Mặc dù là Tiết thủ lĩnh muốn ra mặt cho Trần Vũ Nhu, nhưng mà hắn cũng biết rất rõ ràng ngay cả chủ tử của mình cũng không dám ngang nhiên phản đối hoàng thượng.
Hắn cũng chỉ có thể ra hiệu cho người đứng ở sau lưng của mình tập trung ở bên cạnh của Nhu Phi, đảm bảo là hoàng thượng sẽ không làm gì với Nhu Phi.
Bởi vì hắn biết rõ Nhu Phi đối xử với tiểu công chúa không hiền hòa, nhất là đoạn thời gian trước có thể nói là trách móc nặng nề với tiểu công chúa.
Bọn người Lộ công công không cần bao lâu liền trở lại, Lộ công công ôm Kinh Mặc ở trong ngực, chậm rãi đi đến trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ.
“Phụ hoàng, sao người lại đến đây vậy ạ, người..." Kinh Mặc ngẩng đầu lên nhìn Tống Vĩnh Kỳ một chút, liền cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi.
“Kinh Mặc, con...” Ánh mắt dịu dàng của Tống Vĩnh Kỳ rơi ở trên người của Kinh Mặc, Kinh Mặc chỉ cúi đầu xuống không có bất cứ câu trả lời nào.
“Phụ hoàng, con không sao hết, hai ngày nay con vẫn luôn đang chép kinh phật cho mẫu thân, Nhu Phi nương nương cũng đã đồng ý rồi.” Lúc Kinh Mặc nó đến Nhu Phi thì còn nhìn Nhu Phi một chút, một mặt lấy lòng.
Nhu Phi vội vàng di chuyển ánh mắt mình, trong lòng lại bắt đầu oán hận kẻ ngu trước mắt chính là có khuôn mặt giống với Kinh Mặc thì phải làm thế nào đây, ngay cả một câu dỗ dành người khác cũng không biết nói, mở miệng thì đã lộ ra sơ hở.
Trong nháy mắt ánh mắt của Tống Vĩnh Kỳ liền trở nên âm trầm, nếu như không phải là cô bé trước mặt cùng với Kinh Mặc giống nhau, y cũng đã có nghi ngờ cô bé trước mắt không phải là Kinh Mặc của mình.
“Con chịu thiệt rồi.” Tống Vĩnh Kỳ cúi người xuống ôm Kinh Mặc, ôm ở trong ngực, sau đó dịu dàng hỏi: “Con nghĩ như thế nào mà lại chép kinh phật thế?”
Kinh Mặc giả chỉ coi rằng đây là Tống Vĩnh Kỳ đang lo lắng cho mình, sao có thể nghĩ đến được y đang thăm dò mình, con bé thành khẩn nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Mẫu thân đã nói chỉ cần thành tâm thì phật tổ sẽ phù hộ, con thành tâm cầu nguyện cho mẫu thân cho nên phật tổ chắc chắn sẽ để cho mẫu thân khỏe lên.”
Thân thể của Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên trở nên cứng ngắc, trên mặt cũng không còn sự dịu dàng trước đó, y quay đầu lại nhìn Lộ công công, nhẹ giọng nói: “Lần trước ngươi nói là thân thể của công chúa bị thương, kiểm tra cho con bé một chút đi.”
Lộ công công không rõ ràng cho lắm, nhanh chóng đi lên phía trước vén ống quần của Kinh Mặc lên, nhìn vết sưng đỏ trước đó ở trên đầu gối cũng đã giảm mất, Lộ công công không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu hài tử khôi phục rất nhanh, đã tốt rồi.” Tảng đá ở trong lòng của Lộ công công rốt cuộc cũng đã rơi xuống, sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ thì lại trở nên âm trầm.
y buông Kinh Mặc ra, đứng dậy nhìn về phía Nhu Phi, chậm rãi hỏi: “Kinh Mặc ở đâu?”
“Hoàng thượng nói đùa, Kinh Mặc đang ở trước mặt của người đấy, còn muốn thϊếp biến ra thêm một Kinh Mặc cho người nữa à?” Nhu Phi một mặt oan ức, nhưng mà lúc nói chuyện rõ ràng đã không còn đủ sức lực.
