Tung Hoành Cổ Đại

Chương 152: CẢ HAI KHÔNG NÓI GÌ

Thiên Sơn đẩy nàng một cái, chân Khanh Nhi bị mất thăng bằng, lập tức ngã nhào trên đất, nước mắt trào ra, nhẹ nhàng nhìn Thiên Sơn, cũng không quan tâm đến mình đang bị ngã, vội vàng giải thích: “Thiên Sơn cô nương, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, có phải tỷ tỷ nói với ngươi là ta hạ độc hại nàng? Xin ngài trở về giải thích với nàng một chút, ta thật không có làm như vậy, ta từ nhỏ mất mẹ, cha lại chết sớm, chỉ có sư huynh cùng tỷ tỷ là người thân, ta yêu quý họ còn không kịp, làm sao lại có thể hãm hại tỷ tỷ đây?”

Thiên Sơn giương mắt lạnh lẽo nhìn nàng: “Giả tạo, ngươi giả tạo, ngươi thấy ta sẽ không dám đánh chết ngươi?”

Lãnh Ninh tức giận, vội vàng tiến lên đỡ Khanh Nhi dậy, tức giận hướng về phía Thiên Sơn nói: “Ngươi điên đủ chưa? Một chút chứng cứ đều không có giống như chó điên xông vào trong cung người ta cãi lộn, ngươi cậy võ công của mình cao cường liền đến bắt nạt người ta sao? Nói người ta bắt nạt các ngươi, ta thấy là các ngươi đang bắt nạt nàng, Thiên Sơn, ngươi làm cho ta quá thất vọng!”

Hắn nhìn Khanh Nhi, quan tâm hỏi: “Khanh Nhi cô nương, ngươi không sao chứ? Có bị bong gân hay không?”

Khanh Nhi lắc đầu: “Không sao, cám ơn Lãnh công tử!”

Thiên Sơn thấy Lãnh Ninh một lòng giúp đỡ Khanh Nhi, lửa giận càng bùng cháy, cả giận nói: “Đúng vậy, ta là chó dại, nàng là mỹ nhân, Lãnh Ninh, ngươi làm Quan Âm binh của ngươi, về sau đừng tới tìm ta!” Nói xong, quay người bỏ đi!

Lãnh Ninh cũng lạnh lẽo nhìn bóng lưng của nàng nói: “Ngươi yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không đi tìm ngươi, ngươi cái tên điên này, một chút tình người cũng không có!”

Thiên Sơn tức đến lảo đảo người, nàng nhặt một hòn đá lên, quay người ném về phía Lãnh Ninh, Khanh Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, toàn thân chắn trươc mặt Lãnh Ninh, cứ thế dùng lưng ngăn hòn đá Thiên Sơn ném tới.

Cả người nàng đυ.ng vào trong ngực Lãnh Ninh, Lãnh Ninh bị dọa đến mức vội vàng đưa tay ôm lấy nàng, sắc mặt lập tức thay đổi, không nghĩ đến chuyện mắng Thiên Sơn, cúi đầu vội vàng hỏi: “Như thế nào? Có nặng lắm không?”

Sắc mặt Khanh Nhi có chút đau đớn, nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng lắc đầu nói: “Không đau, không có việc gì, không nên trách nàng!”

Lãnh Ninh đỡ nàng, tức giận đến bờ môi đều phát run, xông lên trước mặt Thiên Sơn mắng một câu: “Đồ điên!” Sau đó liền đỡ Khanh Nhi vào điện!

Thiên Sơn kinh ngạc nhìn bóng lưng Lãnh Ninh, dậm chân, vành mắt hơi đỏ lên, nàng rất muốn xông đi lên hung hăng tát Lãnh Ninh mấy cái, nhưng kiềm chế lại, quay người, thẳng lưng, bước từng bước đi ra ngoài!

Thiên Sơn trở về Thái Vi điện, nhìn thấy Ôn Yến, liền không nhịn được nữa, khóc rống lên tại chỗ, dọa Ôn Yến hoảng sợ một trận.

Ôn Yến vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Thiên Sơn thút thít đem ‘hành động xấu xa’ của Lãnh Ninh kể ra, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Từ nay về sau ta sẽ không gặp lại người đàn ông thối tha này nữa, thấy sắc quên bạn.”

