Vạn Nhân Mê Gia Nhập Hậu Cung Của Vai Chính (NP)

Chương 18: Công tam phát hiện bạch nguyệt quang uống thuốc không đúng, trộm thuốc đi nghiên cứu

Tô Hạc làm giáo y đã mấy ngày rồi, công tác trừ bỏ ứng phó một ít học sinh mến mộ mà đến, còn lại vẫn là tương đối nhẹ nhàng.

Mấy ngày này Ôn Đồ Nam vẫn luôn ở nhà bồi hắn, nếu không phải hắn biết quan hệ của Ôn Đồ Nam cùng Tô Mặc Sâm bọn họ , hắn khả năng thật sự cho rằng Ôn Đồ Nam vẫn luôn độc thân.

Hơn nữa, Tô Mặc Sâm, Tống Yến cùng với Cảnh Lê tựa hồ đều cùng đạt thành hiệp định nào đó, thế nhưng cũng chưa đến đi tìm hắn.

Hắn trong lòng thực sợ hãi, hắn biết hiện tại chính mình chính đêm một loại tình giả chen vào, thế cho nên nguyên phối không có tới chất vấn, trách cứ, thậm chí giáo huấn hắn, hắn ngược lại bắt đầu lo sợ bất an.

Gần nhất ốm đau phát tác số lần càng ngày càng nhiều, giống như là thúc giục hắn, làm hắn nhanh đi bỏ xuống cái gọi là đạo đức cùng lòng tự trọng, nhanh lên mà chẳng biết xấu hổ chen chân vào giữa tình cảm của người khác.

Tô Hạc rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp, hắn muốn sống sót.

Hắn không nghĩ tuổi trẻ liền chết đi như vậy, nhân sinh của hắn mới vừa bắt đầu…… Hơn nữa, hệ thống nói đúng, vì cha mẹ, vì thế giới này, hắn cũng muốn nỗ lực sống sót.

Nếu là sau này đồ nam, anh họ cùng bọn họ oán hận hắn, hắn sẽ không tiếc hết mọi thứ mà đền bù bọn họ.

Chỉ cần bọn họ nguyện ý tha thứ hắn, hắn cái gì đều cũng có thể làm……

Phòng y tế, Tô Hạc nghiêm túc phối thuốc cho học sinh bị cảm mạo, phối thuốc xong hắn nhàn nhạt mà dặn dò học sinh ăn ít đồ cay nên uống nước nguội, bỗng nhiên, Cảnh Lê cõng đồng học đi đến.

Tô Hạc vừa thấy tình trạng, đi lên trước, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Lê nhìn thấy Tô Hạc rất là biệt nữu, nhưng đồng đội hắn lúc chơi bóng rổ không cẩn thận trặc chân, nếu không phải bên này cách gần phòng y tế, hắn khẳng định mang theo đồng đội đi một phòng y tế khác.

Hắn liếc mắt nam nhân trước mặt ăn mặc áo blouse trắng tuấn mỹ đến kỳ cục, biệt biệt nữu nữu giải thích nói: “Vừa mới chơi bóng rổ trặc chân.”

Tô Hạc khẽ gật đầu, liền cho học sinh bị trặc ngồi ở trên giường bệnh, hắn đem chân đối phương nâng lên tới, ngón tay đè ở địa phương bầm tím, lại sờ soạng mắt cá chân, nói: “Không có thương tổn đến xương cốt, trước tiên ở đây băng đắp một hồi, thời gian tới không cần vận động kịch liệt .”

Học sinh đắm chìm ở trong mỹ mạo của Tô Hạc, nhất thời không có phản ứng lại lời nói của đối phương.

Thẳng đến khi Tô Hạc lấy túi chườm nước đá ấn ở chỗ mắt cá chân bị thương, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Sau đó đỏ mặt ngượng ngập nói: “Được, cảm ơn tô giáo y.”

