Ngày trôi qua rất nhanh, Tần Thiên cùng Sở Văn Long đều cùng nhau đi đến biệt thự Sở Tương Tương, Sở Tương Tương đã gọi bảo mẫu chuẩn bị xong một bàn thức ăn lớn chờ Tần Thiên.
- Tần Thiên ngươi hãy thành thật khai báo, Yến Thủy Dao kia là ai, tại sao ngươi cùng nàng lại ở chung một chỗ ?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên với vẻ mặt ghen tức, không nghĩ tới trong cuộc thi Tần Thiên lại thông đồng với một nữ nhân, trong lòng Triệu Chỉ Nhược có chút không thoải mái, mặc dù ngoài miệng nói không ngần ngại Tần Thiên có nhiều nữ nhân, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
- Cái kia, hì hì, Chỉ Nhược, ta thật sự rất đói bụng, chúng ta cơm nước xong lại nói có được không.
Tần Thiên nhìn thấy Triệu Chỉ Nhược đang ghen, vội vàng nói.
- Ngươi là đại củ cải hoa tâm, đại sắc lang.
Triệu Chỉ Nhược bỉu môi nhìn Tần Thiên nói.
- Được rồi, Chỉ Nhược, vô luận ta có bao nhiêu nữ nhân, ta cũng sẽ luôn luôn yêu ngươi.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, Triệu Chỉ Nhược làm bộ vùng vẫy mấy cái, rồi không giãy dụa nữa, tùy ý Tần Thiên ôm.
Tần Thiên ôm Triệu Chỉ Nhược, ngửi được mùi thơm của nữ nhân trên người Triệu Chỉ Nhược, phía dưới của hắn lại không thành thật dựng lên, chọc lên đùi Triệu Chỉ Nhược. Nhất thời sắc mặt Triệu Chỉ Nhược đỏ lên, thầm mắng Tần Thiên lưu manh, nhưng nàng lại không có động tác gì, lại làm như vô ý dùng cặp mông của mình cọ cọ lên đại sát khí của Tần Thiên, để cho đại sát khí của Tần Thiên càng thêm cứng rắn.
- Ngươi đúng là nữ nhân da^ʍ đãng, cố ý câu dẫn ta.
Tần Thiên vừa nói đưa tay lên, chụp được hai cặp bánh bao của Triệu Chỉ Nhược, dùng sức nắn, cảm nhận sự mềm mại. Nhất thời Triệu Chỉ Nhược run lên, sắc mặt đỏ thẫm.
- Mau buông tay của ngươi ra, đại sắc lang, sẽ bị người khác phát hiện mất.
Triệu Chỉ Nhược vội vươn tay đẩy tay Tần Thiên ra, Sở Văn Long đang ở ngay sau đại sảnh, nếu như bị nhìn thấy vậy thì thảm.
Tần Thiên thuận thế buông lỏng tay, nếu bị Sở Văn Long thấy thì phiền toái.
- Tần Thiên, Chỉ Nhược, các ngươi đang làm gì đó, mau ra đây chuẩn bị ăn cơm.
Tiêu Du ở bên trong gọi lớn, hai người vội vàng đáp một tiếng, sau đó đi ra. Trong phòng ăn đều bày biện các món ăn thượng hạng, nóng hổi, cực kỳ mê người.
Ở rừng rậm đều ăn thịt nướng đơn điệu, bây giờ nhìn đến những món ăn phong phú ngon mắt như thế mọi người đều âm thầm nuốt nước miếng.
- Tới, chúng ta ăn mừng Tần Thiên đạt được đệ nhất của vòng loại. Vẻ mặt Sở Văn Long hưng phấn, cầm lấy chén rượu hướng về mọi người nói, mọi người rối rít đứng lên nâng chén chúc mừng.
Uống rượu xong, mọi người bắt đầu ăn cơm. Tất cả đều đói bụng, Sở Văn Long cũng biết Tần Thiên đói bụng, cho nên không nói gì, để cho Tần Thiên ăn cơm trước. Ăn một hồi lâu, nhìn thấy mọi người đã thỏa mãn phần nào, Sở Văn Long mới bắt đầu nói chuyện.
- Tiểu Thiên, ngươi đã gặp Phùng Thiên, ngươi nhìn nhận như thế nào ?
Sở Văn Long lo lắng nhất chính là Phùng Thiên, đế đô quân khu mỗi lần tranh tài đều là vị trí thứ nhất, thực lực không thể đo lường. Mặc dù Tần Thiên dẫn đầu vòng loại thứ nhất, nhưng là cũng không có nghĩa là thực lực Tần Thiên cường đại, chỉ có thể nói vận khí Tần Thiên không tệ. Bởi vì bên trong vòng đấu loại tốt xấu lẫn lộn, những tên vô dụng rất nhiều, Tần Thiên chỉ là gặp phải nhiều người thực lực kém thôi, không gặp phải cao thủ.
