Lấy Cái Tên Rợn Nhất

Chương 13

Biên Nguyệt từ chối, cô thà làm quần áo cho búp bê còn hơn biến thành búp bê.

Cô quyết tâm không thể để chuyện như vậy xảy ra, muốn thủ vững giới hạn của hình tượng do mình đặt ra.

Ngồi tại chỗ, sắc mặt Biên Nguyệt tái ngắt, nghiến răng nghiến lợi trả lời, "Không được."

"Tại sao?" Bùi Bản Nùng không hiểu, sao lại có người không muốn hóa trang thành búp bê đáng yêu như vậy chứ?"

"Tôi không thích hợp."

"Chị thích hợp, nhìn chị đẹp vậy mà."

"Khí chất của tôi không thích hợp."

"Đúng là có một chút, nhưng đàn chị tin em đi, sau khi em trang điểm xong đảm bảo chị sẽ hoàn toàn thay đổi, trở thành nữ sinh đáng yêu nhất trường Trung học Tử Hòa!"

Biên Nguyệt nghĩ thầm, vậy cũng được sao?

"Không được! Không thể! Không thể!"

Ba cái không dồn dập, có thể nói là từ chối mãnh liệt, Bùi Bản Nùng vốn đang rất hưng phấn chợt va phải sự từ chối kịch liệt này, cô ấy ngẩn ra, hứng thú xìu xuống, hai tay xoắn tấm vải, nhanh chóng xoắn ra một "đóa hoa buồn".

"Nhưng em rất muốn hóa trang cho đàn chị, thật sự rất rất muốn, trong đầu em đã nghĩ ra kiểu tóc, cách trang điểm, thậm chí cả cách tạo dáng nữa..."

Nghe cô ấy than thở thảm thương, Biên Nguyệt không hé răng, nhưng nghe giọng điệu thất vọng của cô ấy, trong lòng Biên Nguyệt cũng không quá thoải mái.

"Bây giờ em buồn lắm, em không vui, không hóa trang cho đàn chị, không cho đàn chị mặc váy công chúa xinh đẹp em sẽ thấy khổ sở..."

Biên Nguyệt: "..."

Khó ưa, đừng tủi thân nữa!

Bùi Bản Nùng sụt sịt mũi, nhìn tờ giấy bìa trước mặt, ánh mắt sầu thảm, "Bây giờ em cảm thấy rất nhiều tài lẻ của mình như nấu nướng, khéo tay, và cả những chiếc váy nhỏ xinh đẹp kia đều chẳng còn ý nghĩa, không có ý nghĩa bằng việc trang điểm cho đàn chị thật đẹp!"

Biên Nguyệt: "..."

Đáng chết, thật sự nghe không vô!

"Đàn chị đẹp như vậy, vừa dịu dàng vừa tốt bụng, lại hay giúp đỡ người khác, sao lại không thích hóa trang thành búp bê chứ? Nhất định sẽ rất lộng lẫy, đẹp đẽ... Xin lỗi, em chỉ không ngờ đàn chị sẽ từ chối nguyện vọng nhỏ nhoi của em nên buồn một chút thôi, chờ chút nữa là em sẽ ổn..."

"Thật ra cũng không phải không thể." Biên Nguyệt không nhịn được đã mở miệng.

"Vậy làm thế nào mới có thể?" Giọng cô ấy vẫn lạc đi như cũ, giọng mũi dày đặc.

"Chính là, hóa trang không cần quá xinh đẹp, quá đáng yêu là được."

"Được nha!" Bùi Bản Nùng lập tức ngẩng đầu lên, tươi cười xán lạn, biểu cảm thay đổi quá nhanh, đến mức Biên Nguyệt sinh ra nghi ngờ: Vừa rồi tủi thân khóc thút thít không phải ảo giác của mình đó chứ?

Tủi thân nồng nặc đã biến thành sức sống nồng đậm, cô ấy bắn lên khỏi chỗ ngồi, ôm cổ Biên Nguyệt, áp gò má đầy đặn của mình vào gò má cô, ra sức ma sát, "Vậy đàn chị ngoan ngoãn ở đây chờ một chút nha, em đi chuẩn bị dụng cụ trang điểm ~"

Sau khi cô ấy rời khỏi, một mình Biên Nguyệt ở lại rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Cô cau mày, hồi tưởng lại cảnh vừa diễn ra, càng nghĩ càng thấy khó tin.

Chờ chút, tại sao cô phải thỏa hiệp? Tại sao cô phải đồng ý?

Lẽ nào vì sự tủi thân, mong đợi của Bùi Bản Nùng khiến cô động lòng trắc ẩn, cảm thấy không đồng ý sẽ trở thành người xấu?

Nhưng bình thường cô đánh cho bại tướng tè ra quần, cũng có người tuyệt vọng rêи ɾỉ, có người kêu ca bất bình, có người nước mắt tèm lem, thế nhưng cô chỉ càng đánh ác hơn.

