Ngoài sân bay, một người nam nhân ở cửa chờ dáng người thon dài, khí chất ôn nhuận như ngọc, mặc áo lông màu xám nhạt làm cho dung mạo của hắn càng thêm thanh tuấn, hắn ôm một bó hoa hồng trắng thật lớn, ở trong đám người có chút chói mắt.
Thần sắc của hắn có chút không bình tĩnh, thậm chí có chút nôn nóng, khẩn trương.
Người sáng suốt vừa thấy liền đoán được hắn là đang đợi người trong lòng.
Ôn Đồ Nam không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm lối ra, sợ bỏ lỡ cái gì.
Rốt cuộc, một người nam nhân kéo rương hành lý đi ra.
Nam nhân ở trong đám người lục tục đi ra dễ dàng thấy được Ôn Đồ Nam, muốn nói Ôn Đồ Nam là khí chất xuất chúng, thì đối phương chính là khí chất xuất trần, giống như con của tien ở trên trời dung mạo tuấn trác tuyệt làm cho hắn trời sinh chính là tiêu điểm được vạn người chú ý, đối phương thần sắc lạnh lùng cùng hững hờ cùng đám người ầm ĩ không hợp nhau, luôn có một loại cảm giác tùy thời muốn hóa thành ngọn gió bay đi.
Ôn Đồ Nam từ khi Tô Hạc vừa xuất hiện đôi mắt liền gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương, liền đến chớp mắt cũng không dám.
Sợ hắn vừa lơ đãng đối phương liền biến mất không thấy.
5 năm ba tháng, 1932 ngày……
Hắn rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy người hắn từng khao khát đến trong xương cốt.
Hắn cho rằng chính mình cùng ba người kia dây dưa, yêu nhau, trong lòng sớm đã buông Tô Hạc , đối phương nay đã trở lại, hắn tâm lại lần nữa nhảy lên thật mạnh , đối ba người kia hắn chưa bao giờ từng có cảm giác này.
Nguyên lai hắn vẫn là yêu người này thật sâu, cảm giác trái tim còn nhớ kỹ hắn yêu người này.
Tô Hạc nhấc mắt liền thấy được Ôn Đồ Nam cầm bó hoa hồng trắng lớn, hắn bước chân hạ xuống, lại thần sắc nhàn nhạt mà chậm rãi đi tới hướng của đối phương.
Đi đến trước mặt đối phương, Ôn Đồ Nam như cũ gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, hắn bị ánh mắt nóng rực của đối phương nhìn đến như không chân thật , liền kêu một tiếng: “Đồ nam.”
Ôn Đồ Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, hốc mắt dần dần phiếm hồng, hắn rất muốn tiến lên ôm một cái, nhưng lại nghĩ đến tình huống của bọn họ khá là xấu hổ trạng, sợ hãi đối phương chán ghét chính mình, liền vội vàng thu hồi tay đã duỗi ra một nửa, hắn thật cẩn thận lại mãn nguyện lấy lòng mà nhìn đối phương: “A Hạc……”
Tô Hạc một có thể cảm giác được Ôn Đồ Nam đối chính mình có cảm xúc biến hóa, hắn trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, đối phương thế nhưng còn thích chính mình?
Bất quá hiện tại cơ hồ rất nhan sẽ đến đại kết cục trong nguyên tác, Ôn Đồ Nam hẳn là đã có ba người yêu hắn, cũng thực mau đã quên chính mình……
Hắn nghĩ đến thân thể của mình, nghĩ đến lời nói của hệ thống, lại nghĩ tới người trước mặt này lại là đưa con của thế giới, ở trong lòng yên lặng buông tiếng thở dài.
Hắn ngẩng đầu, mặt mày thanh lãng hững hờ thoáng giơ lên, đối với đứa con của thế giới nói: “Cảm ơn ngươi có thể tới đón ta.”
Dứt lời, lễ phép ôn nhu mà ôm lấy đối phương.
Ôn Đồ Nam đồng tử thật sâu, trái tim hắn chợt nhảy dựng.
A Hạc, thế nhưng chủ động ôm hắn?
Hắn tâm nặng nề mà nhảy lên, đây là hắn chưa bao giờ trãi nghiệm qua cảm giác này ở trên người những người khác, tựa hồ lập tức trở về quá khứ, trở lại thời điểm lúc hắn yêu thầm Tô Hạc. Lúc ấy, chỉ cần hắn ở bên cạnh bồi Tô Hạc, nhìn đối phương an tĩnh mà đọc sách, tim hắn liền sẽ đập bang bang nhanh hơn, chỉ cần hắn cùng Tô Hạc không cẩn thận đυ.ng tới tay, hắn đều sẽ vui vẻ đến cả đêm ngủ không được.
