Vì lần này tới quân doanh, không thông báo trước với Trần Nguyên Khánh, cho nên, lúc xe ngựa tới cửa lớn quân doanh, mới có binh sĩ vào thông báo.
Trần Nguyên Khánh nghe hoàng đế tới, vội vàng dẫn quân ra nghênh đón.
“Tham kiến hoàng thượng!” Trần Nguyên Khánh quỳ một gối xuống đất hành lễ.
Tướng sĩ cũng ùn ùn bái lạy hoàng đế, không phải hành lễ gặp các tướng sĩ.
Trước đây, Tống Vĩnh Kỳ đã ra lệnh, Trần Nguyên Khánh gặp chàng miễn quỳ, cho nên ngày thường trong cung, Trần Nguyên Khánh cũng không hành lễ quỳ lạy.
Đặc biệt là hôm nay, Tống Vĩnh Kỳ không phải mặc long bào, mà là chiến bào, hắn càng không nên hành lễ trong cung, nên hành lễ tướng sĩ gặp cấp trên mới đúng.
Cái quỳ hôm nay, thật sự là đầy tâm cơ.
Hắn dùng hành động để nói cho các tướng lĩnh và binh sĩ, người trước mắt này, đã không còn là Phi Ưng tướng quân trước đây, mà là hoàng đế hiện tại, có khác biệt tôn ti với mọi người vô cùng rõ ràng.
Cái quỳ này, bèn quỳ ra khoảng cách.
Cho dù bây giờ Tống Vĩnh Kỳ vỗ vai một tướng sĩ xưng huynh gọi đệ với hắn ta, cũng sẽ làm người ta cảm thấy giả tạo.
Tống Vĩnh Kỳ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi!”
Trần Nguyên Khánh tạ ơn, đứng dậy.
Hắn quay đầu, cười nói với các tướng sĩ: “Hôm nay hoàng thượng tới duyệt binh, mọi người đều xốc dậy tinh thần, thể hiện lực lượng của chúng ta cho hoàng thượng xem.”
Đổi cách khác mà nói, lần này hoàng thượng tới không phải thăm hỏi, mà là tới kiểm duyệt bản lĩnh.
Mặt các tướng lĩnh ở đó, cũng dần thay đổi, dù sao, hoàng thượng lần này đột nhiên tới, họ không có chuẩn bị, mặc dù chịu được kiểm duyệt, cũng không phải trạng thái tốt nhất.
Tống Vĩnh Canh ở bên cạnh nhìn, không nhịn được cảm thấy, hành động này của Trần Nguyên Khánh thật là ác độc.
hắn ta đang muốn lên tiếng phản bác, Tống Vĩnh Kỳ lại nói: “Không, trẫm hôm nay tới, chỉ là muốn hoài niệm một chút cuộc sống trong quân.”
Chàng đi tới vị trí chủ vị ngồi xuống, nhìn bản đồ địa hình đang mở ra trên bàn, ngón tay lướt qua, giọng vô cùng cảm khái: “Nhớ lúc đầu, trẫm dẫn binh mã nam chinh bắc chiến, cuộc sống trên lưng ngựa mặc dù vô cùng hung hiểm, lại cảm thấy rất hăng hái.”
Lời này vừa nói ra, bèn kéo gần khoảng cách giữa Tống Vĩnh Kỳ và các tướng lĩnh, mọi người đều như nhìn thấy thiếu niên anh hùng tư thái hiên ngang trên lưng ngựa, Phi Ưng tướng quân đó.
Trần Nguyên Khánh cười: “Hoàng thượng bây giờ là đương kim vạn tuế, ngồi ở vị trí cao, một ngày trăm công ngàn việc, chuyện bảo vệ quốc gia, cứ giao cho chúng thần.”
Tống Vĩnh Kỳ phất phất tay: “Chúng ta hôm nay không nói quân thần, chỉ nói cuộc sống trong quân, bàn chuyện cũ với mọi người.”
Trần Nguyên Khánh nói: “Hoàng thượng hôm nay sao lại cảm khái nhiều như vậy? Năm năm này, hoàng thượng chưa từng như vậy, có phải trong lòng hoàng thượng không vui?”
Tống Vĩnh Canh giận đến nổ phổi, xem ra Trần Nguyên Khánh có lòng muốn kích động hoàng thượng và các tướng lĩnh, hắn bây giờ ở binh bộ, lại từng là tướng quân thống lĩnh như tướng sĩ này, trong nắm có binh quyền nhất định, nếu lại được tâm của tướng sĩ, bèn có thể trực tiếp nguy hại tới hoàng quyền. Xem ra, hôm nay hoàng thượng phải đánh một trận ác chiến vô hình.
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, ánh mắt lướt qua trên mặt các tướng lĩnh: “Ái khanh đoán không sai, trong lòng trẫm quả thực không vui.”
Trần Nguyên Khánh nói: “Không biết chúng thân có thể cùng hoàng thượng phân ưu?”
Ngón tay Tống Vĩnh Kỳ lướt qua bản đồ địa hình, bản đồ địa hình này, chỉ là bản đồ của một vùng kinh đô, hơn nữa, Lang Phong Đỉnh bị bao vây, xem ra hành động của Phi Long môn hôm nay, Trần Nguyên Khánh biết.
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn tướng quân: “Tôn tướng quân, trẫm có chuyện muốn hỏi khanh, có thể dời bước không?”
