Chưởng Thượng Kiều

Chương 43: Sâu trong hồng trần - Sâu trong hồng trần (1)

"Mợ ba, lão thái thái hỏi mợ có dậy được không ạ?"

Bên ngoài cánh cửa trạm trổ hoa văn tinh xảo vang lên âm thanh.

"Hay là em đỡ mợ ra nhé? Nếu không thì muộn mất, đừng nói là lão thái thái, bà hai cũng ở đó, nếu mợ không ra em cũng bị mắng đấy ạ."

Ngừng lại một lát, cửa bị đẩy ra, một nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi đi vào trong.

Hai bím tóc rủ xuống trước bộ ngực đã dậy thì, sáng nay đã được chải chuốt tỉ mỉ, chỉ sợ đầu tóc bù xù sẽ bị người ta mắng, tóc mái để ngang trán, trên người mặc một cái áo màu xanh, bên dưới là quần bông màu đen, đi giày vải. Từ cổ trở xuống, quần áo che hết toàn thân, không lộ ra chỗ nào, cũng để thuận tiện cho việc chạy đi chạy lại không làm ngứa mắt thiếu gia, điển hình là phong cách trang phục của những nha hoàn trong nhà những kẻ giàu có.

Nha đầu kia tên là Tiểu Liên, sau khi vào Từ gia làm việc, được đưa tới nơi đây chỉ mới hơn 3 tháng nhưng cũng đủ để nó thám thính được tất cả các tin tức về mợ ba trong nhà.

Đối với mợ ba mà nó thường hầu hạ, nó cảm thấy tò mò, thương hại, lại dần dần khinh bỉ, sau đó, vì mấy chuyện xảy ra hôm trước, nó không kìm lòng được nữa, ánh mắt nhìn cô gái phía đối diện cũng bắt đầu khinh bỉ hơn.

Nhưng nó lại không dám biểu lộ vẻ khinh bỉ ra bên ngoài, trong miệng vẫn ngọt ngào gọi một tiếng mợ ba, chậm rãi đi vào, làm bộ gấp gáp nhưng lại không bước vào trong, chỉ đứng ở bên cạnh cửa giống như chân trước vướng phải cái gì đó, không đi được.

Chân Chu thấy hai mắt Tiểu Liên đang nhìn mình chăm chú, đi ra ngoài, cất bước về phía cánh cửa.

Cô tới đây, trở thành cô gái tên Tiết Hồng Tiên cũng đã được ba ngày rồi.

Nơi đây là một thị trấn xa xôi ở phía nam Xuyên Tây, huyện Trường Nghĩa, thời dân quốc đã kéo dài bảy năm, tổng thống ở thủ đô Bắc Kinh cũng đã thay đổi bao nhiêu, thế nhưng bước vào cổng lớn Từ gia, thời gian lại như dừng lại, mọi thứ đều theo quy củ thời xa xưa, Từ lão thái hà khắc, khó hầu hạ, Bạch phu nhân trước mặt nịnh hói Từ lão thái, quay lưng lại không vừa lòng, vợ lẽ khúm núm, mợ trẻ, thiếu gia, lão gia... ngay cải cái bể nuôi cá vàng ở trong sân cũng tỏa ra mùi ẩm mốc, cũ kỹ.

Tiết Hồng Tiên là mợ ba của Từ gia.

Kiếp trước Chân Chu vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo, khi mở mắt ra phát hiện mình thành mợ ba trong nhà này, Tiết Hồng Tiên thắt cổ tự tử được Tiểu Liên phát hiện, sau khi trách móc, nó gọi người tới đưa cô xuống.

Cứ như vậy, cô sống trong cơ thể của Tiết Hồng Liên, cũng không nói chuyện được giống Tiết Hồng Liên.

Cô là một người câm, cho dù cô rất đẹp, năm nay mới 17 tuổi nhưng đã được gả vào Từ gia 3 năm, hơn nữa, cô không gả cho người mà là gả cho một tấm bài vị.

Chồng của cô là cậu ba Từ, là người đã chết.

...