Cảnh Lê ngồi ở một bên, nhìn đồng đội nhà mình bộ dáng không có tiền đồ, có chút hận sắt không thành thép, hắn âm thầm trừng mắt nhìn liếc Tô Hạc một cái, nhìn đối phương mặc một thân trắng tinh, càng thêm tuấn tú, không dính bụi trần bộ dáng vẫn có chút cấm dục dụ hoặc, giơ tay nhấc chân đều câu dẫn lấy người, hắn liền hận không thể lập tức rời đi.

Thao, lớn lên đẹp lại như thế nào! Muốn tìm lão bà còn phải tìm nhân tình ôn nhu như Ôn lão sư như vậy.

Tô Hạc không thấy Cảnh Lê liếc mắt một cái, hắn bôi thuốc lên chân cho học sinh bị thương, ngữ khí nhàn nhạt mà dặn dò chút những việc cần chú ý.

Nhưng thật ra Cảnh Lê một người ở đằng kia âm thầm phân cao thấp có vẻ không thú vị.

Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, sau đó ngồi ở trên một cái ghế nhếch lên chân bắt chéo chơi trò chơi.

Phòng y tế gần đây học sinh tới cũng dần dần ít đi, tuy rằng bọn họ nhịn không được muốn nhìn tô giáo y, nhưng phiền toái Tô Hạc vài lần, liền tự nhiên vậy mà sinh ra chút áy náy cùng chột dạ.

Tô Hạc làm cho người ta cảm giác quá mức với gió mát trăng thanh, đóa hoa cao lãnh, mặc cho ai đều sẽ thích dung mạo cùng tính cách của hắn, nhưng ở chung hai lần liền sẽ cảm thấy đối phương cách quá xa chính mình.

Chẳng sợ gần trong gang tấc, cũng sẽ cảm thấy đối phương hình như là bầu trời ánh trăng.

Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực cùng cảm giác tự ti.

Có rất nhiều học sinh tới phòng y tế hai ba lần sau liền rốt cuộc không có tới, có người hỏi hắn vì cái gì không tiếp tục thích tô giáo y trước mặt hắn xoát cảm giác tồn tại, những người đó chỉ có thể cười khổ mà nói: “Thôi bỏ đi, tô giáo y thật tốt quá, ta không xứng.”

Chẳng sợ chính mình dù có ưu tú, lại nỗ lực, cũng sẽ ở trước mặt Tô Hạc cảm thấy sinh ra tự ti cùng khoảng cách.

Khoảng cách như trên trời dưới đất, dù nỗ lực như thế nào cũng vô pháp đuổi kịp.

Cùng với như vậy, còn không bằng kính nhi viễn chi.

Cảnh Lê gần đây cũng không có tới phòng y tế, hắn chỉ biết lúc trước tới phòng y tế học sinh còn rất nhiều, không nghĩ tới mấy ngày không tới, người cũng dần dần ít đi.

Xem ra mọi người cũng đều hiểu biết đến bản tính bạc tình của Tô Hạc.

Hắn khóe miệng không khỏi gợi lên, có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tô Hạc vội xong hắn lại cảm thấy thân thể bắt đầu khó chịu, hắn nhấp môi, chịu đựng đau đớn, bình tĩnh mà lấy ra thuốc trong túi áo, lấy thuốc bên trong nuốt xuống.

Đại khái là thuốc giảm đau uống quá nhiều, thân thể đã xuất hiện tính kháng dược, cho nên hắn như cũ rất khó chịu.

Cảnh Lê nhìn thấy Tô Hạc uống thuốc, hắn quét mắt bình thuốc của đối phương, âm dương quái khí nói: “Tô giáo y không phải bác sĩ sao, như thế nào còn ốm yếu, này còn xem bệnh cho người khác như thế nào?”

Tô Hạc hạ mắt, Cảnh Lê nói trắng ra chọc ở trên ngực hắn ngực, làm hắn khổ sở không thôi.

Đúng vậy, hắn y thuật có tốt thì như thế nào, còn không phải cứu không được chính mình.