“Kinh Mặc có đúng không, mấy ngày trước phụ hoàng vừa mới làm canh chua cá cho con, sao con lại không cho đệ đệ ăn cùng?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Kinh Mặc, thấp giọng hỏi.
“Phụ hoàng, con thích ăn nhất chính là canh chua cá, con không nỡ nhường, con...” Nếu như nói Nhu Phi chỉ là đang bối rối, Kinh Mặc giả lại rõ ràng bị hù dọa, con bé không biết phải trả lời như thế nào, con bé thậm chí còn không biết là lời nói này của Tống Vĩnh Kỳ là thật hay giả, con bé chỉ biết là con bé đã bị nhìn thấu rồi.
Kinh Mặc giả vừa nói dứt lời thì liền nhìn về phía Nhu Phi với ánh mắt xin giúp đỡ, Nhu Phi lại không thèm nhìn Kinh Mặc cái nào, bây giờ nàng ta còn đang suy nghĩ phải tự vệ như thế nào...
“Kinh Mặc, trí nhớ của con thật là không tốt lắm, canh chua cá rõ ràng là đệ đệ của con ăn, con thích ăn chính là tôm, sau đó hai đứa mới chia sẻ với nhau.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
“Con nhớ nhầm, mấy ngày gần đây con cứ vẫn luôn nhớ nhầm vài chuyện, mấy loại chuyện nhỏ nhặt như thế này con thật sự không nhớ được, phụ hoàng, con..." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, cúi đầu than thở, nhưng mà lại không dám ngẩng đầu lên nữa, ngay cả nhìn Tống Vĩnh Kỳ cũng không dám.
“Nhu Phi, nói cho ta biết Kinh Mặc đang ở đâu, con bé không phải là người thật.” Tống Vĩnh Kỳ lười biếng phải hao tâm tổn trí trên người giả, người có thể yên lặng đổi Kinh Mặc cũng chỉ có Nhu Phi.
“Hoàng thượng, đây chính là Kinh Mặc, Kinh Mặc ở trong cung của thϊếp cũng chỉ luôn có bộ dạng này, sao con bé có thể không phải là người thật được chứ?” Nhu Phi cao giọng nói, một mặt khó thể tin tưởng.
Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi đến bên cạnh Nhu Phi, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng ta rồi hỏi: “Nhu Phi, nói cho ta biết Kinh Mặc đang ở đâu, những thứ mà ngươi muốn ta đều có thể cho ngươi tất cả, nếu ngươi lại không nói ra..."
“Hoàng thượng, đây chính là Kinh Mặc thật, thần thϊếp không cần thiết phải lừa người. Hơn nữa ca ca thích nhất chính là Kinh Mặc, nếu như không có sự trợ giúp của ca ca, thϊếp cũng không có cách nào đổi Kinh Mặc đi được, không phải sao?” Nhu Phi nhẹ giọng giải thích, cố gắng để cho Tống Vĩnh Kỳ cảm nhận được tấm chân thành và sự dịu dàng của mình.
“Vậy thì trẫm nói cho các ngươi biết, Ôn Yến không tin phật, thứ mà nàng ấy dạy cho con cái cùng lắm cũng chỉ là mạng của mình không do trời.”
Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói ra câu này, lời nói không nhiều, nhưng mà từng câu từng chữ đều đập vào trong lòng của Nhu Phi và Kinh Mặc giả.
“Không đúng, rõ ràng là y bị nhốt, cầu xin phật tổ phù hộ mới có thể đi ra được, y tin phật mà.” Kinh Mặc giả không ngờ đến mình nhanh như vậy đã bị lỗ tẩy, cô bé khẩn trương nhìn về phía Nhu Phi mấy lần, nhưng mà Nhu Phi ngay cả một ánh mắt cũng không cho con bé, mà sau khi nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ và Kinh Mặc hoàn toàn tương phản với nhau, cô bé phản bác theo bản năng, lại không nghĩ ra được cái gì cho nên đã làm tiết lộ bí mật lớn nhất.
Lúc này Lộ công công đã biết được dụng ý của Tống Vĩnh Kỳ cho ông ta kiểm tra sức khỏe cho Kinh Mặc, lúc đó chân của cô bé bị thương đến nỗi đi đường cũng hơi khó khăn, làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà khỏe lên đến nỗi ngay cả vết tích cũng không còn.