Tôn tướng quân có chút kinh ngạc: “Dạ!”
Mọi người nhìn nhau, lần này hoàng thượng tới là vì Tôn tướng quân?
Trần Nguyên Khánh không biểu hiện kỳ quái, nói: “Nếu hoàng thượng có lời muốn hỏi Tôn tướng quân, vậy chúng thần ra ngoài trướng đợi.”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu: “Làm phiền chư vị ra ngoài trước.”
Đáy lòng Trần Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, xem ngươi chơi chiêu gì.
Trần Nguyên Khánh dẫn đầu mọi người đi ra ngoài, trong doanh trướng chỉ còn Tôn tướng quân.
Tôn tướng quân chắp tay: “Hoàng thượng, có chuyện gì, xin hạ chỉ!”
Tống Vĩnh Kỳ kêu hắn ta đi tới: “Khanh ngồi xuống nói chuyện.”
Tôn tướng quân hơi sững sờ: “Thần không dám.”
Tống Vĩnh Kỳ có chút không vui: “Khanh theo trẫm bao nhiêu năm?”
Tôn tướng quân nói: “Hồi hoàng thường, mạt tướng…”
Tôn tướng quân nghi hoặc một chút, không biết hoàng thượng hỏi là từ lúc đầu tới bây giờ hay tới năm chàng đăng cơ.
“Khanh theo trẫm chín năm.” Tống Vĩnh Kỳ thay hắn ta trả lời: “Từ trận xuất chiến đầu tiên của trẫm, khanh đã ở bên cạnh trẫm, trẫm lập những chiến công đó, đều có một phần của các khanh.”
“Hoàng thượng!” Tôn tướng quân sợ hãi nói: “Mạt tướng không dám lĩnh công.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn hắn ta, nói: “Trẫm hôm nay tới, là muốn nhắc nhở họ, có người ở trước mặt trẫm, bẩm báo khanh và bảy vị tướng quân khác.”
“Cái gì?” Tôn tướng quân kinh ngạc: “Là người nào bẩm báo?”
“Là người nào bẩm báo, trẫm không thể nói rõ, nhưng trong lòng các khanh hẳn có tính toán, nội dung bẩm báo, chính là các khanh vi phạm quân kỷ, chiếm đóng vùng riêng, nơi chiếm đóng, còn có đất của hoàng gia.” Tống Vĩnh Kỳ phất tay, nói với Lộ tổng quản: “Đem tấu chương lên, xé tên người bẩm báo.”
“Dạ!” Lộ tổng quản mở tấu chương, xé một phần, sau đó giao cho Tôn tướng quân.
Tôn tướng quân tiếp nhận, hai tay hơi run rẩy, hắn ta mở tấu chương ra, xem xong mặt đầy tức giận, nhưng lại không dám phản bác một câu, vì nội dung bẩm báo đều là sự thực.
Lộ tổng quản đi về phía trước lấy lại tấu chương, lui sang một bên.
Tôn tướng quân quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch: “Mạt tướng nhận tội!”
Tống Vĩnh Kỳ phất phất tay: “Nguyên nhân kết quả của chuyện này, trẫm đều biết, đất các khanh chiếm đóng, vốn là đất hoàng gia, trẫm cũng có ý ban thưởng một phần đất này cho người có công, tấu chương này, trẫm cản lại, không muốn công bố ra, lần này tới, không phải vì kiểm duyệt, cũng không phải hoài niệm gì, chỉ là các khanh đều là người từng theo trẫm, trẫm biết rõ tính tình và trung thành của các khanh, cho nên, trẫm muốn tự mình nhắc nhở các khanh, người hành quân đánh trận như chúng ta, bụng dạ thắng thắn, lại dễ dàng bị người ta lợi dụng, nếu chuyện này bị thương nghị trên triều đường, vận mệnh của bảy người các khanh thế nào? Thay thế các khanh là ai?”
Tôn tướng quân là người đơn giản, nghe thấy có người bẩm báo, cũng chỉ cho rằng có chuyện xảy ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, người bẩm báo là ai? Nếu bảy người họ bị cách chức điều tra, ai sẽ thay thế vị trí họ? Bây giờ tướng lĩnh mới, đều là người Trần Nguyên Khánh đề cử, rõ ràng có thể thấy, trong quân toàn bộ đều là người của Trần Nguyên Khánh.
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Trẫm cũng không thể truyền các khanh vào cung hỏi chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn, tự khanh suy nghĩ thật kỹ, cũng nhắc nhở những tướng lĩnh khác.”
Tôn tướng quân cảm động nói: “Đại ân của hoàng thượng, mạt tướng cả đời không quên.”
“Đừng nói những lời này, các khanh đều là người ở bên trẫm nhiều năm, kiến công lập nghiệp vì nước, trẫm không muốn vì chút chuyện nhỏ mà bất hòa với các khanh, chỉ là hi vọng các khanh cũng có thể hiểu, trẫm có chỗ khó của trẫm, trẫm…”
Chàng nói, bèn đột nhiên dừng lại.
Tôn tướng quân lại rõ ràng, đế vương có chút lời không thể nói với thần tử.
Một đại hán cương liệt, kích động đến nước mắt rưng rưng, đặc biệt là một tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường lại chưa từng được đề bạt, càng cảm thấy mình được xem trọng và công nhận.
“Mạt tướng khấu tạ hoàng ân!” Tôn tướng quân quỳ xuống nói.