Edit: Va
Beta: Ami
Nhưng mà tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực vẫn luôn tàn khốc.
Trời cao giống như cố ý muốn đối nghịch với Nguyễn Miên Miên, trong khoảng thời gian bốn tiết học, Nguyễn Miên Miên vẫn không có cơ hội nào để tiếp cận Quý Lâm An.
Quý Lâm An hoặc là giúp giáo viên thu bài tập rồi đến văn phòng nộp, hoặc là là bị bạn học bên cạnh nhanh chân đến trước hỏi về bài tập.
Nguyễn Miên Miên chỉ có thể ở một bên gấp đến độ giương mắt nhìn.
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, trong nháy mắt đã tan học.
Các bạn học đều đi ăn cơm, Nguyễn Miên Miên nhìn chằm chằm Quý Lâm An từ sáng sớm, rốt cuộc cô cũng bắt được cơ hội.
"Lớp trưởng, tớ có cái đề không hiểu nên muốn hỏi cậu."
Sợ tới chậm một bước, cô dùng khi thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng ngăn cản Quý Lâm An đang đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm lại.
Quý Lâm An: "...." Không thể để anh cơm nước xong rồi hỏi sao?
Nhưng ai biểu anh đảm nghiệm vị trí lớp trưởng cơ chứ, nhìn Nguyễn Miên Miên cầm sách giáo khoa, đôi mắt mang biểu tình trông mong nhìn anh, Quý Lâm An không thể không ngồi xuống.
"Là bài nào?" Anh hỏi.
Nguyễn Miên Miên vội vàng mở sách giáo khoa toán học ra rồi tùy tiện chỉ vào một bài: "Cái này, cái này tớ không làm được."
Quý Lâm An nhìn thoáng qua. "Đây là một bài hàm số cơ bản ..."
"... Cậu có thể làm như vậy..."
Đối với học tập, Quý Lâm An tương đối nghiêm túc, anh kiên nhẫn giảng giải cho Nguyễn Miên Miên nghe.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, vừa nói, khớp xương ngón tay rõ ràng vừa cầm cán bút viết biểu thức số học lên trên giấy nháp.
Kỳ thật, lớp trưởng lớn lên thật không có chỗ nào để chê, ngũ quan giống như không có góc chết, lông mi vừa dày lại vừa dài, quả thực là làm đại đa số nữ sinh hâm mộ đến chết.
Nhưng mà bây giờ Nguyễn Miên Miên lại không có tâm tư đi thưởng nhan sắc xinh đẹp của lớp trưởng, ngay cả Quý Lâm An giảng cái gì cô cũng chưa thể nghe đi vào.
Cô vừa nhớ tới chuyện kế tiếp phải làm thì chỉ cảm thấy trái tim đập loạn phanh phanh phanh.
Nguyễn Miên Miên ngồi ở ghế bên cạnh Quý Lâm An, cúi đầu làm bộ đến gần xem biểu thức số học trên bản nháp.
Trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, cô dùng tay nhỏ đã bị ướt mồ hôi cố hết sức trộm lôi kéo cổ áo, hết sức chăm chú muốn làm lộ da thịt ở trước ngực ra.
Nhưng mà cô thật sự là đã tự đánh giá cao bộ ngực của mình, cũng xem nhẹ cái áo ngắn tay trên người này.
Lôi kéo nửa ngày, đừng nói là cả bộ ngực, ngay cả cái độ cong vυ' nhỏ của cô cũng chưa để lộ ra được.
Một mảnh bình thản... Ngực lép bi ai.
Kêu cô là sân bay cũng không có ngoa.
Còn nói gì mà để Quý Lâm An nhìn thấy vυ' nhỏ của cô.
"Ký chủ, vυ' cô thật nhỏ." Hệ thống nhịn không được mà bẩn thỉu lên tiếng.
"..." Nhỏ thì làm sao vậy, cô còn vì quốc gia mà tiết kiệm vải vóc đấy!
Nguyễn Miên Miên nổi giận.
"Tớ nói xong rồi."
"Cậu dựa theo bài tớ đã viết rồi sau đó tính lại thêm một lần thì hẳn là sẽ làm được."
