Gia Cát Minh đứng kinh ngạc, nàng muốn trở về rồi hả?
Đã nhiều năm như vậy, chàng vốn tưởng rằng nàng sẽ không trở về nữa, cho rằng nàng đã lạnh nhạt với tất cả sinh mạng con người, cho rằng đời này, không bao giờ gặp lại nàng nữa.
“Là vì Hoàng thái hậu bệnh sao?” Gia Cát Minh hỏi Lãnh Ninh.
Lãnh Ninh lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là thám tử dùng bồ câu đưa tin trở về bảo chuẩn bị chỗ ở, có điều, thám tử rốt cục nói ra rồi, báo cho Thiên Sơn, nói Ôn đại phu những năm này vẫn luôn ở Nam Sơn Thành.”
“Nam Sơn Thành?” Gia Cát Minh hiểu được: “Khó trách, vẫn luôn không có tin tức của nàng, hóa ra lại ở nơi xa như vậy, Nam Sơn Thành cách Kinh Thành xa cả ngàn dặm, nàng lại đi tới vùng biên thuỳ.”
Chàng đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Hoàng thượng biết không? Thiên Sơn có thông báo cho hoàng thượng hay không?”
Lãnh Ninh nói: “Không biết có nói hay không, nhưng hẳn là không có, hai ngày này Thiên Sơn đều không có vào cung.”
Gia Cát Minh nhớ tới lúc vừa mới nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, chàng hẳn là không biết.
Ai, Ôn Yến trở về là chuyện tốt, nhưng ở đây không phải là kinh đô hỗn loạn, nàng có thể sống lặng lẽ như năm năm qua không?
Tuy hy vọng có thể gặp lại nàng, nhưng cũng thật lòng hi vọng nàng không bị quấy rầy, có thể thật vui vẻ sống hạnh phúc.
Mặc dù năm năm đã trôi qua, nhưng mà không có người nào quên nàng đã từng là quý phi của tiên đế, mặc dù nàng y thuật cái thế.
Cuộc sống chính là như vậy, không ai nhớ đến lòng tốt của bạn, chỉ có người sẽ không ngừng chú ý lỗi của bạn.
Lãnh Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật chỗ sân nhỏ này không sống cũng tốt, bây giờ đại khái cũng ở không được, nàng và Chung Phục Viễn đồng thời trở về, có lẽ ở trong phủ đệ của Chung lão tướng quân, dù sao, bây giờ thêm hai người con trai, sân nhỏ trước kia sợ là ở không được.”
“A?” Gia Cát Minh lại khẽ giật mình: “Nàng thành thân sinh con rồi hả? Cùng ai? Chung Phục Viễn sao? Nàng vẫn luôn ở cùng Chung Phục Viễn sao? Hay cho lão trư ngươi, cưới Ôn Yến cũng không nói, hàng năm hắn đều hồi kinh, thấy chúng ta lo lắng cho Ôn Yến như vậy, hắn vẫn giữ bình thản.”
Lãnh Ninh nghe chàng nói như vậy, cũng không nhịn được nói: “Cũng không phải sao? Nhớ rõ năm trước hắn trở về, chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, nói tới Ôn đại phu, tất cả mọi người đều lo lắng cho Ôn đại phu, không biết nàng bây giờ đang ở đâu, thằng nhãi này cũng dùng vẻ mặt thương cảm đặc biệt tưởng nhớ Ôn đại phu, bây giờ suy nghĩ lại một chút, thực hận không thể đánh cho hắn vài quyền, hắn trợn mắt nói dối lợi hại như vậy sao?”
Trong lòng Gia Cát Minh có chút tội lỗi, nếu như Kỳ biết rõ Ôn Yến đã thành thân sinh con, không biết có cảm tưởng gì đây?
“Lãnh Ninh, ta không muốn nói với ngươi nữa, ta đi xem vương phủ trấn quốc.” Gia Cát Minh cảm giác cần phải tìm Tống Vĩnh Cung thương lượng một chút, dù sao, đây là đại sự: “Ôn Yến mang theo hài tử của phu quân trở về, Kỳ bên kia không trở mặt chứ? Ta phải đi tìm Tống Vĩnh Cung thương lượng một chút.”
“Kỳ thật ta cảm thấy cũng không cần thiết? Đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù hoàng thượng đối với Ôn đại phu còn có cảm tình, cũng sẽ không quá sâu nặng, giống như Thiên Sơn nói, năm tháng có thể xóa nhòa hết thảy, ngươi xem, hôm nay hoàng thượng không phải có hậu cung ba ngàn sao?” Lãnh Ninh đầu óc ngu si nói.
Gia Cát Minh trừng mắt: “Tiểu tử ngốc, hậu cung ba ngàn này, ngươi thấy hoàng thượng sủng ái qua người nào không? Còn nưã, bây giờ có con nối dòng chưa? Hậu cung có hoàng hậu chưa?”
Lãnh Ninh khẽ giật mình: “Chẳng lẽ hoàng thượng còn đang chờ Ôn đại phu trở về sao? Nhưng mà, sư phụ Ôn đại phu cũng đã nói, Ôn đại phu đã quên ngài ấy.”
“Quên cũng tốt, chưa quên cũng được, bây giờ Ôn Yến đã thành thân sinh con, bọn họ không thể đến với nhau được rồi, ta biết rõ trong lòng của ngài ấy chưa từng quên Ôn Yến, cho nên Ôn Yến mang theo hài tử trở về, đối với ngài ấy là một chấn động rất lớn, bởi vì, bọn họ đã từng có hài tử, chỉ là hài tử có lẽ mất, Ôn Yến vì cứu ngài ấy mới bị Khanh Nhi đâm bị thương, những năm này mặc dù ngài ấy không nói, thực sự cho rằng hắn hại chết hài tử của mình và Ôn Yến.”
