Tô Hạc bị Ôn Đồ Nam lôi kéo đi vào phòng tắm cùng nhau tắm rửa, ở trong hơi nước lượn lờ, Ôn Đồ Nam lại nhịn không được mà hôn đối phương.
Mắt thấy dục hỏa lại lần nữa sắp bùng phát, Tô Hạc thở phì phò đẩy hắn ra, đuôi mắt đỏ thắm mềm thanh xin tha nói: “Từ bỏ…… Một lát ta phải đi làm……”
Ôn Đồ Nam đáng tiếc mà buông Tô Hạc ra , hắn rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của ba người kia mỗi lần hắn xin tha không nghĩ kết thúc, trách không được cổ đại đế vương có sủng phi từ đây không nghĩ lâm triều, nếu là có thể vẫn luôn cùng A Hạc như vậy, hắn cũng không nghĩ đi làm.
Nghĩ đến kia ba người, Ôn Đồ Nam tâm không khỏi trầm xuống.
Lúc trước hắn cùng bọn họ đã nói qua sau sinh nhật lần này sẽ hoàn toàn chặt đứt tâm tư đối với A Hạc, còn đáp ứng bọn họ sau này sẽ cùng A Hạc bảo trì khoảng cách, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, A Hạc cũng biểu lộ hảo cảm đối hắn , lúc này hắn tuyệt đối không có khả năng từ bỏ A Hạc……
Nhưng hắn lập tức không biết nên đối mặt với ba người kia như thế nào, thậm chí cũng không biết nên nói cho A Hạc về mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ như thế nào.
Một bên là ba người yêu làm bạn với chính mình hồi lâu, một bên là bạch nguyệt quang thật vất vả mới có được , hắn bắt đầu lâm vào bên trong khó xử.
Hắn trong lòng rõ ràng, nếu cần thiết chọn một cái, hắn càng muốn chọn A Hạc, nhưng ba người kia cũng không phải đơn giản là có thể tống cổ, càng miễn bàn mặc sâm cùng A Hạc giữa họ là quan hệ anh họ em họ……
Hắn bỗng nhiên thực hối hận chính mình lúc trước vì cái gì muốn cùng ba người kia dây dưa ở bên nhau, lại hối hận chính mình một cái thân ở bên trong mối quan hệ không xong thế nhưng nhúng chàm ánh trăng……
Hắn biết, mặc sâm, A Yến, Tiểu Lê không có sai, A Hạc càng không có sai, sai chính là chính mình rõ ràng đã có người yêu lại còn muốn đem A Hạc người tốt đẹp như vậy kéo vào bên trong quan hệ hỗn loạn của bọn họ.
Ôn Đồ Nam bắt đầu lâm vào thật sâu trong cảm xúc tự ghét, hắn nhìn thanh niên gần trong gang tấc như minh nguyệt thanh phong , nhìn đối phương trên người là dấu vết hắn lưu lại, hắn bỗng nhiên rất muốn đánh cho chính mình một cái tát.
Hắn đã làm cái gì……
Hắn hiện tại thập phần đau đầu, không biết giải quyết vấn đề kế tiếp như thế nào.
Tựa hồ cảm nhận được tâm Ôn Đồ Nam tình chuyển, Tô Hạc chọc chọc bờ vai của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Đồ Nam ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hạc, chỉ thấy trong hơi nước, thanh niên màu da càng hiện lên trắng nõn trơn mềm, đuôi mắt hắn gợi lên một mạt đỏ ửng, cô lãnh lại vũ mị, thần sắc hắn nhàn nhạt, như phù dung trong nước, côi cút nở rộ, Ôn Đồ Nam tâm tình càng thêm khổ sở, hắn nắm chặt nắm tay, trong lòng càng có rất nhiều thật sâu cảm giác tự ti cùng áy náy.
Ôn Đồ Nam đem vòi hoa sen tắt đi, toàn bộ phòng tắm nháy mắt an tĩnh lại, duy nhất thanh âm từng giọt máng xối trên mặt đất .
Hắn trầm mặc một lát, tiếng nói khàn khàn gian nan nói: “A Hạc, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta che giấu ngươi rất nhiều việc, ngươi cũng phát hiện ta cũng không có tốt như ngươi tưởng, ngươi có thể hay không lập tức liền rời đi……”
Tô Hạc sửng sốt, hắn tựa hồ đoán được nội tâm đối phương đang rối rắm cái gì, ánh mắt hắn thanh minh, nhìn đáy mắt đối phương tràn ngập thống khổ cùng do dự, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói chính là việc cùng anh họ ta, Tống Yến cùng với Cảnh Lê ở bên nhau?”
