Ôn Đồ Nam đỡ Tô Hạc say rượu về đến nhà, hắn nhìn nhà của chính mình, cùng với thanh niên bên người hơi hơi dựa ở trên người hắn bỗng nhiên rất muốn giờ khắc này trở thành vĩnh hằng.
Hắn đã từng chỉ coi nơi đây là địa phương hắn ở lại, từ sau khi Tô Hạc chuyển đến, hắn cảm thấy nơi này càng giống một cái nhà, hắn quyến luyến nơi này, quyến luyến có Tô Hạc ở trong nhà.
Nhưng hết thảy đều phải kết thúc ở đêm nay……
Ôn Đồ Nam cười khổ, hắn thu hồi bi thương, lắc lắc Tô Hạc bên người, nhẹ giọng nói: “A Hạc, tỉnh tỉnh, về đến nhà.”
Tô Hạc vừa uống xong rượu lại vựng vựng hồ hồ, hắn cảm giác thế giới trời đất quay cuồng, nếu không phải có Ôn Đồ Nam đỡ, khả năng chân hắn mềm nhũn liền nằm trên mặt đất.
Cảm giác uống say rất kỳ quái, không thể nói ra được nhưng loại cảm giác nóng đầu đến thanh tỉnh này như thế nào làm cho hắn có chút bất lực.
Tô Hạc vừa nghe đến Ôn Đồ Nam nói, ngơ ngác mà gật đầu: “Về nhà?”
Hắn nhìn trong phòng khách bài trí có chút xa lạ, hắn nghĩ thầm nơi này cũng không giống nhà của hắn.
Hơn nữa cha với mẹ cũng không có……
Ôn Đồ Nam đỡ Tô Hạc ngồi xuống sô pha, hắn lấy cho thanh niên chén nước, đối phương uống xong nước nhìn qua như muốn hôn mê như vậy.
Ôn Đồ Nam nói: “A Hạc, ngươi trước nhắm mắt lại, ta đi lấy quà cho ngươi.”
Tô Hạc còn bên trong men say, nghe được nói cái gì liền làm cái đó, liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Ôn Đồ Nam không khỏi cong môi lên, hắn thực thích khi A Hạc say rượu.
Ai có thể nghĩ bộ dạng mỹ nhân trời quang trăng sáng thanh lãnh sau khi say rượu thế nhưng ngoan đến kỳ cục, hơn nữa đuôi mắt cũng nhiễm chút hồng, càng có vẻ thêm nùng lệ kiều diễm, thật làm cho người ta yêu thích.
Hắn từ trong phòng chính mình lấy ra một cái rương lớn, đặt trên bàn trà ở trước mặt Tô Hạc.
Cái rương rất lớn, đóng gói thật sự tinh xảo đủ để nhìn ra người tặng rất dụng tâm chuẩn bị.
“Có thể mở mắt ra.”
Tô Hạc vừa mở mắt, liền thấy cái rương thật lớn, hắn sửng sốt không biết trong rương là cái gì.
Ôn Đồ Nam cho hắn mở ra, hắn liền chậm rãi mở ra cái rương.
Trong rương có rất nhiều hộp, lại rất có to có nhỏ, mỗi cái hộp mặt trên đều dán một con số.
Từ 1 đến 24, tổng cộng 24 cái lễ vật……
Tô Hạc sửng sốt hạ, hắn tựa hồ đoán được những con số đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Ôn Đồ Nam đem lễ vật đưa cho Tô Hạc, tiếng nói ôn nhuận hàm chứa nhàn nhạt ý cười: “Mở ra nhìn xem.”
Tô Hạc lấy ra 1 lễ vật, mở ra, bên trong là một cái khóa trường mệnh.
Ôn Đồ Nam ở một bên chúc phúc nói: “A Hạc một tuổi sinh nhật vui sướиɠ, thực vui vẻ khi ngươi đi vào thế gian này, nguyện ngươi Trường Nhạc an khang, phúc thọ an khang.”
Tô Hạc ngẩn ra hốc mắt hắn bỗng nhiên có chút chua xót.
Hắn trầm mặc mở ra cái thứ hai, là một đôi giày chơi bóng.
“A Hạc hai tuổi sinh nhật vui vẻ, lúc này ngươi hẳn là sẽ chạy sẽ nhảy, nguyện ngươi một đường trôi chảy, theo gió vượt sóng.”