Bà trùm chỉ nói chuyện vũ lực, không nói chuyện tình cảm.

Kết quả là bây giờ, trong căn phòng công chúa này, bà trùm này, không chỉ nói chuyện tình cảm mà còn sắp biến thành nữ sinh dễ thương nhất toàn trường!

Bùi Bản Nùng làm việc nhanh nhẹn, mau chóng trở về, tay xách theo hộp trang điểm, mở ra thì thấy phong cách rực rỡ muôn màu giống hệt kệ trang trí, son môi có vài loại, còn phân ra son gel, son sáp và son bóng.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Biên Nguyệt, Bùi Bản Nùng giải thích, "Đây đều là mỹ phẩm của em, nhưng bình thường đi học sớm quá không kịp trang điểm, thế nhưng nếu ra ngoài chụp ảnh thì em sẽ tự trang điểm."

Biên Nguyệt nhắm chặt mắt, lại một lần nữa thở dài.

Là một nữ phụ nho nhỏ, cô ta biết quá nhiều rồi!

Đồ vật trên bàn được lấy đi, thay vào đó là một chiếc gương lớn. Vì phải vẽ mắt nên Biên Nguyệt cần nhắm mắt, nhưng sau khi nhắm lại rồi cô không mở ra nữa, cả quá trình duy trì trạng thái nhắm mắt. Bùi Bản Nùng nói gì cô đáp lại cái ấy, giống như thợ cắt tóc và vị khách hàng thống khổ không muốn đối diện với kiểu tóc của mình.

Khi Biên Nguyệt mở mắt ra lần nữa thì cả thế giới đều thay đổi, đặc biệt là gương mặt của người trong gương kia, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ căm hận.

Làn da cô trắng hơn cả tuyết, lông mi được chuốt mascara vừa dài vừa cong, chớp mắt một cái, ngay cả đôi mắt hung ác cũng mềm đi; trên môi được thoa một lớp son màu đỏ anh đào, bổ trợ cho màu hồng nhạt ở hai má. Ngoài ra còn có mái tóc được uốn lọn cột hai bên, rũ xuống tai, được trang trí bằng nơ hình bướm, dưới nơ bướm còn treo hai quả dâu tây nhỏ, đung đưa theo đầu mỗi lần lắc lư.

Biên Nguyệt nghĩ thầm, người này ai vậy?

Bùi Bản Nùng nâng gò má cô lên, xem đi xem lại, có vẻ hài lòng, thỏa mãn đến mức hai hàng lông mày sắp bay lên, "Em đã nói rồi mà, đàn chị trang điểm xong nhất định siêu cấp xinh đẹp, chị xem, có phải là cô gái đáng yêu nhất trường không?"

Dứt lời, Bùi Bản Nùng cầm gương đưa tới trước mặt cô, để cô tiếp thu "đáng yêu tấn công mãnh liệt" ở cự ly gần.

Trên người Biên Nguyệt đang tồn tại hai thế lực đối lập, một bên là vẻ mặt bẩm sinh, trong lạnh lùng có hung ác, mắt sắc như thanh đao chém sắt như chém bùn; một bên là lớp trang điểm của cô, đáng yêu và trong sáng, thoạt nhìn chính là một cô bé hiền lành, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ tay chữ V rồi tung tăng nhảy nhót đi hái dâu tây.

Hai thế lực đang đối kháng trong cô, khí chất ôn thần vốn vượt trội, nhưng thấy Bùi Bản Nùng vui vẻ như vậy, phòng tuyến của Biên Nguyệt sụp đổ, ánh mắt buông lỏng, hơn nữa cách trang điểm thật sự rất tinh tế, khiến khuôn mặt cô trở nên dịu dàng, hai bên kết hợp thật sự trở thành một "cô bé hái dâu".

Bùi Bản Nùng mở cửa tủ quần áo giống như mở ra cửa phòng để quần áo, những chiếc váy treo lủng lẳng xuất hiện tập thể, bao gồm lụa, voan, cotton, denim, lanh, kiểu dáng thiên biến vạn hóa. Để phù hợp với đồng phục học sinh, ngày thường Bùi Bản Nùng đều mặc váy có màu xanh trắng, kiểu dáng nhiều không đếm xuể, nhưng không ngờ so với cái ổ trong tủ chỉ như muối bỏ bể, không đáng nhắc tới.

Bùi Bản Nùng lấy ra chiếc váy công chúa, lớp lót bên trong bằng vải voan, trên vải voan có hoa trang trí, như thể chủ nhân của chiếc váy vừa đi hái cành lá về làm thành chiếc váy hoa này. Trên ống tay áo bằng voan có hai vòng viền đăng ten như lá sen mở rộng, rộng rãi nhưng không quá to, mang đến khí chất thần tiên.

