Tung Hoành Cổ Đại

Chương 213: BỆNH TÌNH KHÔNG TỐT

Dung Quý Thái phi nghĩ đến tiểu quận chúa, không thể không đồng ý với quan điểm của Hoàng Thái hậu: “Đúng thế, khỏe mạnh vui vẻ là được.”

Bà ta biết Ôn Yến hôm nay sẽ đến Vương phủ, chỉ là không biết nàng có cách nào chữa trị cho An Dật không.

Hôm nay chưa thấy Ôn Yến vào cung, có thể thấy bệnh tình nhất định rất nan giải.

Vừa mới nghĩ đến thì bà ta đã nghe thấy người bên ngoài điện tiến vào bẩm báo Ôn Yến đã về đến.

Bà ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nghênh tiếp.

Hoàng Thái hậu thấy bà ta như vậy thì cười nói: “Dung mẫu phi của con thật sự thích Ôn Yến nha, mới có một ngày không gặp thì nàng ta đã gấp gáp như vậy rồi? Còn hấp tấp ra ngoài đón nữa.”

Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện của An Dật, cũng biết Ôn Yến hôm nay nhất định sẽ đến Trấn Quốc Vương phủ cho nên hiểu được sao Dung Quý Thái phi lại nóng lòng đi ra như vậy.

Chàng cũng muốn biết tình hình của An Dật, chỉ là không tiện hỏi trước mặt mẫu hậu, sợ nhận được tin tức xấu.

Cho nên chàng cũng nói: “Nhi thần cũng ra ngoài xem thử, tránh cho Dung mẫu phi mừng quá kéo nàng ấy về điện của mình.”

Nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.

Hoàng Thái hậu nhìn bóng dáng của chàng, khẽ thở dài, nói với Bát Nương ở bên cạnh: “Hoàng thượng chung quy vẫn không thể buông được Ôn Yến, chỉ là, như này thì phải làm sao?”

Bát Nương thận trọng nói: “Hoàng Thái hậu không cần quá lo lắng, Hoàng thượng tự có chủ trương.”

“Ai gia đương nhiên biết, chỉ là ai gia không thể không lo lắng được,” Hoàng Thái hậu đưa tay day day trán: “Ngươi nói Tiên đế đã gây ra nghiệp gì? Hôn duyên tốt như vậy lại bị tính ích kỷ của người phá hỏng.”

Bát Nương không dám nói gì, chỉ là trong lòng cũng đồng tình với Hoàng Thái hậu, vốn nên là Ninh An Vương phi, lại biến thành Quý phi, thật sự khiến người ta khó chịu.

Ôn Yến nhìn Dung Quý Thái phi và Tống Vĩnh Kỳ ra đón thì hơi sững người: “Trận thế lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?

Dung Quý Thái phi nắm lấy tay của nàng, căng thẳng hỏi: “Ôn Yến, ngươi có phải đến Vương phủ hay không? Ngươi có phải đến chữa trị cho An Dật? Nó sao rồi? Có phải bệnh bẩm sinh không? Có chữa được không?”

Tống Vĩnh Kỳ đứng trên bậc thềm, nhìn thì thấy tinh thần nhàn nhạt nhưng chân mày hơi nhíu lại rõ ràng biểu lộ cảm xúc lo lắng của chàng.

Ôn Yến vỗ vỗ mu bàn tay của bà ta rồi an ủi: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì, chẳng qua là di chứng của việc sinh non thôi, có thể chữa.”

“Thật sao?” Dung Quý Thái phi vui mừng đến nối nhảy cẫng lên, rồi ôm trầm lấy Ôn Yến: “Ôn Yến, ngươi thật sự là phúc tinh của nhà chúng ta, An Nhiên vì có ngươi mới không bị sao, hiện nay An Dật cũng vì có ngươi mà có thể sống tiếp, ai gia thật sự không biết nên cảm kích ngươi thế nào mới tốt.”

Ôn Yến mỉm cười kéo bà ta ra: “Đây không phải công lao của ta, là tiểu quận chúa vốn dĩ không sao, chỉ là bởi vì sinh non nên không hoàn thiện mà thôi.”