Cảnh Lê thấy Tô Hạc trầm mặc không nói, cho rằng đối phương bị chính mình nói trúng tâm tư, chính còn muốn trào phúng thêm vài câu, lại thấy đến khuôn mặt tái nhợt đối phương, chỗ thái dương thấm nhè nhẹ mồ hôi, có chút cảm giác lung lay sắp đổ.

Hắn lập tức không có âm thanh, trong lòng vô cớ phát lên chút áy náy.

Ngọa tào, mắc gì phải áy náy!

Cảnh Lê trong lòng mắng chính mình một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói cái gì.

Đồng đội băng bó đã kết thúc, Cảnh Lê đỡ đối phương về ký túc xá.

Trên đường, đồng đội bỗng nhiên nói: “Ngươi có hay không cảm thấy, bộ dáng tô giáo y vừa rồi hình như thực suy yếu, cảm giác giống như sinh bệnh.”

Cảnh Lê cảm thán: “Bình thường, thấy Lâm Đại Ngọc, Tây Thi không đều như vậy, bọn họ lớn lên bệnh chung là đẹp.”

Đồng đội có chút vô ngữ: “Ngươi thật là thẳng nam, bất quá phải nói trở lại, cảm giác tô giáo y vừa mới uống thuốc không đúng.”

Cảnh Lê nghi hoặc: “Như thế nào không đúng?”

Đồng đội nói: “Nhà ta cũng có cái loại vitamin này, bất quá bình thuốc giống nhau như đúc, bên trong thuốc liền không giống nhau.”

Cảnh Lê dỗi nói: “Người ta là bác sĩ hay ngươi là bác sĩ, ngươi còn cho người ta xem bệnh?”

Đồng đội cười gượng mà gãi gãi đầu: “Cũng là.”

Cảnh Lê tuy rằng không nói cái gì nữa, nhưng trong lòng lại chôn xuống hạt giống nghi hoặc.

Thuốc kia…… Có lẽ thật sự có vấn đề.

Cảnh Lê biết Tô Hạc uống thuốc khả năng có vấn đề, liền luôn suy nghĩ chuyện này.

Hắn vốn là muốn tìm nhược điểm củaTô Hạc, lại bởi vì thập phần tò mò đối phương uống thuốc tột cùng là cái gì, vì thế hắn quyết định lúc đối phương tan tầm lại đi một chuyến phòng y tế.

Hắn cố ý ở cửa nhìn xung quanh một hồi lâu, phát hiện phòng y tế không có người khác liền vào đi.

Tô Hạc đang nghiêm túc xem sách, thời điểm Cảnh Lê đi tới phát hiện Tô Hạc vừa coi cuốn sách là về phương diện ung thư hắn cũng không để ý.

Hắn nói: “Tô giáo y, chân đồng đội ta rất đau, hắn muốn hỏi một chút nên làm cái gì bây giờ?”

Tô Hạc sửng sốt hỏi: " Không có uống thuốc?"Cảnh Lê mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói dối: “Uống, nhưng giống như vô dụng.”

Tô Hạc nhăn lại mi, nói: “Ta đi kê thuốc giảm đau.”

Tô Hạc vừa đi quầy y tìm thuốc giảm đau, Cảnh Lê còn rối rắm nên như thế nào đem thuốc trong túi áo của đối phương lấy ra tới lại thần không biết quỷ không hay, cầm một hai viên đi nghiên cứu.

Hắn bỗng nhiên tâm sinh một kế, vội vàng ôm bụng ai da kêu đau.

Tô Hạc vừa hỏi nói: “Làm sao vậy?”

Cảnh Lê làm bộ bụng rất đau, hắn vẻ mặt đau khổ nói: “Hôm nay quên ăn cơm, ta có bị viêm dạ dày, một khi không ăn cơm dạ dày liền đau, hiện tại đau đến muốn bất tỉnh, tô giáo y ngươi có thể giúp ta đi nhà ăn mua chén cháo được không?”