Ôn Yến suy tư hỏi: “Ngươi nói Lãnh Ninh ra mặt thay Khanh Nhi mắng chửi ngươi dừng lại? Sau đó còn đỡ nào tiến vào bên trong điện?”

Thiên Sơn tức giận nói: “Không sai, thái độ của bọn họ thân mật thật khiến người ta khó chịu.”

Ôn Yến cười cười: “Bọn họ thái độ thân mật với nhau, vì sao ngươi lại tức giận?”

Thiên Sơn ngơ ngác một chút, lập tức khẽ nói: “Ta tức giận hắn không biết phân biệt tốt xấu, hắn yêu ai, thân mật với ai, ta tức giận làm gì đâu.”

“Nhưng ngươi đang tức giận, ngươi tức giận không phải vì Khanh Nhi đóng vai đáng thương vô tội, mà là tức giận nàng cùng Lãnh Ninh có thái độ thân mật, ngươi tức giận vì Lãnh Ninh quan tâm nàng, ngươi tức giận vì Lãnh Ninh vì nàng mà mắng ngươi…”

Thiên Sơn nhảy dựng lên, hai con mắt trừng lớn: “Dừng lại, chủ nhân, ý ngài muốn nói gì? Chẳng lẽ ngài nghe ta nói những điều này không tức giận hay sao? Hắn vậy mà phản bội đi giúp đỡ kẻ địch của chúng ta, chẳng lẽ ngài không tức giận sao? Ta tức giận cũng là chuyện bình thường.”

Ôn Yến đưa tay gảy vụn trà trong ly, ánh mắt có một chút lành lạnh nói: “Phản bội? Không tính là như vậy, hắn căn bản cũng không tin Khanh Nhi là người hạ độc!”

“Hắn dựa vào cái gì không tin…”

“Vậy hắn dựa vào cái gì tin tưởng chúng ta?” Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, đưa tay vịn bờ vai của nàng ra hiệu nàng ngồi xuống, ý vị sâu xa nói: “Thiên Sơn, chúng ta cùng nhau trên con đường này, trải qua vô số gian khổ, chúng ta thấu hiểu lẫn nhau, cho nên bây giờ tâm ý tương thông. Ta chịu khổ, bị oan uổng, bị hãm hại, bị hạ độc, ngươi sẽ đau lòng vì ta, sẽ vì ta ra mặt, là bởi vì chúng ta từng có qua một đoạn thời gian trôi qua như vậy. Nhưng Lãnh Ninh không có, Lãnh Ninh cũng không có giao tình quá sâu, nói trắng ra, hắn chính là người ngoài, ngươi hiểu không?”

Thiên Sơn kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm: “Người ngoài? Hắn là người ngoài?” Dứt lời, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười khổ: “Đúng vậy, nói trắng ra thì hắn chính là người ngoài.”

Ôn Yến lại bưng chén trà suy nghĩ sâu xa, dừng một chút, cô lại cẩn thận hỏi tình huống lúc đó, Thiên Sơn cũng đã bình tĩnh lại, khách quan đem toàn bộ tình huống lúc đó báo cho Ôn Yến.

Cuối cùng, Ôn Yến khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, nhìn chăm chú Thiên Sơn, nói: “Nếu có một ngày, ngươi muốn lấy chồng, Lãnh Ninh là một lựa chọn không tệ.”

Thiên Sơn hừ một tiếng: “Đời ta cũng sẽ không lấy chồng, coi như muốn gả, gả cho heo, gả cho chó, cũng sẽ không gả cho hắn!”

Ôn Yến nhún vai, lộ ra một nụ cười bí hiểm.

Bát Nương bên kia rất nhanh liền có tin tức truyền về, nàng nhỏ giọng báo cho Ôn Yến: “Đúng như Ôn đại phu đự đoán, ngày đó quả thật có thị vệ bị đánh ngất xỉu, đồng thời bị lột quần áo và giày, nhưng vì lúc đó trong cung hỗ loạn, hắn không dám nói việc này ra, chỉ lặng lẽ nói cho một thị vệ là bạn của hắn, mà nô tỳ trước đó có ơn với tên thị vệ kia, nghe nô tỳ hỏi việc này liền nói lại cho nô tỳ.”