Tiết Hồng Tiên không phải người ở trấn này, nhà cô ở trấn trên. Tiết gia cũng là dòng dõi thư hương, cha cô đỗ tiến sĩ vào năm Quang Tự thứ ba mươi, là một người tài hoa hơn người, không từ việc khó, ai ngờ lại chẳng may mắn, người người đọc sách trong thiên hạ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thi xong chưa được mấy năm, ông đã đắc tội người ta, chịu tội oan, bị tước bỏ công danh, tịch thu tài sản, người bên cạnh liên tục rời khỏi, ông may mắn sống sót, chưa gượng dậy nổi, vài năm sau đã bệnh mà đi, chỉ còn Tiết Hồng Tiên và người anh cùng cha khác mẹ là Tiết Khánh Đào sống nương tựa vào nhau qua ngày.

Tiết Khánh Đào trung thực, tuy không có bản lĩnh nhưng lại biết viết, biết làm toán, mấy năm ấy vẫn đang thời kỳ Mãn Thanh, tuy Tiết gia không còn gì, sắp phải bán đi mấy mẫu ruộng còn sót lại, nhưng cha lại là tiến sĩ nổi danh, có một ông chủ mở cửa hàng dầu mè trấn trên rất thích Tiết Khánh Đào, gả con gái của mình là Bạch Cô cho anh, qua hai năm, cha vợ chết, cửa hàng dầu mè ấy cũng do Tiết Khánh Đào lo toan, anh cũng dẫn Tiết Hồng Tiên tới.

Năm ấy Tiết Hồng Tiên mười hai tuổi.

Bạch Cô là một người phụ nữ lợi hại, được mệnh danh là Tây Thi dầu mè, bảo Tiết Khánh Đào đi Đông anh không dám đi Tây. Sai bảo Tiết Hồng Tiên hai năm, tới khi cô mười bốn tuổi, có một bà mối tìm tới cửa, nói là Từ gia ở trấn bên nhà không có mợ ba, hỏi cô ta có muốn gả em chồng của mình tới đó hay không.

Từ gia là danh môn vọng tộc ở đây, đồng ruộng ở huyện này, một phần ba đều là của Từ gia, thời nhà Thanh, tổ tông còn làm quan lớn trong triều, bây giờ không còn hoàng đế nữa, một là sợ bị người ta chỉ vào sống lưng mắng không có khí phách, hai là vì tình hình bây giờ loạn lạc, hôm nay có người xưng đế, ngày mai lại có tổng thống và thủ tướng tới nhậm chức, hôm kia còn có cả đốc quân tới đây tìm tỉnh trưởng, chỉ cần mặc một bộ đồ Tây cũng khiến người ta thấy sợ, Từ gia cũng muốn quan sát tình hình trước, thế nên không chịu phục tùng theo mệnh lệnh của chính phủ mới, dứt khoát đóng cửa, tự sống cuộc sống của mình.

Ở huyện Trường Nghĩa, Xuyên Tây này, Từ gia chính là vương pháp, bây giờ chủ tịch huyện được chính phủ phái tới đây cũng mang họ Từ, cùng họ với Từ gia, đến trước mặt Từ lão thái cũng phải cúi đầu khom lưng gọi một tiếng "cháu".

Cậu ba Từ gia trong miệng của bà mối là Từ Trí Thâm, là con thứ hai của phu nhân cả, khi anh 16 tuổi, bởi vì không thích chuyện Từ lão thái và mẹ của anh là Bạch phu nhân tự tiện đính hôn cho anh ta, anh tìm Từ Trí Châu - anh trai của mình, dặn dò vài câu rồi quay đầu bước đi, từ đó về sau không bao giờ quay lại.

Từ gia có hai đứa con, con cả là con ruột của Từ lão thái, sinh được cậu cả Từ Trí Châu và cậu ba Từ Trí Thâm, con thứ hai là do bà hai sinh ra, cũng sinh được một đứa con là cậu hai Từ Trí Hải. Trong ba đứa cháu, trong lòng Từ lão thái rất yêu thương Từ Trí Thâm. Năm anh bỏ đi, cách mạng nổi lên khắp nơi khiến lòng người run sợ, khi anh đi xong, Từ gia bắt đầu rối loạn như mớ bòng bong, phái người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Mãi ba năm sau, kèm theo một tiếng pháo nổ, hoàng đế không còn nữa, thay vào đó là thời kỳ dân quốc, Từ gia cũng nhận được tung tích của Từ Trí Thâm, anh nói năm đó anh đi tới Lục quân ở phía nam, gia nhập vào đội ngũ cách mạng, khi đó tình hình chiến đấu rất oanh liệt, những thi thể chất đầy trên đất, đồng đội cũng không tìm được anh, anh một đi không trở lại.