Hơn nữa, với đấu vòng loại, tất cả cao thủ sẽ không liều mạng, bình thường gặp phải đối thủ có thực lực tương đương đều chọn bỏ đi, trừ phi có thực lực tuyệt đối nghiền ép đối phương, nếu không người nào cũng không muốn cùng đối phương liều ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, để người khác ngư ông đắc lợi.
- Rất mạnh.
Tần Thiên chỉ đánh giá qua hai chữ, thực lực Phùng Thiên bao nhiêu hắn và Ba Ba Ca cũng không biết, nhưng là tuyệt đối không dưới hắn. Có phải cao thủ hay không, vừa tiếp xúc liền có thể đoán được qua hơi thở của đối phương. Phùng Thiên làm Tần Thiên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống một con thú dữ đang ngủ say, nhìn qua rất bình thường nhưng thực ra cực kì kinh khủng. Tần Thiên coi Phùng Thiên chính là đối thủ nặng kí nhất của hắn.
- Rất mạnh? Vậy ngươi có thể chiến thắng hắn không?
Sở Văn Long gấp gáp nói, hắn vẫn nghĩ dựa vào Tần Thiên để đạt đệ nhất của năm nay, ngàn vạn không thể bị người khác cướp lấy. Nếu không tài nguyên quân khu sau này sẽ càng ngày càng ít.
- Cái này, ta không dám nói, chưa giao thủ nên không thế nói trước đều gì, chỉ có thể đợi lúc đánh nhau mới biết được. Tần Thiên cũng không dám bảo đảm, hắn thật không chắc chắn mình có thể chiến thắng Phùng Thiên, cho nên không dám nói. Hiện tại hắn muốn làm nhất chính là tăng thực lực của mình, Hai Sao thực lực trong mắt Tần Thiên thật sự quá yếu rồi, một khi gặp phải cao thủ Ba Sao, chỉ có thể chạy trốn. Phải đột phá đến cảnh giới Ba Sao mới có thể có nắm chặc tính mệnh của mình.
Sở Văn Long nghe Tần Thiên nói, trên mặt xuất hiện một tia hắc tuyến, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lần này ta phải xuất huyết mới được, để thực lực Tần Thiên tăng lên có thể thắng cuộc tranh tài này.
Thời gian ăn một bữa cơm rất nhanh, mọi người ngồi hàn huyên một hồi, Sở Văn Long ôn hoà rời đi, Tần Thiên thì bị Tiêu Du gọi ra ngoài.
- Tỷ, ngươi muốn thưởng ta vì ta đoạt được đệ nhất đúng không, ta không cần phần thưởng nào khác, tỷ, ngươi cho ta hôn nhẹ là được rồi.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du với vẻ mặt bỉ ổi, đóa hoa Tiêu Du này đã nhiều năm như vậy, càng ngày càng xinh đẹp, càng mê người, làm cho Tần Thiên trong lòng dục hỏa thiêu đốt muốn chết.
- Ngươi, cái tiểu sắc lang này, trong đầu sao lại nghĩ chuyện đó vào lúc này, chờ ngươi có thể đánh bại ta rồi nói sau.
Tiêu Du điểm một cái lên trán Tần Thiên, Tần Thiên chỉ biết cười cười.
- Người Tề gia đến đón tiểu Nhã.
- Cái gì! Tiểu Nhã đâu, nàng đã đi chưa ?
Tần Thiên vừa nghe, nhất thời kinh hãi.
- Đã đi.
Tiêu Du nói.
- Cái gì! Tỷ, ngươi tại sao không ngăn cản nàng ?
Tần Thiên vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến, cực kỳ kích động nắm tay Tiêu Du, trong lòng một mảnh lộn xộn, Triệu Tiểu Nhã đã nói nàng không muốn đi Tề gia, Tần Thiên đã đáp ứng nàng, nhưng là bây giờ lại bị đưa đi, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Tiểu Thiên, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không nên gấp gáp Tiểu Nhã bị đón đi không phải là chuyện xấu gì, ngược lại, là chuyện tốt. Nàng là người của dòng chính Tề gia, người thừa kế gia chủ nhất mạch, tương lai rất có thể thừa kế Tề gia, trở thành Tề gia gia chủ. Chuyện này đối với việc ngươi tiến vào Tần gia rất tốt. Chỉ cần Tề gia đứng ở phía chúng ta, vậy con đường ngươi tiến vào Tần gia sẽ càng thêm bằng phẳng, phía sau ngươi là Tề gia thì những người trong gia tộc muốn động tới ngươi phải nghĩ kĩ rồi, dù sao bọn họ không thể thừa nhận lửa giận của ông ngươi cùng Tề gia.
- Nhưng là tiểu Nhã tiến vào Tề gia vậy rất nguy hiểm, đại gia tộc hỗn loạn như vậy, tiểu Nhã chỉ là một cô bé, nếu là muốn thừa kế vị trí gia chủ tất nhiên cực kỳ nguy hiểm. Rt có thể gặp phải đuổi gϊếŧ giống ta.