Cái thứ ba lễ vật, một chiếc đồng hồ.
“A Hạc ba tuổi sinh nhật vui vẻ, lúc này A Hạc nhất định là đi nhà trẻ, vậy liền chúc ngươi thời gian thấm thoát, chưa từng sống uổng niên hoa.”
Cái thứ tư lễ vật, một cái đèn đêm nhỏ.
“A Hạc 4 tuổi sinh nhật vui vẻ, ngươi có chút sợ tối, cho nên ta hy vọng ngươi mở mắt ra liền có ánh sáng làm bạn, đêm tối chỉ là tạm thời, nó sẽ bồi ngươi chờ đến bình minh ban ngày.”
……
Thẳng đến thứ 24 cái lễ vật, là một chiếc nhẫn.
Ôn Đồ Nam trầm mặc.
Tô Hạc có chút sững sờ, hắn thẳng tắp nhìn về phía đối phương, không biết cái nhẫn này có ý nghĩa gì.
Ôn Đồ Nam nhìn thẳng con người Tô Hạc, hắn chậm rãi giơ lên ý cười, có chút chân thành tha thiết, cũng có chút không tha:
“A Hạc, chúc ngươi 24 tuổi sinh nhật vui vẻ, ta hy vọng ngươi thực nhanh gặp được có thể yêu ngươi như sinh mệnh, có thể vẫn luôn bồi ngươi, bảo hộ ngươi.”
Hắn thực hy vọng người kia là chính mình, nhưng hắn không có tư cách……
Tô Hạc một men say hơi chút tiêu tán, hắn bình tĩnh mà nhìn Ôn Đồ Nam, bỗng nhiên nói: “Ta đã gặp.”
Ôn Đồ Nam sửng sốt, hắn nhất thời không có phản ứng lại.
Tô Hạc nương theo men say rải rác, hắn hơi hơi kề sát vào Ôn Đồ Nam, hai người khoảng cách rất gần, réo rắt tiếng nói vang lên: “Người kia không phải ngươi sao?”
Ôn Đồ Nam ngơ ngẩn, theo sau mặt hắn trở nên đỏ bừng,tâm tư bị chọc thủng nháy mắt làm hắn có chút hoảng loạn, rốt cuộc đã từng bị đối phương cự tuyệt qua một lần về sau thiếu chút nữa không thể gặp lại, hắn sợ hãi lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ, liền vội vàng giải thích lên: “Không, không phải……”
Còn chưa có nói xong,đồng tử hắn chợt chìm sâu, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Bên tai làm như có pháo hoa nổ tung.
Hắn có phải hay không nằm mơ?
A Hạc, hôn môi hắn?
Tô Hạc không biết bởi vì men say hay không,hay là bởi vì đã sớm vì du͙© vọиɠ muốn sống, lại hoặc là khi Ôn Đồ Nam vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật mà cảm động.
Tại đây một khắc, hắn lựa chọn chủ động hôn môi đối phương.
Lần đầu tiên hôn môi người khác, Tô Hạc không có cảm nhận được trong truyền thuyết mối tình đầu tim đập thình thịch, cũng không có cảm nhận được tình ý triền miên, hắn chỉ cảm thấy nụ hôn này cũng không có khó có thể tiếp thu như vậy.
Nguyên lai, hôn là cái dạng này……
Tô Hạc động thân, nhìn đến bộ dáng Ôn Đồ Nam như cũ ngốc ngốc lăng lăng, hắn lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa mới làm cái gì, hắn bên tai nhàn nhạt hiện lên đỏ ửng, có loại cảm giác đánh vỡ tính cách chính mình.
Ôn Đồ Nam sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn áp chế nội tâm mừng như điên, nhìn thanh niên trước mặt, thật cẩn thận mà thử nói: “A Hạc, ngươi vừa mới hôn ta? Là không cẩn thận sao?”
Tô Hạc lỗ tai càng thêm nóng, hắn rũ xuống mi mắt, hàng mi dài khẽ run, nhẹ giọng nói: “Không phải.”
Ôn Đồ Nam cơ hồ không thể tin được lỗ tai chính mình, hắn thậm chí hoài nghi giờ phút này quá tốt đẹp, có phải hay không đang nằm mơ.