“Quả nhiên!” Ánh mắt Ôn Yến lạnh lẽo, chỉ còn một vấn đề cô chưa nghĩ thông suốt đó là nếu Khanh Nhi cải trang thành thị vệ tiến vào Thái Vi điện, vì sao lúc ấy người ở ngoài cung không ngăn cản? Theo lý thuyết khi đó quốc sư Tống Vĩnh Kỳ đã bố trị mọi việc, cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào nội điện.

Nếu như người kia là Khanh Nhi, nàng dùng cách nào để tiến vào trong nội điện đây? Khi đó Hoàng đế bị đầu độc, chính là thời gian tốt cho nhóm Quốc sư. Trừ phi, độc phát tác trước thời hạn.

Khanh Nhi không thể nghi ngờ chính là cao thủ hạ độc, lúc ấy nàng cũng không tiến vào nội điện, làm thế nào để độc của Tiên đế sớm phát tác?

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Bát Nương, hỏi: “Bát Nương, nếu ta muốn hạ độc một người, nhưng là ta lại không thể tiếp xúc với người kia, đồng thời người kia và ta cách xa nhau một gian phòng, như vậy, ngươi có cách gì để hạ độc với người này không?”

Bát Nương nhíu mày trầm tư một chút, nói: “Ôn đại phu, có cách, ngài chờ một lát nô tỳ một chút!” Dứt lời, nàng xoay người đi ra.

Ôn Yến không biết trong hồ lô của nàng bán cái loại thuốc gì, nhưng là thấy sắc mặt vừa rồi rất chắc chắn, hẳn có thể giải quyết được vấn đề này.

Bát Nương quay lại, nhưng trong tay cầm một cây ống trúc, ông trúc dài dài khoảng mười tấc, rất khéo léo. Bát Nương đưa cho Ôn Yến, nói: “Đây là môt ốc trúc thông suốt, có thể thông qua ống trúc này đem thuốc độc hoặc phấn độc thổi vào trong.”

Ôn Yến hiểu ra, cô vỗ đầu một cái, nói: “Không sai, trước kia thường xuyên xem phim kiếm hiệp có thủ đoạn kiểu này, vậy mà ta quên mất, xem ra đầu của ta đúng là bị chủ nhiệm Mao đá rồi.”

“Chủ nhiệm Mao? Chính là con lừa kia? Ngài bị nó đá?” Bát Nương sững sờ, nghĩ cô bị chủ nhiệm Mao đá thật.

Ôn Yến mặc dù rất muốn cười, nhưng lúc này lại cười không nổi. Nếu như ngày đó Khanh Nhi thật sự gϊếŧ chết Tiên đế, sau đó đem con dao găm đặt vào trong tay cô, như vậy, tâm cơ của nàng ta quả thật đủ sâu.

Cô nghiêm túc hướng đối Bát Nương nói: “Ta để ngươi thăm dò những chuyện này, ngươi không được tiết lộ ra ngoài nửa câu, ngươi cũng cảnh cáo hai tên thị vệ kia, việc này chỉ có bốn người chúng ta biết, không thể để cho người thứ năm biết.”

Bát Nương cũng nghiêm mặt, nói: “Ôn đại phu yên tâm, lời căn dặn của này, nô tỳ dù chết cũng không nói ra bên ngoài.”

Bát Nương lui ra ngoài, Ôn Yến sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Cô biết, nếu chỉ dựa vào một mình Khanh Nhi, muốn sắp đặt mọi chuyện trong cung tuyệt đối không có khả năng, nàng nhất định có đồng bọn. Lý Tuân? Trước mắt chỉ có Lý Tuân là kẻ khả nghi nhất, bởi vì hắn yêu Khanh Nhi, mặc dù biết trái tim Khanh Nhi không ở nơi hắn, nhưng tình yêu đôi khi sẽ khiến con người mù quáng, làm ra những hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Ngoại trừ Lý Tuân, Lăng quý thái phi cũng có khả năng. Nàng vẫn luôn căm thù cô, mà Khanh Nhi giỏi nhất là quan sát lòng người, nàng nhận ra tâm tư của Lăng quý thái phi, tiến tới lấy lòng và lợi dụng, giao thiệp của Lăng quý thái phi trong cung rất rộng, lại thêm cha và anh trai ở trong triều đều có địa vị rất quan trọng, nàng muốn làm việc đều rất thuận tiện.