Tô Hạc hạ mắt, nói: “Ta trước tiên cho ngươi uống chút thuốc.”

Cảnh Lê làm bộ đau đến cong lưng: “ bệnh cũ này của ta, ăn chút cháo nóng liền không có việc gì, tô giáo y có thể phiền toái ngươi giúp ta?”

Tô Hạc cũng không nghĩ nhiều, nhàn nhạt nói: “Được.”

Cảnh Lê lại làm bộ lơ đãng mà nhắc nhở: “Tô giáo y, nhà ăn đầy khói dầu, vẫn là đừng mặc đồng phục công tác của ngươi.”

Tô Hạc tuy rằng cảm thấy này không có gì liên hệ, nhưng nhìn Cảnh Lê đau đến thân thẳng không dậy nổi, liền cởϊ áσ blouse trắng bỏ ở trên giá áo, nhàn nhạt dặn dò nói: “Ngươi chờ ta sẽ lập tức quay lại.”

Cảnh Lê không nghĩ tới Tô Hạc lại là dễ bị lừa như vậy, hắn có chút chột dạ, nhưng vẫn là tiếp tục lừa đi.

Chờ Tô Hạc vừa đi ra, hắn vội vàng đứng dậy, đi lấy thuốc trong túi áo blouse trắng .

Quả nhiên, Tô Hạc còn không có tới kịp đem bình thuốc lấy ra.

Hắn mở ra bình thuốc, bên trong dược vị xông thẳng xoang mũi.

Hắn cau mày ngửa ra sau, nghĩ thầm thuốc này là cái gì, khó nghe như vậy.

Hắn lấy ra bên trong hai loại thuốc mỗi thứ một viên, lấy giấy trắng bao lại, sau đó phóng tới túi quần.

Chờ Tô Hạc về tới, áo blouse trắng còn nguyên mà treo ở nơi đó, mà Cảnh Lê cũng ngoan ngoãn nằm ở trên giường bệnh.

Tô Hạc đem cháo cùng với đồ ăn đã đóng gói trở về đều đưa cho Cảnh Lê, hắn nhàn nhạt nói: “Dạ dày đau uống cháo không đủ, lại ăn chút cơm đi.”

Dứt lời, hắn đi lấy chút thuốc đau dạ dày đưa cho Cảnh Lê: “Ăn xong uống một chút về sau chú ý đừng lại bị đói.”

Cảnh Lê sửng sốt, vẫn là lần đầu tiên Tô Hạc đối hắn nói nhiều như vậy.

Hắn bỗng nhiên biết Ôn lão sư vì cái gì nhiều năm như vậy đối Tô Hạc nhớ mãi không quên.

Cặp mắt kia của đối phương trong khi nghiêm túc nhìn chính mình, ngữ khí nhàn nhạt hơi hiện một tia quan tâm, đều làm người khác không thể tự kềm chế mà lâm vào bên trong âm thanh thanh lãnh ôn nhu.

Hắn ho nhẹ một tiếng, giấu đi trên nhiệt ý trên mặt , làm bộ không thèm để ý mà mở ra hộp đồ ăn vào.

Hắn cũng không biết là như thế nào ở ben cạnh Tô Hạc cơm nước đều ăn xong, hắn chỉ biết Tô Hạc ở một bên, đầu óc liền cùng hồ nhão giống nhau, luôn là không tự chủ được mà muốn nhìn hai mắt đối phương.

Mơ mơ màng màng rời đi phòng y tế, Cảnh Lê bỗng nhiên nhớ tới thuốc trong túi, hắn nhớ tới chú của hắn ở bệnh viện làm bác sĩ liền kêu taxi đi đến nhà của chú.

Hắn hiện tại không chỉ là muốn bắt nhược điểm của Tô Hạc, có lẽ xuất phát từ tâm tình nào đó , hắn hiện tại càng muốn biết Tô Hạc đã uống thuốc gì, vì cái gì trước khi đối phương uống thuốc nhìn khó chịu như vậy……