Lãnh Ninh bị chàng nói cũng hiểu được sự tình rất nghiêm trọng: “Theo như ngươi nói, Ôn đại phu trở về ngược lại không phải chuyện tốt sao?”
Gia Cát Minh thở phào nhẹ nhõm, “Không biết, có lẽ là chuyện tốt, có lẽ…” Giọng của chàng chậm rãi lặng đi.
Lãnh Ninh suy nghĩ một chút: “Đi, đi vương phủ trấn quốc.”
Tống Vĩnh Cung ở trong phủ cũng sứt đầu mẻ trán, hắn vốn nên vui vẻ, đã cách nhiều năm, vương phi vì hắn sinh nữ nhi, hôm nay một trai một gái, làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ.
Nhưng mà, mấy ngày hôm trước lại phát hiện con mắt đứa trẻ không có tiêu cự, đưa tay di chuyển trước ánh mắt của đứa trẻ, con mắt cũng không chuyển động theo tay.
Nói cách khác, đứa trẻ có thể bị mù.
Đêm qua vài nhóm ngự y trong nội cung đến đây, chẩn đoán bệnh gần như giống nhau, nói đứa trẻ hẳn là bị tật từ trong bụng mẹ.
Câu nói này khiến trái tim của phu thê Tống Vĩnh Cung trở nên lạnh buốt, bị tật từ trong bụng mẹ, hơn phân nửa là không có biện pháp chữa trị.
Vương phi đã khóc một đêm, nàng mới ra tháng, thân thể không thể chịu đựng được, khóc hôn mê bất tỉnh nhiều lần, cơ hồ bị động kinh.
Tống Vĩnh Cung ở trong phủ gấp đến độ xoay quanh, đang nghĩ ngợi ra ngoài tìm Gia Cát Minh đến xem, lại nghe được hạ nhân bẩm báo Gia Cát Minh mang theo Lãnh Ninh tới, hắn vội vàng cho người mời Gia Cát Minh đến.
Vì vậy, Gia Cát Minh còn chưa nói gì, Tống Vĩnh Cung liền kéo hắn lại: “Ngươi tới vừa đúng lúc, mau đi xem Dật nhi một chút.”
Dật nhi, là khuê danh của nữ nhi hắn, Tống An Dật, cho kỳ vọng tốt nhất, hi vọng cả đời nàng đều An Dật Vô Ưu.
Ở Lương Quốc, nữ nhân không thể dùng thứ bậc bối phận của nhi tử, nhưng sau khi Tống Vĩnh Cung cùng vương phi thương nghị qua, đều cảm thấy nhi tử hay nữ nhi đều quan trọng như nhau, cho nên, giống như An Nhiên, dùng một từ An.
Có thể thấy được phu thê Vương Gia trấn quốc vô cùng yêu thương đối với nữ nhi này.
“Làm sao vậy?” Gia Cát Minh thấy vẻ mặt hắn u sầu, không khỏi hỏi.
“Lúc đầy tháng, liền phát hiện ánh mắt của con có vấn đề, ngày hôm qua mời ngự y sang đây xem qua, nói là bị tật từ trong bụng mẹ, sợ là không thể nhìn thấy.” Tống Vĩnh Cung đau khổ nói.
Gia Cát Minh lại càng hoảng sợ: “Tại sao có thể như vậy?”
“Hai, bổn vương cũng không biết, đừng hỏi nữa, cứ đi xem đi.” Tống Vĩnh Cung lôi kéo chàng bước đi.
Sau khi Vương phi tỉnh lại, vẫn ôm con, ngồi ở trước giường, hai tay không ngừng đưa qua lại trước mắt An Dật, nhìn xem tròng mắt của An Dật có thể chuyển động đi theo tay của nàng hay không.
Thấy Gia Cát Minh đi vào, nàng như gặp được cứu tinh, ôm An Dật bước nhanh tiến lên: “Gia Cát, ngươi tới là tốt rồi, mau nhìn xem Dật nhi.”
Nàng nói xong, nước mắt liền rớt xuống.
Gia Cát Minh vươn tay ôm lấy, miệng nói: “Dĩnh Nhi ngươi ngồi xuống trước, không nên gấp gáp, chưa nói đến hài tử chưa chắc có vấn đề, cho dù thật sự có vấn đề gì, cũng cần ngươi làm mẫu thân kiên cường.”
Vương phi cố nén thương tâm, nức nở nói: “Ta biết, Gia Cát, ngươi yên tâm, nếu như hài tử thật sự nhìn không thấy, ta sẽ làm ánh mắt của con, nếu như ta chết đi, thật sự không có người chiếu cố cho con, ta liền dẫn con đi thôi!”
“Không nên nói bậy!” Tống Vĩnh Cung nghe nàng nói như vậy, trong lòng đột nhiên đau xót, dang tay ra để ôm nàng: “An Dật sẽ không thể nhìn không thấy, cho dù thật sự nhìn không thấy, chúng ta cũng sẽ tìm danh y khắp nơi vì hài tử trị liệu, hài tử nhất định có thể nhìn thấy một thế giới đầy màu sắc.”
Vương phi nặng nề gật đầu: “Phải, chúng ta không thể bỏ cuộc.”
Gia Cát Minh đặt đứa trẻ lên giường, vạch mí mắt ra kiểm tra, nhìn đến ánh mắt đứa trẻ đờ đẫn, lòng của chàng trầm xuống, quả nhiên là có vấn đề.
“Lấy đèn l*иg tới.” Gia Cát Minh phân phó.