Tô Hạc có thể làm bộ cái gì cũng không biết, nhưng hắn cũng không muốn Ôn Đồ Nam khó xử, hắn biết nguyên nhân đối phương giấu giếm đối với chính mình, cho nên hắn cũng không để ý.
Tựa như chính mình cũng đối với đối phương che giấu rất nhiều việc.
Ôn Đồ Nam không nghĩ tới Tô Hạc thế nhưng biết quan hệ của bọn họ, hắn trong lòng hung hăng run lên, đồng tử chấn động thần sắc thập phần phức tạp: “Ngươi, đều đã biết?”
Chẳng lẽ là bọn họ ai nói cho A Hạc?
Trong nháy mắt Ôn Đồ Nam nội tâm tràn đầy là oán hận, bọn họ rõ ràng đáp ứng mình không nói cho A Hạc những việc này, vì cái gì sau lưng muốn nói, A Hạc biết sẽ nghĩ hắn như thế nào, A Hạc có thể hay không ngại hắn dơ……
Tô Hạc vừa thấy sắc mặt Ôn Đồ Nam khó coi, ôn thanh giải thích nói: “Ân, ta đoán được, lần đó nhìn thấy Cảnh Lê, bộ dáng hắn đối với ngươi thái độ không giống như là học sinh đối với lão sư, cho nên ta liền suy đoán giữa các ngươi có quan hệ không bình thường.”
Ôn Đồ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì ở trong lòng hắn nghi ngờ nhóm người yêu mà cảm thấy hổ thẹn.
Hắn lại hỏi: “Mặc sâm ngươi lại làm sao mà biết được……”
Tuy rằng lúc trước Tống Yến tự nói ra quạn hệ của hau người bọn họ, nhưng Tống Yến cùng Tô Mặc Sâm là bằng hữu, theo lý thuyết người bình thường cũng chỉ sẽ nghĩ hắn cũng cùng Tô Mặc Sâm là quan hệ bằng hữu……
Tô Hạc ngữ khí nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua khi ăn cơm anh họ sẽ lơ đãng mà gắp đồ ăn cho ngươi, giữa các ngươi không khí thực hòa hợp, vừa thấy liền không chỉ là bằng hữu……”
Ôn Đồ Nam không nghĩ tới chính mình cố sức giấu giếm tất cả đã sớm bị A Hạc thấy rõ, hắn cảm thấy mình cùng vai hề giống y chang nhau, đặc biệt ở dưới ánh mắt trong sáng đạm nhiên của đối phương càng có vẻ dơ bẩn xấu xí.
Hắn cười khổ che lại mặt: “Nguyên lai ngươi đều biết , tình cảm cùng sinh hoạt của ta hỗn loạn như vậy, còn da mặt dày thích ngươi, đem ngươi kéo vào trong đoạn quan hệ phức tạp của chúng ta……”
Tô Hạc trầm mặc một lát, hắn kéo tay Ôn Đồ Nam xuống, thần sắc nghiêm túc mà nhìn về phía đối phương, nói: “Ngươi không cần cảm thấy thực xin lỗi ta, cũng không cần cảm thấy là ngươi đem ta kéo vào trong đoạn quan hệ hỗn loạn này, tất cả lựa chọn đều là do ta chọn, từ lúc bắt đầu ta liền biết Tống Yến ca là người yêu của ngươi, sau lại biết anh họ cùng với Cảnh Lê cùng ngươi cũng có quan hệ không bình thường, nhưng ta còn lựa chọn cùng ngươi xảy ra quan hệ…… Không biết xấu hổ chen vào tình cảm của các ngươi là ta, người nên áy náy là ta……”
Ôn Đồ Nam sửng sốt, hắn chưa từng nghe qua A Hạc một lần nói nhiều lời nói như vậy, càng không nghĩ tới những lời này đều là giải vây tội danh cho hắn, hốc mắt không khỏi chua xót, trong lòng lại cảm động lại tự trách.
Hắn A Hạc,A Hạc như vậy tốt đẹp ở ngay lúc này đều đem hết thảy sai lầm ôm ở trên người mình.