"Đàn chị, là cái này nè, chị mặc vào thử xem."

Biên Nguyệt cố đứng lên mấy lần mà không đứng nổi, hai chân như nhũn ra, Bùi Bản Nùng tiến đến nắm tay cô, thành công kéo cô dậy.

"Nhưng chị đã trang điểm rồi, kiểu tóc cũng được cố định, bộ váy này mặc hơi phức tạp, sợ sẽ ảnh hưởng đến lớp trang điểm và kiểu tóc của chị, hay là để em giúp chị mặc."

"Không cần," Lần này Biên Nguyệt rất sảng khoái, vội vàng cầm lấy váy, "Tôi có thể làm được."

Không phải Biên Nguyệt không mặc váy, chỉ là thỉnh thoảng cô cần vận động tay chân, váy vóc sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô, cân nhắc công năng thực tế nên cô hầu như không mặc. Thế nhưng cái việc mặc váy công chúa vải voan thế này đúng là lần đầu tiên cô trải nghiệm trong đời, mặc vào vô cùng lạ lẫm. Cô cẩn thận từng chút một, sợ làm rách hoa trên vải, còn cẩn thận hơn cả mặc long bào.

Mặc xong, Bùi Bản Nùng từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô ánh mắt lập tức sáng rực lên, vỗ tay một cái, "Oa, tuyệt quá! Em chỉ trang điểm một chút mà hiệu quả lại tốt như vậy, đây chính là em gái Lucy trong lòng em!"

Vừa nói cô ấy vừa dẫn Biên Nguyệt đến chiếc gương cao từ sàn đến trần trong phòng khách, tấm gương hình bầu dục có viền kim loại màu hồng bổ sung cho cô ấy. Biên Nguyệt nhìn vào gương, cô gái kia có hai gò má phúng phính, kiểu tóc đáng yêu, bộ váy như thần tiên. Tuy Biên Nguyệt không muốn thừa nhận, thế nhưng trong lòng biết mình quả thực đã "cái sau vượt cái trước", trở thành nữ sinh đáng yêu nhất trường.

Vừa ra tay đã có thể tung ra kĩ năng balala thần tiên đánh bại kẻ xấu.

Vì tạo hình quá mức thành công, Biên Nguyệt nghiễm nhiên trở thành người mẫu chuyên dụng của Bùi Bản Nùng, cô an vị trên ghế để đối phương quan sát và thiết kế mẫu váy.

Trong lúc tĩnh tọa, Bùi Bản Nùng sợ cô đói nên làm một đĩa trái cây đặt vào tay cô, nói cô ăn một ít lót dạ.

Biên Nguyệt cắm một quả lê, một quả chuối, cùng lúc cho vào miệng, gò má lập tức phồng lên, đi kèm với đuôi ngựa hai bên tai khiến cô có chút đáng yêu.

Vừa quay đầu đã thấy Bùi Bản Nùng dừng tay vẽ nhìn về phía mình, ánh mắt nghiêm túc. Ánh mắt hai người chạm nhau, Biên Nguyệt nhìn vào mắt cô ấy, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Bình thường theo sự đánh giá qua loa của cô, cảm thấy Bùi Bản Nùng là một đàn em lớp dưới đáng yêu, vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu, là một học sinh cấp Ba mười lăm mười sáu tuổi, mỗi lời nói hành động đều mang theo vẻ đẹp thiếu nữ, vẫn còn cách tuổi trưởng thành rất xa.

Nhưng bây giờ thâm nhập sâu hơn, lại nhận ra trong ánh mắt cô ấy có thêm sắc thái phức tạp, đây không phải là ánh mắt thiếu nữ, hay nói đúng hơn là tính cách thiếu nữ của cô ấy không nên có ánh mắt này.

Trong khoảnh khắc đó, Biên Nguyệt tựa như cảm thấy Bùi Bản Nùng cũng giống mình, là một nhân vật có "linh hồn": Thông minh, trưởng thành, thậm chí còn biết... bày mưu tính kế.

Ngay lúc cô hoảng hốt, Bùi Bản Nùng nở nụ cười, đôi mắt chuyển động lại làm khuôn mặt thêm phần xinh đẹp, mềm mại. Cô ấy đứng dậy đi tới gần Biên Nguyệt, đặt một cái hôn trên trán cô, sau đó mở miệng, giọng nói mềm như lông ngỗng, nhẹ rơi vào tai cô.

"Thật đáng yêu ~"

Sau một thời gian tiêu hóa, Biên Nguyệt vốn đã bình thản tiếp nhận sự thật mình là người "đáng yêu vô địch thiên hạ", nhưng khoảnh khắc nụ hôn này rơi xuống, huyết áp của cô lại tăng vọt, đầu óc nóng rẫy, một vệt ửng hồng cuối cùng cũng xuất hiện trên má.