Quý Lâm An thấy Nguyễn Miên Miên thất thần, chân mày cau lại.
Anh cảm thấy Nguyễn Miên Miên vì sao lại làm như vậy, rõ ràng là cô chủ động ngăn anh lại để hỏi bài, kết quả là khi anh nói thì cô lại không nghe.
Tóm lại, Quý Lâm An không quá cao hứng.
"Được rồi, lớp trưởng, cảm ơn cậu." Nguyễn Miên Miên bừng tỉnh, bị ánh mắt của lớp trưởng nghiêm túc nhìn làm trong lòng cô lộp bộp một chút.
Có phải Quý Lâm An đã phát hiện ra gì rồi không?
Không thể nào...
Thôi, mặc kệ nhiều như vậy.
Nguyễn Miên Miên cố ý dùng khuỷu tay không cẩn thận quét đến ngòi bút của Quý Lâm An, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, cây bút đã lăn xuống mặt đất.
Quý Lâm An theo bản năng ngồi xổm người xuống muốn nhặt.
Thật tốt quá, trời cho cơ hội tốt!
"Để tớ nhặt cho." Nguyễn Miên Miên vội vàng cúi người xuống, làm bộ như nhặt bút.
Cái này hẳn là có thể đi, khi cô khom lưng, cổ áo nhất định sẽ rộng mở, vừa vặn để Quý Lâm An trong lúc lơ đãng nhìn thấy đôi vυ' nhỏ của cô.
Hoàn mỹ!
Nghĩ đến nhiệm vụ sẽ lập tức hoàn thành, trong lòng Nguyễn Miên Miên đã bay bổng không thôi.
Nhưng sự thật lại là --
Nguyễn Miên Miên căn bản không nghĩ tới cổ áo của cô sẽ cao như vậy. Bởi vì quá cao thế cho nên cổ áo cũng không có mở rộng, ngược lại là hoàn mỹ che đậy vυ' nhỏ, chắn quả thực không cần quá kín mít.
Sau đó, Nguyễn Miên Miên trơ mắt nhìn cơ hội mà mình đã thật vất vả mới tạo ra được trôi đi.
Kết quả chính là Quý Lâm An cũng chưa nhìn thấy được, anh thực nhanh nhặt cây bút lên trước Nguyễn Miên Miên một bước.
.....
Thấy một màn như vậy, Hệ thống vô lương cười ra tiếng.
Tuy rằng ký chủ thực đáng thương, nhưng... Thật sự rất buồn cười!
Nguyễn Miên Miên: Tôi hận...
Thề về sau không bao giờ mặc loại áo cao cổ tay ngắn này nữa!!!!
"Bạn học Nguyễn, tớ đi ăn cơm." Quý Lâm An lễ phép nói.
Sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thật sự đói bụng...
Nếu không phải Nguyễn Miên Miên ngăn anh lại thì anh lúc này hẳn là đã sớm ăn cơm.
"Chờ một chút!"
Nhìn bóng dáng Quý Lâm An, Nguyễn Miên Miên nóng nảy.
Cô nhanh chóng nhìn quanh phòng học, các bạn học đều đã đi hết, chỉ còn lại có hai người là cô cùng Quý Lâm An.
Trong lòng đột nhiên có một kế hoạch lớn mật.
"Có chuyện gì?"
Quý Lâm An xoay người lại, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
"Lớp trưởng, ngực tớ có chút đau, cậu mau giúp tớ nhìn xem, có phải tớ bị bệnh rồi hay không?"
Nguyễn Miên Miên cắn răng nói xong, liền bất chấp.
Chỉ thấy cô thật nhanh vén vạt áo lên, trực tiếp vén đến bộ ngực.
Áo ngực màu hồng nhạt ren, một đôi vυ' nhỏ trắng nõn cứ như vậy mà lộ ra ngoài.
Tựa như hai cái bánh bao nhỏ tròn tròn phình phình, nhỏ xinh lả lướt, mang theo hơi thở nữ tính đặc có nhu mĩ.
Quý Lâm An: !!!
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >