Ánh mắt của Tần Lam trong veo lạnh lùng, trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, con ngươi như tuyết đông lại phía trên ngưng tụ thành một tia băng giá sáng long lanh. Không có điều gì cả, không tức giận, không căm phẫn, không có bất cứ một cảm xúc nào khác.
Tạ Chi Quang sững sờ, đột ngột bị dáng vẻ này của Quân Phi Yến dọa đứng người.
Tần Lam thấy Tạ Chi Quang cứ nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không có ý định tránh ra, nàng hơi mím môi, lạnh lùng nói.
“Quân Phi Yến, ngươi là cái thá gì, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám tiểu gia sao?”
Tạ Chi Quang tức giận quát lên, giọng nói rất lớn, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập lửa giận, dường như giọng nói của hắn ta càng lớn, lửa giận càng bùng lên thì có thể che giấu sự thất thố vừa rồi của hắn ta.
Tần Lam không muốn dây dưa với hắn ta, không nói gì cả mà chỉ muốn bước chân đi qua người hắn ta vào trong lầu.
Tạ Chi Quang bị thái độ này của Tần Lam làm tức giận đến nỗi đỉnh đầu như đang bốc khói: “Quân Phi Yên, ngươi lại dám coi thường tiểu gia.”
Hắn ta nói rồi vươn tay định bắt lấy Tần Lam.
Ánh mắt Tần Lam dừng lại, vô thức vung tay lên, đột nhiên ngay sau đó mọi người chỉ cảm giác có một luồng khí mạnh lướt qua, sau đó cả người Tạ Chi Quang đã bay ra ngoài, đập lên trên bàn ăn “ầm” một tiếng…
Mọi người: “...!”
Tần Lam: “...!”
Tần Lam cũng rất không hiểu, nàng không nghĩ rằng mình chỉ tùy ý vung tay lên một cái đã đánh bay Tạ Chi Quang rồi. Lúc này nàng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình nóng rực, giơ tay lên theo bản năng thì chỉ nhìn thấy trong lòng bàn tay có một ánh sáng đỏ chợt lóe lên, nhìn loáng thoáng thấy một họa tiết phượng hoàng.
Hả?
Mặt mũi thể diện của hắn đều mất hết rồi.
Chuyện ngày hôm nay mà truyền ra ngoài thì hắn ta còn lăn lộn trong vòng thế gia ở kinh đô thế nào nữa?
Tạ Chi Quang tức đến muốn khóc, không động đậy được, chỉ còn lại một cái miệng chửi được thôi.
Thế là trong cả Hội Anh Lâu đều vang vọng lên tiếng kêu tiếng chửi của Tạ Chi Quang.
Còn Tần Lam vốn dĩ đã đánh bay Tạ Chi Quang với một chưởng, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, nàng đang muốn tiến lên kiểm tra thương thế giúp hắn ta thì bỗng nghe thấy tiếng chửi bới của hắn ta.
Rút gân lột da.
Thân hình nàng chợt cứng đờ lại, bốn chữ này giống như ma chú đi vào trong đầu nàng, khơi lên sự phẫn hận và đau khổ mà nàng đã áp xuống, bởi vì nàng đã từng chịu sự đối đãi còn tàn nhẫn hơn so với rút gân lột da, đến hài cốt cũng không còn!
Nàng nhấc chân lên, đi từng bước về phía Tạ Chi Quang, đứng từ trên cao nhìn hắn ta.
“Rút gân lột da? Tạ thế tử, ta đã làm chuyện gì sai mà ngươi phải rút gân lột da ta? Người chặn ta là ngươi, người không để ta đi là ngươi, người bới móc nhục mạ ta vẫn là ngươi, ta từng chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngươi một câu nào chưa? Không hề… Vậy ngươi dựa vào đâu mà phải rút gân lột da ta? Dựa vào đâu?”
Đôi mắt Tần Lam như chứa băng vậy, sự phẫn nộ trong mắt gần như sắp tràn hết ra ngoài rồi.
Nàng đã làm sai chuyện gì? Mà tất cả mọi người đều đối xử với nàng như thế?
Tạ Chi Quang bị dáng vẻ lúc này của Tần Lam làm cho kinh sợ, Quân Phi Yến ở trước mặt mặc trên người bộ quần áo đỏ tươi, hai mắt đỏ ngầu không có một chút độ ấm nào, hoàn toàn chỉ có sự phẫn nộ, dường như sự phẫn nộ đó sẽ tràn ra ngoài ngay trong giây tiếp theo.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Trong lòng Tạ Chi Quang hơi hồi hộp, hắn ta bị dáng vẻ này của Tần Lam dọa sợ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Đôi mắt Tần Lam nhìn chằm chằm vào Tạ Chi Quang, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có một nguồn năng lượng vô hình bắt đầu tỏa ra, di chuyển theo toàn bộ xương cốt tứ chi, đi tới Đan Điền, một cảm giác lạnh lẽo hắc ám xông lên não nàng, tay của nàng không khống chế được nâng lên, ý lạnh trong mắt đậm dần lên, lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Tần Lam ngồi xuống, kéo Tạ Chi Quang lên.
Tạ Chi Quang bị dáng vẻ tàn nhẫn và lạnh lẽo của Tần Lam dọa cho sợ vỡ mật, gào khóc kêu to: “Cứu mạng, đường ca… Cứu mạng! Quân Phi Yến điên rồi, nàng muốn gϊếŧ ta…”
Tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột.
Vào đúng lúc này, Tần Lam chỉ cảm nhận được một nguồn sức mạnh nổ ra từ đằng sau, nàng gần như là vô thức tránh sang bên cạnh, đột ngột quay người lại, nàng đối diện với một đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng lạnh.
Đây là…
Huyền Vương Tiêu Phong Hàn.
Trên chiếc xe lăn màu vàng, hắn mặc một bộ áo xanh, sạch sẽ cao ngạo, bởi vì đeo mặt nạ nên không nhìn thấy dung mạo, chỉ có một đôi môi mỏng lộ ra bên ngoài, mím xuống dấu vết của sự vô tình. Ánh mắt hắn lướt qua, ánh mắt thâm sâu mà tĩnh mịch, tựa như đầm lạnh lẽo, cả người mang một khí chất lạnh lùng, mang theo sự kín đáo và sự tôn quý cao không thể với tới.
“Là Huyền Vương.”
“Không ngờ Huyền Vương gia lại dùng bữa ở đây.”
Cuối cùng cũng có người lấy lại tinh thần, thế là tất cả người ở lầu một lầu hai đều quỳ xuống: “Thảo dân bái kiến Huyền Vương gia.”
Mọi người đều quỳ sụp xuống.
Tần Lam không hề nhúc nhích, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân hình thẳng tắp, trên tay vẫn đang nhấc Tạ Chi Quang.
Ánh mắt Tiêu Phượng Hàn lạnh như trăng rơi xuống người Tần Lam, sau đó hắn mở miệng nói: “Đứng lên đi.”
Âm thanh lành lạnh như ngọc Côn Sơn vỡ, đầy vẻ lạnh lẽo.
Sột soạt, những người hành lễ đều đứng lên, mọi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh. Bọn họ cũng không biết Huyền vương thế mà lại ăn cơm trong phòng lầu hai, nhan thiên không thể khinh nhờn được.
“Đường ca, hu hu hu… Cứu mạng, Quân Phi Yến nàng ta điên rồi, đánh ta bị thương, còn muốn gϊếŧ ta nữa, đường ca cứu ta với!”