Dung Quý Thái phi quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, lần này ngươi phải giữ Ôn đại phu ở lại trong kinh, ai gia không muốn để nàng đi nữa.”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến: “Nàng ấy muốn đi, ai cũng không giữ nổi.”

Ôn Yến mỉm cười: “Bao ăn bao uống, ai nguyện ý đi chứ?”

“Thật sao? Vậy ngươi muốn ăn cái gì, cứ nói, ai gia cho người đi chuẩn bị.”

Ôn Yến mỉm cười, cảm thấy trong lòng rất không tự nhiên, có lẽ là vì Tống Vĩnh Kỳ ở đây, Hoàng cung này, tóm lại khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

Có lẽ là vì những chuyện xảy ra trước đây, cũng có lẽ là vì đối diện với chàng, Ôn Yến không muốn nghiên cứu sâu hơn.

5 năm trôi qua, cảnh còn người mất rồi.

Bất tri bất giác, nàng đã đến nơi này đã được tám năm rồi, kinh lịch trong tám năm nay khiến nàng triệt để coi mọi chuyện ở thế kỷ 21 thành chuyện đời trước.

Nàng đã không rời khỏi được nơi này, nhưng nơi đây dường như không có nơi cho nàng dung thân, dù là ở thành Nam Sơn, nhìn thì thấy như đã ăn sâu vào nhưng thật ra nàng vẫn như cũ không có cảm giác gia đình.

Đang chìm trong mạch suy nghĩ thì nàng bị Dung Quý Thái phi kéo vào trong.

Tống Vĩnh Kỳ cũng đi theo sau lưng nàng, ánh mắt không có rời đi chỗ khác.

Ôn Yến cũng cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của chàng nhưng nàng không dám quay đầu.

Thấy Hoàng Thái hậu tinh thần rất tốt, nàng không thể không nói chuyện.

Tống Vĩnh Kỳ luôn ở bên cạnh nghe nàng nói, mãi cho đến khi cặp song sinh chép xong đi ra, chàng mới mỉm cười đứng dậy: “Xong rồi sao?”

Cặp song sinh khổ sở nói: “Còn không xong, tay cũng sắp đứt rồi.”

Ôn Yến nhìn hai đứa bé: “Lấy qua đây cho ta kiểm tra.”

Hai đứa trẻ đưa Thiên Tự Văn đã chép xong xuôi trong tay cho Ôn Yến, sau đó thấp thỏm nhìn nàng.

Không chỉ cặp song sinh lo lắng, ngay cả Hoàng Thái hậu và Tống Vĩnh Kỳ ở bên quan sát cũng đều lo lắng, chỉ sợ Ôn Yến nói không đủ tiêu chuẩn, lại phải chép lại.

Ôn Yến sau khi kiểm tra qua, sau đó hơi nhíu mày: “Trọng Lâu, chữ tuy không có chép sai, nhưng viết chữ lại nguệch ngoạc, có sự qua loa trong đó.”

Hoàng Thái hậu sốt ruột nói: “Thật sao? Đưa đây cho ai gia xem thử?”

Ôn Yến chuyển qua, Hoàng Thái hậu vừa cầm lấy, còn chưa có nhìn thì đã nói: “Không có nguệch ngoạc, chép rất tốt, so với chữ của ai gia còn chép hơn, ai gia cảm thấy được rồi, Hoàng đế, người thấy thế nào?”

Hoàng Thái hậu ra hiệu bằng mắt cho Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ liền nhận lấy, nghiêm túc xem rồi nói với Trọng Lâu: “Đoạn trước chép rất tốt, nhưng đoạn sau quả thật có nghuệch ngoạc, lần này niệm tình lần đầu con phạm phải nên tha cho con, nhưng nếu có lần sau, không thể bênh vực.”

Trọng Lâu khi nghe thấy Ôn Yến nói chữ viết nghuệch ngoạc qua loa, mặt mũi của cậu nhóc đã mếu máo rồi, đợi khi nghư Tống Vĩnh Kỳ nói lần này có thể tha thì lập tức nhảy cẫng lên: “Cha anh minh, cha thật tốt.”