“Ngu xuẩn, chắc chắn là tiểu công chúa biết được ngươi muốn giả mạo người ấy, cho nên mới nói sai, thế thì ngươi chỉ cần làm như vậy thì hoàng thượng và Ôn Yến môn chủ tất nhiên sẽ phát hiện ra điểm khác thường, vậy thì ngươi bị bại lộ rồi.” Lộ công công tốt bụng giải thích cho Kinh Mặc giả nghe, chỉ là vẻ hung ác nham hiểm trong đáy mắt giống như là muốn ăn tươi nuốt sống tiểu cô nương trước mắt.
Kinh Mặc giả không còn dám nói nữa, bây giờ cô bé biết rất rõ ràng, nhiều lời thì càng sai.
“Đưa Nhu Phi nương nương và công chúa giả đến Sở Thần Hình, nếu như không hỏi được tin tức của Kinh Mặc thì bọn họ cũng không cần phải sống sót trở ra đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nói năng nhẹ nhàng, chậm rãi từng chữ, lại mang theo sát ý.
Lời nói tàn nhẫn của Tống Vĩnh Kỳ đã thành công làm thân thể của Kinh Mặc giả run lên, mà Nhu Phi thì lại không tin vào lỗ tai của mình, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, lớn giọng nói một câu: “Hoàng thượng, lẽ nào vì nha đầu đó mà muốn tính mạng của thϊếp?”
Nhu Phi biết rất rõ ràng là hoàng thượng kiêng kỵ Trần Nguyên Khánh, cho nên nàng ta mới có thể tung hoành ở trong cung này không có trở ngại, nhưng mà bây giờ y thậm chí ngay cả anh trai cũng không kiêng kị nữa? Mở miệng liền muốn tính mạng của mình, ngữ khí nói chuyện của y lại không giống như là đang đe dọa.
“Nhu Phi nương nương, hoàng thượng cho người mặt mũi người mới là Nhu Phi nương nương, hoàng thượng không muốn cho người mặt mũi thì người ngay cả rác rưởi cũng không bằng đâu. Đừng có nói là kém tiểu công chúa, bởi vì người không có tư cách.”
Biết là Kinh Mặc đang phải đối mặt với nguy hiểm, trong lòng của Lộ công công còn sốt ruột hơn là so với Tống Vĩnh Kỳ, kể từ khi nhìn thấy Kinh Mặc cùng với Trọng Lâu, hai hài tử này liền trở thành máu thịt của ông ta. Trước đó Kinh Mặc bị thương ông ta cũng đau lòng gần chết, bây giờ ông ta chỉ hận không thể lập tức gϊếŧ chết cái kẻ cầm đầu là Nhu Phi.
“Tống Vĩnh Kỳ, người để yên cho cái tên nô tài này khi dễ thϊếp, người có biết là hiện tại ca ca của thϊếp mang theo đại quân tác chiến với Tử Húc, người đối xử với thϊếp như vậy, người sẽ phải hối hận!” Lời nói của Lộ công công làm cho Nhu Phi rất khó xử, nhưng mà nàng ta biết rõ ràng thái độ của người ở bên cạnh của Tống Vĩnh Kỳ phần lớn đều là thái độ của chính y.
Cho nên hiện tại nàng ta không thể quan tâm đến thái độ của Tống Vĩnh Kỳ đối với mình nữa, chuyện duy nhất có thể bảo trì được tính mạng của nàng ta cũng chỉ có Trần Nguyên Khánh.
Nàng ta còn nhớ rõ lúc Trần Nguyên Khánh sắp đi, hắn đã nói: “Chỉ cần ta đang dẫn binh ở bên ngoài thì dù muội có đâm thủng lỗ thủng trên trời, cũng không cần phải lo lắng đến mạng sống của mình."
Sau khi Nhu Phi nói dứt lời thì sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ lại càng trở nên âm trầm hơn.
Y thấy hối hận vì đã dung túng Trần Nguyên Khánh, nếu như không phải là sự dung túng của y thì Trần Vũ Nhu chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, Kinh Mặc của y cũng sẽ không ở trong tình thế nguy hiểm.