Dương Bạch Phi bị nàng dọa cũng la lên: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải vết thương đau hay không?”
Ôn Yến bỗng nhiên ôm lấy đầu lặn lộn ở trên giường, giống như đau đến cực kỳ kịch liệt, trong miệng nàng thảm thiết hô: “Sơn động, sơn động, chàng ở trong sơn động, chàng không chết, nhanh, nhanh đi cứu chàng, a. . . . . . Đau quá, đau quá. . . . . . Cứu chàng đi!”
Ngự y và Hoàng thượng nhanh chóng tới đây, đau đớn của Ôn Yến không hề giảm đi chút nào, mà ngược lại càng kịch liệt hơn, sắc mặt nàng trắng bệch, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trán nàng, chỉ vừa qua một lúc mà tóc nàng đã ướt đẫm rồi.
Hoàng đế nôn nóng hỏi ngự y: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sau nàng lại đau đến như vậy?”
Ngự y vẫn chưa trả lời, Ôn Yến đã quỳ gối xuống, bắt lấy cánh tay của Hoàng đế, khuôn mặt có chút vặn vẹo, một câu cũng nói không xong: “Phụ hoàng. . . . . . Chàng ở trong sơn động, phía đông nam, cửa động có một tảng đá lớn, có cỏ dại, hai chân của chàng không thể cử động được, a, đau quá, phụ hoàng, mẹ, đầu con đau quá. . . . . .” Ôn Yến khóc lóc, ôm đầu lăn lộn ở trên giường, cuối cùng lại còn đập đầu xuống giường, đập trúng bàn bát tiên ở mép giường.
Tất cả mọi người đều không thể giữ chặt nàng lại, động tác của nàng rất nhanh, cứ va chạm như thế, máu lập tức bắn tung tóe!
Cơ thể của Ôn Yến từ từ rũ xuống, ngã lên trên mặt đất.
Hoàng đế vô cùng lo lắng quát lớn: “Mau, ôm lấy Vương phi!”
Lập tức có người tiến lên ôm lấy Ôn Yến đặt lên trên giường, cũng may là có ngự y ở đây, cho nên lập tức được cầm máu sơ cứu.
Hoàng đế xoay người nói với thị vệ: “Lập tức kêu Lãnh Ninh dẫn người xuất cung đi tìm cái sơn động như lời Vương phi nói, phía đông nam, cửa động có tảng đá lớn, có cỏ dại, đi nhanh!”
“Vâng!” Thị vệ lên tiếng trả lời, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Lãnh Ninh, là Thống lĩnh Cấm vệ quân, cũng là bạn rất tốt của Tống Vĩnh Kỳ.
Ý chỉ bên này vừa được truyền tới, Lãnh Ninh đã lập tức xuất binh. Ngày đó Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ xuất cung đi đến núi Thiên Lang, bởi vì ngồi xe ngựa, hơn nữa còn từng dừng chân nghỉ ngơi ở trên đường, cho nên phải mất một đêm mới đến được chân núi Thiên Lang. Nhưng mà bây giờ cấm vệ quân ra roi thúc ngựa, chỉ mất hai canh giờ đã đi đến dưới chân núi Thiên Lang rồi.
Tống Vĩnh Kỳ gặp chuyện không may nhưng vẫn giấu Trí Viễn Vương gia, chàng ta vẫn luôn ở cạnh Vương phi của mình, sau khi nhìn thấy tình trạng của Vương phi có chiều hướng tốt, lập tức muốn đích thân tới cảm ơn Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, nhưng mà ra khỏi điện Sơ Dương mới biết Tống Vĩnh Kỳ đã xảy ra chuyện, chàng vội vàng dẫn một nhóm binh mã ra khỏi thành, nghĩ cách cứu viện Tống Vĩnh Kỳ. Trí Viễn Vương gia xuất thân võ tướng, đi đường đêm là chuyện bình thương, cho nên, tuy rằng chàng ta xuất phát muộn hơn Lãnh Ninh, nhưng gần như là đến cùng một lúc.
Hai đội tụ họp, đuốc được đốt lên một hàng, dùng tốc độ như lúc hành quân đánh giặc một mạch đi tới phía đông nam.
Về phần những thị vệ nghĩ cách cứu viện lúc trước cũng đã tìm được hang ổ của bọn sơn tặc rồi, bọn họ nghĩ rằng Tống Vĩnh Kỳ ở trong hang ổ của bọn sơn tặc, cho nên bây giờ đang mạnh mẽ tấn công hang ổ của bọn chúng. Núi Thiên Lang trước giờ vẫn luôn yên tĩnh, nhưng tối nay có vẻ đặc biệt không yên bình, tiếng chém gϊếŧ, tiếng đao kiếm, tiếng gào thê lương đều loạn hết cả lên.
Qua khoảng một canh giờ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được Tống Vĩnh Kỳ trong một cái sơn động ở phía đông nam.