Hoàng Thái hậu có chút ghen tỵ: “Hoàng tổ mẫu không cầu tình cho hai đứa sao? Thế nào không nói Hoàng tổ mẫu tốt?”

Trọng Lâu chạy qua hôn Hoàng Thái hậu một cái: “Hoàng tổ mẫu cũng rất tốt.”

Hoàng Thái hậu vui vẻ nhìn cháu trai hoạt bát như vậy, dường như cảm thấy bản thân trẻ lại nhiều, trong lòng xuất hiện một luồng lực sống, càng cảm thấy tinh thần tốt lên một chút liền ôm lấy Trọng Lâu: “Đứa trẻ ngoan, thật sự khiến Hoàng tổ mẫu rất thích, aiya, quá thích, Hoàng tổ mẫu không thể một khắc không nhìn thấy hai đứa.”

Ôn Yến yên tĩnh nhìn bọn trẻ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thư thái hơn.

Thiếu thốn tình thương của cha đã quá lâu, lúc này khiến thằng bé nhận lại được rồi.

Ôn Yến không quên hỏi Lam Ngự y về tình trạng của Hoàng Thái hậu, bởi vì còn chưa bàn bạc kỹ cho nên nàng dẫn Lam Ngự y đến thiên điện.

Lam Ngự y làm ra một bản ghi chép chi tiết, Hoàng Thái hậu sau khi dùng thuốc có phản ứng gì hắn đều ghi chép lại, Ôn Yến liếc qua thì hơi nhíu mày.

Lam Ngự y vốn tưởng nàng sẽ thở phào nhẹ nhào, bởi vì tình trạnh của Hoàng Thái hậu hôm nay quả thật đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm trước.

Hắn cẩn thận hỏi: “Ôn đại phu, làm sao thế?”

Ôn Yến nói: “Không quá tốt.”

“Sao lại không tốt? Vi thần thấy Hoàng Thái hậu hôm nay đã tốt lên rất nhiều mà.” Lam Ngự y ngạc nhiên nói.

Ôn Yến nói: “Ngươi nhìn xem trong đơn thuốc của ta đã dùng thuốc gì?”

Lam Ngự y nói: “Thật ra vi thần cũng rất hiếu kỳ đơn thuốc Ôn đại phu đã kê, hình như không có liên quan đến bệnh tình của Hoàng Thái hậu.”

Ôn Yến mỉm cười: “Bệnh tình? Ngươi biết là bệnh gì không?”

“Điều này… thì không biết.” Lam Ngự y xấu hổ nói.

Ôn Yến nói: “Không biết bệnh từ đâu mà tới thì sao biết dùng thuốc gì?”

Lam Ngư y hơi ngây người: “Phải, phải!”

Ôn Yến khẽ thở dài: “Ngươi nói đúng, mặc kệ Hoàng Thái hậu mắc bệnh gì, nhưng căn bệnh trạng của bà ấy, số thuốc ta dùng đều không có tác dụng, ngươi biết ta dùng thuốc gì để chữa bệnh gì không?”

Lam Ngự y nói: “Vi thần đã nhìn qua đơn thuốc, trong đó có Lôi Hoàn, Sử Quân Tử, cau, bí đỏ… Những cái này đều là thuốc sổ.”

“Như thế, dựa theo tình trạng của Hoàng Thái hậu, nếu ta dụng thuốc sổ liều nặng bà ấy nên có phản ứng gì?”

Lam Ngự ý nói: “Một người bình thường cũng chịu không chịu, tinh thần nhất định sẽ bạc nhược, huống chi…”

Ôn Yến tiếp lời: “Huống chi sức khỏe của Hoàng Thái hậu đã rất kém, dùng liều lượng thuốc sổ lớn như vậy, bà ấy sẽ cảm thấy đặc biệt không thích hợp.”

Ôn Yến nhìn qua sổ ghi chép của hắn, cau mày nói: “Nhưng căn theo ghi chép của ngươi, bà ấy không những không có cảm giác không thoải mái, ngược lại tinh thần còn phấn chấn, điều này nói lên cái gì?”