Từ lão thái khóc cả một năm, suýt chút nữa đã mù hai con mắt, vừa mắng hoàng đế lại vừa mắng cách mạng. Một năm sau, vì đau lòng cho đứa cháu trai của mình, lại lo liệu minh hôn [1] cho Từ Trí Thâm, muốn Từ Trí Thâm có một đứa con thừa tự, như vậy anh xuống cõi âm cũng được an lòng.

Bà mối lập tức đề cử con gái Tiết gia là Tiết Hồng Tiên cho Từ lão thái.

Cha là tiến sĩ nhà Thanh, nhà theo dòng dõi thư hương, năm nay 14 tuổi, xinh đẹp, nghe lời, thành thật. Có người nói mẹ đẻ của cô xuất thân nghèo hèn, hình như là một ả đào trong kinh thành thời đó, sau khi Tiết gia gặp nạn, ả đào ấy cũng không rõ tung tích, còn Tiết Hồng Tiên được anh trai mình nuôi lớn, lại là người câm, không biết nói chuyện.

Từ lão thái đắn đo một lát, rồi cảm thấy làm người câm cũng tốt, vì vậy, sai bà mối sang đó hỏi thăm, bởi vì là Minh hôn nên sính lễ phong phú hơn những đám cưới thường.

Đương nhiên là Bạch Cô đồng ý.

Hai năm qua, cô ta cũng đắn đo chuyện hôn sự của em gái chồng mình, nếu như gả cho một tên nghèo mạt cũng chẳng cầm được bao nhiêu tiền, dù sao Tiết Hồng Tiên xinh đẹp như vậy cơ mà. Nhưng gả cho mấy tên nhà giàu lại cũng khó, phải cần nhiều sính lễ, mà Tiết Hồng Tiên lại không biết nói chuyện, chỉ có thể làm vợ lẽ. Bây giờ Từ gia lại nhìn trúng cô, tuy nói cậu ba kia đã chết, nhưng Bạch Cô nghĩ, đứa em gái câm này của chồng mình có thể gả vào Từ gia là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ tới, lập tức gật đầu đồng ý.

Người anh của Tiết Hồng Tiên tuy không đành lòng nhưng cũng không dám nói gì, huống hồ Từ gia đã tới đây, anh ta cũng không thể từ chối được nữa.

Cứ như thế, ba năm trước đây, Tiết Hồng Tiên bước lên kiệu hoa, được đưa tới Từ gia thành hôn với một cái bài vị, Từ lão thái còn nhận một đứa nhỏ làm con thừa tự, đặt tên là Quang Tông, đưa cho cô nuôi dưỡng. Tới bây giờ, Tiết Hồng Tiên mười bảy tuổi, con trai đã sáu tuổi rồi.

...

Chân Chu nhớ lại những chuyện xảy ra với Tiết Hồng Tiên, tự nhiên cũng sẽ hiểu ra vì sao cô lại muốn treo cổ.

Cô đi theo Tiểu Liên, băng qua những hành lang gấp khúc kia, tới mái hiên ở gian phòng của Từ lão thái, đυ.ng phải một người đàn ông mặc áo màu lam.

Người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, thoạt nhìn nhã nhặn, hóa ra là cậu hai của Từ gia - Từ Trí Hải.

"Aizz, lề ma lề mề, tranh thủ thời gian đi, lão thái thái mới hỏi con đó, mẹ bảo con đang bận rộn tính toán sổ sách trong phòng nên chưa ra được..."

Sườn xám thêu hoa trang nhã, một bàn tay đeo vòng ngọc thò ra ngoài, thấp giọng trách móc một cái, sau đó bà hai túm tay áo cậu hai kéo vào.

Cậu hai bước vào trong cửa, nửa gương mặt vẫn lộ ra ngoài, nhìn cô cười, trong ánh mắt không biết là ý gì, vạt áo tung bay, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.

Chân Chu rũ mắt xuống, đứng ngoài cửa chờ.

Ký ức của Tiết Hồng Tiên nói cho cô biết, đây là quy củ, bởi vì thân phận cô đặc biệt, mấy hôm trước lại đi treo cổ, vậy nên lão thái thái đang ghét cô, không gọi cô tới đây, Chân Chu không thể tùy tiện bước vào phòng của lão thái thái.