Trong lúc đang suy nghĩ thì Tống Vĩnh Kỳ tới.

Đây là lần đầu tiền hắn tới Thái Vi điện sau khi chuyện tối hôm đó phát sinh.

Sắc mặt hắn không được tốt, râu xanh mọc phủ kín cằm, vành mắt thâm đen, vẻ mặt mệt mỏi, giống như hai đêm này không được ngủ ngon.

Hắn đưa mắt nhìn Ôn Yến một lúc, đưa tay nhẹ ôm cô vào lòng, thở dài nói: “Bát Nương nói gần nàng ăn uống không được, không thấy ngon miệng sao?”

Trong lòng Ôn Yến đang lần cảm giác tủi thân, hai ngày này hắn không đến, trong lòng cô rất khó chịu, chỉ là muốn cho hắn một chút không gian riêng, để hắn ổn định lại tinh thần suy nghĩ thật kỹ hậu quả của chuyện này. Bây giờ nghe được sự quan tâm của hắn đối với cô vẫn như trước kia, nỗi nhớ hai ngày này đột nhiên bùng phát, vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Nhớ chàng!”

Tống Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, cái cằm chống trên tóc của cô, nói: “Ta làm sao không nghĩ tới nàng?”

Nhớ nhung chính là một loại độc dược, sẽ từ từ ăn mòn linh hồn và thân thể của con người, chỉ có hai ngày ngắn ngủi, hai người đều gầy đi.

Tống Vĩnh Kỳ luôn nắm tay cô, cùng cô nói việc quốc sự, thái độ thân mật.

Nhưng Ôn Yến luôn cảm thấy hắn trong lúc vô tình đã giữ một khoảng cách vô hình với cô, hắn nhìn cô vẫn chăm sóc và an ủi, nhưng cho dù là chăm sóc và an ủi như vậy bên trong vẫn có một tia lạnh nhạt.

Trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc, chuyện này nếu một ngày chưa tra ra manh mối, hắn cũng sẽ không quên được.

Như vậy, Ôn Yến càng quyết tâm muốn truy tra chân tướng. Cô không thể bị cáo buộc tội không rõ ràng như vậy, không giữ được trinh khiết là tội lớn của người phụ nữ, cho dù là ở cổ đại hay hiện dại đều là sỉ nhục.

Tống Vĩnh Kỳ nói với Ôn Yến rằng bây giờ Trần Nguyên Khánh đã được triệu hồi về kinh, đồng thời trước đó đã vào trong cung truyền dạy vật lộn thuật cho Ngự Lâm quân. Võ nghệ của Trần Nguyên Khánh rất cao cường, vì võ công của Ngự Lâm quân tốt xấu lẫn lộn, cho nên Tống Vĩnh Kỳ cho Trần Nguyên Khánh vào cung dạy vật lộn thuật. Loại vật lộn thuật này thật ra là lúc đánh giáp lá cà mới có tác dụng, tác dụng chủ yếu là nâng cao sức khỏe. Mặc dù nhìn như không có kỹ năng gì, nhưng lại có sức mạnh tiềm ần, có thể hành động khi người ta không để phòng mà dành chiến thắng.

Ôn Yến thuận miệng hỏi một câu: “A, hắn hồi kinh bao lâu rồi? Ta đã lâu không gặp hắn!”

“Được nửa tháng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn chuẩn bị chuyện dạy võ.” Hôm nay Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện cùng Ôn Yến nói cơ bản đều là quốc sự, chuyện của mình không nói một chữ. Hai người nhìn như nói chuyện rất lâu, nhưng trên thực tế, cô không cách nào biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hắn cũng không muốn tìm hiểu trong lòng cô nghĩ gì.

Đây là chính là cả hai không nói gì!