Ngay cả phía trước khi làm bằng hữu, bọn họ hai người đều là vẫn lễ phép mà duy trì khoảng cách xa cách, hắn biết Tô Hạc trời sinh tính tình lãnh đạm, cho nên chẳng sợ chỉ cần được tới gần hắn đều có thể vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà, hiện tại A Hạc thế nhưng chủ động ôm hắn?!
Này chẳng lẽ là hắn đang nằm mơ?!
Tô Hạc từ lúc bị bệnh nan y thân thể liền vẫn luôn rất nặng nề, rất thống khổ, không biết có phải hay không do tác dụng của tâm lý, thật sự khi dính vào khí vận của vai chính , hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn giảm đi rất nhiều, thân thể cũng nhẹ nhàng không ít.
Ngay từ đầu nghĩ đến tiếp cận đối phương, hắn còn sợ chính mình làm không được, lần này Tô Hạc cảm giác cũng không có khó khăn như vậy.
Chỉ là nhợt nhạt ôm một chút, hắn liền buông đối phương ra , thấy đối phương như cũ một bộ bộ dáng ngốc lăng, hắn ho nhẹ một tiếng, hơi hơi rũ xuống con ngươi.
Ôn Đồ Nam rốt cuộc tỉnh lại, ngày thường hắn đều là ôn nhuận mà bình tĩnh, nhưng trước mặt Tô Hạc lại giống một đứa trẻ con hấp tấp, hắn cưỡng chế nội tâm rung động, đem hoa trong lòng ngực đưa cho Tô Hạc.
“A Hạc, đây là tặng cho ngươi, hoan nghênh ngươi về nước.”
Tô Hạc một hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”
Ôn Đồ Nam lại lần nữa nhìn đến nụ cười kia, lại ngây dại, hắn sắp nhịn không được muốn khóc.
Vô số lần ban đêm hắn luôn thống hận chính mình lúc trước vì cái gì muốn chọc thủng tần giấy mỏng, một hai phải tỏ tình, làm hại A Hạc không bao giờ muốn trả lời chính mình, thậm chí sau khi ra nước ngoài liền trực tiếp chặt đứt liên hệ, hắn cho rằng rốt cuộc sẽ không được nhìn thấy đối phương, hiện giờ A Hạc bỗng nhiên về nước, lại là chủ động liên hệ hắn, lại là ôm hắn, còn đối với hắn cười.
Hắn có phải hay không có thể lừa mình dối bản thân thêm một chút, A Hạc không chán ghét hắn như vậy……
Chỉ cần A Hạc nguyện ý lại để ý đến hắn, cho dù là làm bạn bè, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn giúp đỡ Tô Hạc kéo hành lý, lái xe chở đối phương đi ăn cơm.
Tiệm cơm là nơi mà Tô Hạc thích trước kia, Ôn Đồ Nam từ lúc Tô Hạc về liền vẫn luôn thật cẩn thận, cũng không biết có phải hay không ảo giác hắn, hắn cảm thấy A Hạc càng thêm mảnh khảnh, thậm chí có chút tái nhợt quá mức, làm hắn không khỏi đau lòng, suy đoán khẳng định là nước ngoài cơm không hợp khẩu vị nên hiện giờ A Hạc mới gầy yếu như vậy.
“Đây là tôm bóc vỏ chưng trứng mà ngươi thích nhất mau nếm thử, nước ngoài có phải hay không thức ăn không được tốt, ngươi xem ngươi gầy đi rất nhiều.”
Tô Hạc biết chính mình gầy yếu đều không phải là do thức ăn có vấn đề, hắn hơi hơi gật đầu, thong thả mà ăn những cái đó với hắn mà nói đã sớm mất đi hứng thú với mỹ thực.
Hắn bệnh đã quá nặng, cho dù là đã từng thích nhất là món tôm bóc vỏ chưng trứng bây giờ đối với hắn mà nói cũng cảm thấy mùi tanh, khó có thể nuốt xuống.
Nhưng đối phương có ý tốt hắn không nghĩ cô phụ, cho nên hắn chậm rãi nhai nuốt vào.