấy chuyện xấu nên ngứa tay thôi!”

Unbelievable! Thằng Chan Chan nói một câu đỡ không nổi!

Sau đó, Chan Chan lao đến xáp lá cà với đám mọi rợ đó. Cậu ta học võ karate nên chỉ vài chiêu chớp nhoáng là hạ gục được năm thằng. Còn tôi đứng gần Thuý Nga, cả hai há hốc mồm quan sát trận chiến đã thấy rõ kết quả. May thay, lúc Thuý Nga toan hét lên lần thứ ba thì tôi kịp thời đưa tay bịt miệng nó lại. Tôi ở gần Thuý Nga nhất vì vậy tôi không dám đảm bảo mình sẽ còn nguyên vẹn nếu hứng trọn “luồng đạn” khí từ nó.

“Hai cậu ổn không?” – Chan Chan quay qua hỏi khi xử đẹp lũ nọ. Sao lúc này cậu ta lại hiền lành đến đáng ngờ thế không biết.

Và bạn tin chứ? Tin vào chuyện con Thuý Nga đã gây ra lỗi lầm nghiêm trầm đối với đứa bạn thân duy nhất của nó. Tôi hoàn toàn chân thật khi miêu tả lại cảnh này: Thuý Nga, bỗng chốc như một con gấu l*иg lộn nào đấy, đẩy mạnh tôi qua một bên bằng cách tàn nhẫn lẫn đáng khinh. Hậu quả, tôi chới với rồi đâm sầm vô bức tường gần đó. Một cú nhói, tiếp đến là cục u xuất hiện trên trán tôi. Còn Thuý Nga ư? Dễ đoán thôi, nó chạy cực nhanh đến bên Chan Chan. Thú thật, nếu không nể tình con Thuý Nga làm bạn với tôi hơn năm năm thì chắc rằng tôi đã cho nó ăn một cái tát trẹo quai hàm rồi.

“Nếu không có cậu, chắc bọn tớ tiêu.” – Thuý Nga đang cố làm cho cái môi chề của mình trở nên duyên dáng và đó quả là tội ác.

Cố kiềm cơn giận vì đứa bạn thân mê trai mà đối xử dã man với bạn, tôi rờ trán bảo: “Ừ, cũng nhờ cậu mà tớ được tặng một cục ổi to tướng không giấu đi đâu được.”

Nhận ra câu nói cay cú từ tôi, Thuý Nga liền nhìn qua với ánh mắt đầy hối lỗi như muốn nói: “Tớ không cố ý.” Hừ! Có tỏ ra đáng thương thế nào thì tôi cũng chẳng tha cho nó. Nhất định phải ghi sổ vụ này để mốt định nhờ vả thì tôi còn mang ra đòi nợ.

“Nếu hai cậu không sao thì đằng này đi đây. Con gái đừng nên về trễ.”

Ôi thiên địa ơi! Thằng Chan Chan bị ma nhập nên mới nói những lời bùi ngùi như thế. Tôi bắt đầu dè chừng vì cậu ta là đứa cực kỳ gian manh chứ chả phải thứ thường. Chưa kể hôm qua tôi mới chơi Chan Chan một vố, lý nào cậu ta không để bụng mà còn ra tay giúp? Đáng ngờ lắm, phải cẩn thận!

“Ây, sao vội vậy? Ở lại chơi với bọn tớ tí. Hay là thế này, mời cậu qua nhà tớ ăn tối xem như trả ơn cậu. Có cậu ấy đi nữa.”

Kỳ này thề, nếu con Thuý Nga còn bỏ rơi tôi lần nữa thì tôi cho nó một năm húp cháo. Mà nó có bình thường không khi mời Chan Chan về nhà dùng bữa tối vậy trời? Con bạn này mê trai quá hoá rồ, quên mất tôi với cậu ta là kẻ thù không đội trời chung.

“Đằng ấy đã mời thì đằng này không từ chối.” – Chan Chan kín đáo nhìn qua tôi, cười một cách bí hiểm.

Tôi biết ngay chắc chắn tên Chan Chan có âm mưu. Thế nhưng “bệnh” Thuý Nga nặng lắm nên sẽ không nghe lời tôi khuyên nhủ đâu. Giờ mong có xét đánh trúng thì hoạ may mới mong nó tỉnh ra.

… Cha mẹ Thuý Nga thường xuyên vắng nhà, nó lại là con một nên sống trong ngôi nhà hơi to to thế này quả là buồn. Giá mà tôi có thể tống hai thằng em qua để nhà tôi bớt ồn ào. Nhưng như thế thì tội con Thuý Nga bởi chắc chắn nó sẽ không chịu nổi cảnh thằng Vinh trét cứt mũi tùm lum cùng thói quen thô bỉ của thằng Hoàng mỗi sáng sớm: vác ghế ra ban công ngồi cạo lông chân. Nhiều lúc tôi cũng thường qua nhà Thuý Nga ngủ, phần vì giúp nó đỡ buồn phần vì tôi chả muốn mình bị đánh thức bởi đám gà luôn miệng quác quác ở nhà. Nhắc đến là nản!