Hắn lặng lẽ nhéo xuống đùi, bén nhọn đau đớn nói cho hắn, hắn giờ phút này không phải nằm mơ!
A Hạc thế nhưng thật sự chủ động hôn môi hắn?!
“Ngươi, A Hạc, ta, vì cái gì?” Ôn Đồ Nam kích động mà thậm chí nói một câu không thể hoàn chỉnh, đôi mắt hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm trước mặt thanh niên, không nghĩ bỏ lỡ một điểm biểu tình đối phương.
Hắn thậm chí không dám tự mình đa tình hỏi đối phương có phải hay không cũng thích chính mình.
Sao có thể, hắn như thế nào xứng……
Nhưng là A Hạc vì cái gì muốn hôn môi hắn……
Tô Hạc rũ xuống mi mắt, hắn không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực chân thành tha thiết của đối phương hắn thậm chí trong nháy mắt muốn lùi bước.
Hắn giấu đi thân thể không được tự nhiên, thấp giọng nói: “Đại khái bởi vì, ta cũng…… Thích ngươi đi.”
Hắn vì sống sót, lừa gạt người thích hắn……
Hắn là cái đồ vô sỉ lừa gạt cảm tình .
Hắn rốt cuộc vẫn là trở thành cái loại người mà chính mình ghét nhất này ……
Nhưng mà, Ôn Đồ Nam vẫn chưa nghe ra chần chờ trong giọng nói của hắn , trong mắt hắn hiện ra kinh hỉ thật lớn, trong phút chốc xuân về hoa nở, vạn vật phùng sinh.
Hắn lại kích động lại khắc chế mà bắt lấy Tô Hạc, hắn hốc mắt đỏ bừng, cơ hồ nháy mắt liền rơi xuống nước mắt.
Hắn lại không xác định hỏi lại: “A Hạc, ngươi nói chính là thật vậy chăng?…… Có thể lặp lại lần nữa không?”
Tô Hạc trầm mặc, hắn cảm thấy cái thời khắc này nếu là chính mình nói giả, đối phương khả năng càng thêm thương tâm.
Hắn đang muốn nói cái gì, Ôn Đồ Nam liền dùng ngón tay để ở trên môi hắn, cảm xúc đáy mắt gần như si cuồng, hắn cười nói: “Đừng, A Hạc không cần phải nói.”
Hắn sợ A Hạc lạisẽ đổi ý thêm một lần , cho nên hắn ngăn trở đối phương.
Hai người khoảng cách rất gần, cả hai đều đã uống chút rượu, nhàn nhạt mùi rượu cùng tình ý triền miên, khiến cho không khí tựa hồ đều nóng lên một chút.
Ôn Đồ Nam gắt gao nhìn Tô Hạc hắn kìm nén không được rung động trong lòng , giống một cái tín đồ mà thành kính khẩn cầu thần thương hại hắn.
“A Hạc, có thể lại hôn ta một lần không?”
Tô Hạc vừa nhìn đến trong ánh mắt Ôn Đồ Nam,con ngươi đối phương giống như một hồ sâu, lơ đãng liền bị tình yêu hấp dẫn tiến vào xoáy nước.
Hắn cũng không cảm thấy kháng cự, nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, đem môi nhẹ nhàng dừng ở trên môi đối phương.
Hai làn môi tương dán, xúc cảm mềm nhẹ phác hoạ ra sắc thái ái muội, trong không khí phảng phất trộn lẫn mật ong, ngọt liệm.
Ôn Đồ Nam chưa bao giờ nghĩ tới, gần như là một cái hôn khẽ, có thể khiến cho hắn vô pháp tự kềm chế mà trầm luân, cả người phát run, tình yêu mãnh liệt mênh mông, hắn run rẩy mà vươn tay, đem thanh niên ôm lấy.
Hắn vô pháp tự kềm chế mà gia tăng nụ hôn, từ nhợt nhạt đυ.ng vào, lại đến gắn bó như môi với răng dây dưa lôi kéo, hắn hôn ánh trăng của hắn, hắn từng không thể với tới ánh trăng, hiện giờ lại ngoan ngoãn mà mặc hắn ôm, mặc hắn hôn môi.
Hắn muốn càng thêm quá mức, muốn nhìn đến ánh trăng của hắn lộ ra thêm biểu tình câu nhân.