Tần Thiên cực kỳ gấp gáp, trong đại gia tộc nội đấu cực kỳ phức tạp, Triệu Tiểu Nhã hoàn toàn không có bất kỳ thực lực nào để tiến vào Tề gia. Nếu là thừa kế vị trí gia chủ, tất nhiên sẽ gặp người phản đối, bị người sát hại, đến lúc đó là kết quả mà hắn không muốn thấy.
Tần Thiên lúc trước cũng không muốn Triệu Tiểu Nhã tiến vào Tề gia, nguy hiểm trong đại gia tộc không thể dự liệu được, rất có thể lúc ngươi chết ngươi cũng không biết mình chết như thế nào.
- Cái này, ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi cùng Triệu Tiểu Nhã ở chung một chỗ, người Tề gia cũng đã biết. Hơn nữa, gia chủ Tề gia nhất mạch là bà nội Triệu Tiểu Nhã Tề Phượng Hoàng. Hiện tại Tề gia dòng chính chỉ còn có huyết mạch duy nhất Triệu Tiểu Nhã này, như vậy Tề Phượng Hoàng tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Tiểu Nhã gặp chuyện nguy hiểm Hơn nữa, hiện tại Triệu Tiểu Nhã cùng ở chung một chỗ với ngươi, những người Tề gia đó muốn động Triệu Tiểu Nhã còn phải nhìn sắc mặt người Tần gia, thái độ của ngươi. Cho nên, bọn họ khẳng định chưa dám làm loạn. Cho không gian để Triệu Tiểu Nhã trưởng thành, tiểu nha đầu kia thông minh lanh lợi, chỉ cần Tề Phượng Hoàng dạy dỗ thích hợp, nắm Tề gia trong tay không có vấn đề gì, hơn nữa, Tề gia dòng chính nhất mạch còn có một nhóm trưởng lão, là lực lượng cao nhất của Tề gia, bọn họ sẽ không bỏ mặc Triệu Tiểu Nhã bị ám sát. Ngay từ lúc Triệu Tiểu Nhã tiến vào Tề gia, Tề Phượng Hoàng cũng đã đem người không biết điều tiêu diệt sạch. Hiện tại những người Tề gia kia tuyệt đối không dám làm loạn, nếu không một khi Tề Phượng Hoàng tức giận, bọn họ tất sẽ gặp một hồi phong ba không nhẹ. Đến lúc đó cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với quốc gia, quốc gia không bao giờ cho phép điều này xảy ra, cho nên, quốc gia cũng gõ những người đó trong bóng tối. Như vậy, liền có ba phương diện tới bảo vệ Triệu Tiểu Nhã, cho nên, an toàn của tiểu Nhã không thành vấn đề. Ngươi hiện tại tương đối nguy hiểm, ngươi còn chưa tiến vào Tần gia, lực lượng chi thứ Tần gia càng ngày càng khổng lồ, ông ngươi tạm thời chấn áp, nhưng sau này liền khó nói. Cho nên, ngươi nhất định phải để cho tiểu Nhã trợ giúp ngươi, nếu không cục diện sẽ đối với ngươi rất bất lợi!
Tiêu Du phân tích cho Tần Thiên.
Nhưng như vậy không phải chúng ta đang lợi dụng tiểu Nhã sao. Trong lòng Tần Thiên rất không thoải mái, rất hiển nhiên, đây là sách lược đấu tranh của tầng cao nhất hai đại gia tộc , mà Triệu Tiểu Nhã cùng Tần Thiên là con cờ lần đấu tranh này, song phương chiếu cố lẫn nhau thuộc về tính chất hữu nghị. Nếu một bên xảy ra chuyện, phương kia tuyệt đối cũng không tốt.
- Ai, Tiểu Thiên, ngươi sinh ra ở đại gia tộc, không có lựa chọn khác, từ lúc ngươi vừa ra đời, vận mệnh của ngươi nhất định sẽ như thế. Muốn thay đổi, chỉ có thể ngồi lên chỗ cao nhất, mà trên con đường đó, ngươi phải trải qua hết thảy những chuyện này, ngươi hiểu.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên thở dài một hơi, lộ ra chút bất đắc dĩ.
Tần Thiên nghe, không nói gì, Tiêu Du nói không sai, chính mình không có thực lực, cho dù không muốn cũng vô dụng. Muốn nắm trong tay vận mệnh của mình, vậy phải có thực lực tuyệt đối, ở không có tuyệt đối thực lực, ngươi chỉ có thể theo vận mệnh an bài.
- Tiểu Nhã biết những chuyện này sao ?
Tần Thiên ngẩng đầu hỏi Tiêu Du.
- Ừ, ta nói với nàng rồi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.
- Tỷ, ta muốn yên tĩnh một chút.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói, vừa nói liền ngồi xuống ngay tại chỗ, Tiêu Du nhìn Tần Thiên không nói chuyện, thầm thầm thở dài một hơi sau đó xoay người rời đi.