“Tối nay con ngủ cùng với Thuý Nga, cả nhà khỏi chờ con.”

Báo cáo xong tình hình, tôi cúp máy rồi ngó sang bên cạnh thấy Thuý Nga ngồi sát rạt Chan Chan. Hoá ra có “thứ keo” còn dính chặt và “siêu bền” hơn keo dán chuột. “Keo” này gọi tên là: Thuý Nga thấy trai đẹp! Chuyện này cũng không lạ bởi vốn nó mê Chan Chan lâu rồi. Hot boy của trường mà.

“Cậu cứ tự nhiên, Chan Chan?”

“Cám ơn đằng ấy.”

“Cậu đi đâu về trễ vậy?” – Thuý Nga tò mò.

“Đằng này mới từ lớp học võ về, tình cờ đi qua chỗ khi nãy thì thấy Min Min và một cô bạn bị đám con trai chặn đường chọc ghẹo nên đến giúp.”

Phải không đó? Hay mày thông đồng với đám mọi rợ ấy chơi bà để trả đũa vụ hôm qua? Tôi bắt chước mấy diễn viên trong phim là khẽ nhếch mép cười kiểu miệt thị thấy rõ.

“Cậu với Min Min thân lắm hở?” – Giọng con Thuý Nga càng lúc càng dẻo.

“Tất nhiên! Đằng này thường đạp xe đi học ngang qua nhà Min Min. Nhà cậu ấy có cây mai đẹp dễ sợ!” – Chan Chan cố tình bêu rếu cái vụ lần đó mà.

“Vậy mà Min Min chẳng nói gì với tớ hết.”

“Bạn bè thân mà giấu giếm như thế không tốt chút nào.”

“Ừ, Min Min coi vậy có nhiều tật xấu lắm. Tớ kể cả ngày cũng chả hết.”

“Đằng này muốn nghe lắm đấy.” – Trông vẻ mặt khó coi của tôi, thằng Chan Chan độc địa.

“Ok, được mà được mà. Khi nào rảnh sẽ kể.”

Thuý Nga vừa nói cười vừa cùng hùa theo tên Chan Chan nói xấu tôi. Cơn bực tức bốc lên tận não và tôi tự hứa với lòng: lần sau không mềm yếu up một tấm nặn mụn mà up cả chục tấm toàn những cảnh thô bỉ của con Thuý Nga lên trang mạng xã hội mới hả dạ.

Bữa tối này tôi nuốt chả nổi. Còn con Thuý Nga thì nói hăng say nhất, đến nỗi nước bọt cứ bay vèo vèo vào mặt Chan Chan trông mà tội. Lắm lúc thấy cậu ta gật đầu liên tục ra điều hiểu những chuyện Thuý Nga kể nhưng tôi biết cậu ta chả hiểu cái đếch gì hết vì lúc đó mặt Chan Chan so với con bò không khác nhau là bao.

Khoảng hơn một tiếng sau, ba chúng tôi bắt đầu cảm giác chóng mặt choáng váng đến kỳ lạ. Kiểu này giống hệt như bị say rượu! Rất nhanh, tôi và Chan Chan nghe Thuý Nga kêu.

“Trời ơi! Mình lấy nhầm chai rượu nho của cha!”

Thảo nào… Giờ thì vui chưa? Con Thuý Nga mê trai quá mắt loà hay dây thần kinh phân biệt nước ngọt với rượu của nó bị đứt rồi??? Tôi toan hỏi Thuý Nga trong tủ lạnh có sữa không vì sữa giúp giải rượu thế nhưng nó đã nằm vật ra sàn bất tỉnh tự lúc nào. Cũng phải, ban nãy vừa nói vừa uống một lèo mười ly rượu nho nên giờ chịu đâu nổi.

“Để tớ xuống dưới nhà coi tủ lạnh có sữa không…”

Mau chóng đứng dậy như vì cơn choáng khiến đôi chân đứng không vững nên ngay lập tức tôi ngã nhào. May thay, Chan Chan kịp đỡ lấy tôi. Hậu quả, cả hai nằm đè lên nhau ngay trên chiếc giường êm ái của Thuý Nga. Một cú đáp có thể xem là định mệnh.

“Min Min, nhìn gần trông cậu dễ thương lắm.” – Chan Chan nói với giọng của kẻ say.

Còntôi thì tự dưng cười hắc hắc vì lần đầu tiên nghe tên Chan Chan dở dở ươn ươn khen.Rồi tiếp theo tôi cảm nhận môi mình âm ấm. Hình như là một nụ hôn. Nhưng sau đótôi không còn nhớ gì nữa cả… Chẳng hề ngờ rằng cái đêm ấy đã làm cuộc sống vô vị của tôi thay đổi hoàn toàn.