Hắn Ôn Đồ Nam có tài đức gì, như thế nào xứng thích đối phương, như thế nào xứng có được đối phương……
Ôn Đồ Nam lã chã rơi lệ, hắn nức nở nói: “A Hạc, ngươi không cần đối với ta tốt như vậy, ta thật sự không xứng……”
Tô Hạc ngẩn ra, hắn nhíu mày hỏi: “Vì cái gì nói như vậy?”
Ôn Đồ Nam lâm vào thật sâu tự mình ghét bỏ: “Ngươi tốt như vậy, vốn là không có người xứng đôi ngươi, nếu mấy năm trước ta còn có thể có thể cho ngươi một phần tình cảm hoàn chỉnh, hiện giờ ta cùng ba người dây dưa không rõ, ta liền thân thể đều bị người khác thao, ta như thế nào xứng đôi với người tốt đẹp như vậy……”
Dứt lời, hắn tự giễu cười, trong lòng đã làm tốt chuẩn bị đối phương tùy thời rời đi.
Mặc kệ A Hạc sau này lựa chọn cái gì, hắn đều không hối hận hành vi vào giờ phút này, A Hạc vốn chính là hoa trong gương, trăng trong nước, hắn có được một cái chớp mắt vui thích đủ để cho hắn ghi khắc cả đời, hắn làm sao dám hy vọng xa vời thật sự có được đối phương.
Tô Hạc nhấp môi, hắn không nghĩ tới Ôn Đồ Nam vẫn luôn nghĩ như vậy, nhìn tình cảm của đối phương thản nhiên chân thành, hắn ngược lại cảm thấy chính mình vì mạng sống mà lừa gạt tình cảm của đối phương càng thêm ti tiện.
“Ta cũng không tốt, không có ai không xứng với ai, nếu ngươi cảm thấy ngươi cùng ba người dây dưa không rõ không xứng với ta, ta đây biết rõ ngươi đã có ba người yêu lại còn muốn cùng ngươi phát sinh quan hệ, ta không biết liêm sỉ như vậy, lại như thế nào xứng được ngươi thích……”
Ôn Đồ Nam ngơ ngẩn mà nhìn về phía Tô Hạc, hắn nhìn đến thần sắc ánh trăng mà hắn âu yếm cũng lộ ra nhàn nhạt bi thương cùng tự giễu, tâm bỗng nhiên sinh đau, nước mắt chảy xuống gương mặt, hắn không biết làm sao nói: “Ngươi đừng nghĩ như vậy, ngươi là tốt nhất.”
Tô Hạc vẫn luôn thẳng thắng mà nhìn Ôn Đồ Nam, hắn nhẹ nhàng cười: “Vậy ngươi cũng đừng suy nghĩ như vậy, ngươi cũng thực tốt, đến nỗi chuyện sau này ta sẽ cùng ngươi cùng nhau đối mặt.”
Hắn làm một kẻ thứ ba chem chân vào tình cảm của người khác, hắn nên đối mặt với trừng phạt hắn tuyệt không trốn tránh.
Ôn Đồ Nam nhịn không được lại lần nữa hướng tới cái người làm hắn yêu đến xương tủy mà hôn, tại sao lại có người tốt như vậy, tốt đến mức hắn thấy thẹn, tốt đến mức hắn hận không thể đem tâm mổ ra cho đối phương……
Một khi đã như vậy, sau này mặc kệ là địa ngục hay là vũng bùn, hắn đều cùng A Hạc đối mặt.
Một hôn sau khi kết thúc, Tô Hạc bỗng nhiên đánh cái hắt xì, hắn có chút phát run, nhẹ giọng nói: “Lại không mở ra vòi sen, ta có khả năng sẽ bị cảm……”
Bọn họ hai cái trần trụi thân thể ở phòng tắm đã tràn đầy hơi nước đứng một hồi lâu……
Nói thật, hắn vừa mới liền rối rắm, vì cái gì muốn nói chuyện như vậy…… Thật sự thực cảm thấy thẹn a……
Ôn Đồ Nam bỗng nhiên nhớ tới tình huống giờ phút này, hắn vội vàng mở ra nước ấm, giúp Tô Hạc thoa lên trên người bọt biển sạch sẽ.
Theo sau, nhìn Tô Hạc ngoan ngoãn bọc khăn tắm giống như bộ dáng chim cánh cụt nhỏ, hắn không khỏi cong lên môi.
Hắn may mắn có được ánh trăng.