Cảnh Lê lần đầu tiên nghe nói tới Tô Hạc là khi Ôn Đồ Nam có một lần uống say, hắn nghe thấy tên người mà Ôn lão sư thích trong mắt hàm chứa nước mắt, mất mát lẩm bẩm nói: “A Hạc……”
Khi đó, hắn mới biết được Ôn Đồ Nam trong lòng có một bạch nguyệt quang đã thích rất nhiều năm.
Trong lòng hắn đối với cái người kêu A Hạc lại ghét cực, sau lại biết được đối phương ra nước ngoài đã lâu, nhưng đã từng cự tuyệt Ôn lão sư yêu quý của hắn, hắn liền hận không thể đi đập đối phương một trận.
Dám cự tuyệt nhà Ôn lão sư hắn, hắn cũng xứng?
Nhưng mà, hiện giờ nhìn đến bộ dáng Tô Hạc, hắn bỗng nhiên cảm thấy đối phương cự tuyệt Ôn lão sư cũng không phải không xứng……
Sách, người này xác thật đẹp đến đáng chết, cũng không trách Ôn lão sư ghi tạc trong lòng nhiều năm như vậy.
Từ từ, hắn mới không phải người nông cạn như vậy, lớn lên đẹp thì thế nào, hắn muốn nói liền tính người này có đẹp, cũng không có tốt bằng Ôn lão sư của hắn!
Bất quá người này như thế nào lại về nước, còn ở trường học của hắn làm giáo y?
Sắc mặt hắn phức tạp mà nhìn chằm chằm Tô Hạc, thẳng đến khi Tô Hạc nhận thấy được ánh mắt của hắn, nhàn nhạt quét liếc hắn một cái.
Tô Hạc vứt bỏ tăm bông, lãnh đạm nói: “ Thuốc đã bôi tốt, phải tránh dính nước.”
Cảnh Lê nghe được tiếng nói thanh lãnh như nước ở khe núi, lỗ tai có chút phát ngứa, hắn đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, nghĩ thầm, tình địch nuish xác thật có chút sắc đẹp ở trên người.
Tuy rằng còn không xác định đối phương có phải hay không là bạch nguyệt quang của Ôn lão sư, nhưng trong lòng hắn đã chắc chắn tuyệt đối là người này.
Tô Hạc thấy thanh niên vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, hắn nhíu nhíu mày lạnh giọng mà hạ lệnh đuổi khách: “Đồng học, ngươi còn có cái vấn đề gì sao?”
Cảnh Lê phục hồi tinh thần lại, hắn gọn gàng dứt khoát hỏi: “Ngươi cùng Ôn lão sư là quan hệ gì ?”
Tô Hạc trầm mặc xuống, nói: “Bằng hữu.”
Cảnh Lê vừa nghe, trong lòng liền trầm xuống, hắn bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước Ôn lão sư vẫn luôn nói hắn bận, liền chính mình cũng chưa gặp qua mặt một lần, hắn khẳng định là ở cùng Tô Hạc!!!
Hắn trừng mắt với Tô Hạc giống trừng tiểu tam , ngữ khí căm giận nói: “Ngươi tốt nhất chỉ là bằng hữu.”
Tô Hạc vừa thấy hắn liếc mắt một cái, lại chưa nói cái gì.
Hắn trong lòng có chút áy náy, hắn biết chính mình tâm tư không thuần, hắn vì sống sót lại muốn tham gia vào đoạn tình cảm của đối phương cùng Ôn Đồ Nam……
Hắn không có biện pháo hứa hẹn với đối phương cái gì.
Cảnh Lê thấy Tô Hạc không để ý chính mình, hắn càng thêm bực mình lúc này hắn phát giác mặt mày của đối phương hơi có chút quen thuộc, như ở trong mộng mới tỉnh, phản ứng lại mặt mày Tô Hạc cùng Tô Mặc Sâm lư lại giống nhau.
Hắn biết quan hệ của hai người, nhưng hắn không nghĩ tới hai người lại có chút liên quan.
Hắn nhớ tới Ôn Đồ Nam luôn yêu nhất và quan tâm tựa hồ chính là Tô Mặc Sâm, hắn bỗng nhiên phát giác không thích hợp tới.
Ngọa tào! Chẳng lẽ Tô Mặc Sâm cho tới nay đều là thế thân của Tô Hạc?!!
Hay là Ôn lão sư vẫn là yêu Tô Hạc thật sâu đậm?!
Hắn cảm thấy chính mình tựa hồ nhận thấy được chân tướng, hiện tại thấy Tô Hạc như thế nào cũng không vừa mắt.
Hắn đối Tô Hạc hung tợn mà uy hϊếp nói: “Ta cùng Ôn lão sư là người yêu, ngươi nếu là dám câu dẫn Ôn lão sư, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Tô Hạc lòng nghĩ, hậu cung của Ôn Đồ Nam rốt cuộc nhịn không được đối với chính mình ra oai……
Hắn rũ xuống mi mắt, nhàn nhạt nói: “Học sinh đối với công nhân viên chức của trường học động thủ, sẽ ghi lại vi phạm nặng.”
Cảnh Lê cười: “Lời này của ngươi ý tứ là, ngươi sẽ câu dẫn Ôn lão sư?”
Tô Hạc nhìn về phía hắn, một đôi mắt trong trong sáng như trăng: “Cùng ngươi không quan hệ.”
Cảnh Lê giận sôi máu, hắn đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại có đồng học lại đây xem bệnh, Tô Hạc cũng không lại để ý đến hắn.
Hắn ở phòng y tế thập phần khó chịu, thở sâu vài cái, hung tợn trừng mắt liếc Tô Hạc một cái.
Ngươi chờ đó, ta nhất định tìm được nhược điểm của ngươi, làm cho ngươi cút đi.