- Gia hỏa chết tiệt, mau buông ra, bị người ta nhìn thấy thì phiền lắm.
Triệu Nhã Chi mặt đỏ ửng, cố gắng giãy giụa khỏi Tần Thiên rồi chạy vào trong nhà. Tần Thiên vội đuổi theo, thuận tay khóa cửa lại, thấy Triệu Nhã Chi chạy vào phòng bếp cũng liền vào theo.
- Tôi nghe nói cậu hôm nay xuất viện, cố ý nấu cho cậu ít súp bồi bổ cơ thể. Bây giờ nguội rồi, cậu đợi tôi hâm lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn
Triệu Nha Chi vừa cầm lấy nồi súp vừa nói.
- Không sao, dì Triệu, cho dù tôi không uống súp thân thể cũng vẫn rất khỏe mạnh, bảo đảm làm cho dì hài lòng.
Tần Thiên cười tà nói, từ phía sau dang hai tay ôm lấy bộ ngực cao lớn không cách nào che đậy, ra sức vân vê nhào nặn.
- A…
Triệu Nhã Chi rên lên một tiếng tiêu hồn, thân thể run rẩy kịch liệt, bát súp trong tay chút nữa thì rơi. Từ ngực truyền tới một trận cảm giác tê dại kɧoáı ©ảʍ, khiến nàng sảng khoái vô cùng.
- Tiểu tử chết tiệt, đừng như vậy, súp đổ mất.
Triệu Nhã Chi đỏ mặt khó khăn nói.
- Không sao, dì Triệu, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.
Tần Thiên cười nói, một tay ở trên ngực Triệu Nhã Chi dần dần mò xuống, lướt trên cái bụng thon mềm, nhẹ nhàng chạm tới cái khe trong cặp mông đang vểnh cao.
- Ư…ư… Cậu xấu lắm, tiểu Thiên.
Triệu Nhã Chi nhẹ giọng nói, thanh âm rêи ɾỉ rất có tiết tấu. Cặp mông vô ý lại quệt qua quệt lại vũ khí của Tần Thiên, bên trong hắc động trời đã đổ mưa.
Tần Thiên nhìn bộ dạng cực khoái của Triệu Nhã Chi, bèn cởi chiếc áo công sở của nàng ra, bên trong một cặp tuyết cầu mềm mại nhảy ra. Tần Thiên giật luôn chiếc áσ ɭóŧ màu trắng viền tơ, đem hai khỏa tròn tròn kia lộ ra, một tay từ phía sau nhẹ nhàng xoa, bóp, kéo, khiến Triệu Nhã Chi rên to một tiếng, thân thể run run, cảm giác tê dại khiến nàng không nói nên lời.
Tần Thiên cảm thấy Triệu Nha Chi đã không còn chút sức lực nào nữa. Khối cầu mềm mại đã trở nên cương cứng, hạt đậu màu hồng đã săn lại, hắn bèn dùng sức hơn. Triệu Nhã Chi cũng dần trở nên phóng túng hơn, đưa bàn tay lên khối tuyết cầu còn lại, móng tay dài khẽ lướt qua điểm hồng nho nhỏ. Nhất thời toàn thân nàng chấn động, cơ bụng không ngừng co giật.
- Thế nào, sướиɠ lắm không, dì Triệu?
Tần Thiên dùng giọng mê hoặc nói thầm bên tai Triệu Nhã Chi.
- A… Thoải, thoải mái lắm, Tiểu Thiên, mau giúp dì Triệu đi.
Triệu Nhã Chi mặt đỏ bừng nói.
- Tốt, không thành vấn đề.
Tần Thiên lập tức xoay người Triệu Nhã Chi lại, há miệng ngậm lấy một khỏa tuyết cầu, đầu lưỡi dùng sức đảo qua đảo lại hạt bồ đào nhỏ.
- A.
Triệu Nhã Chi không kiềm chế được thét lên một tiếng sung sướиɠ.
Tần Thiên càng nút mạnh thêm, thỉnh thoảng cạ cạ hàm răng vào hạt bồ đào, khiến Triệu Nhã Chi càng thêm kích động. Đôi tay không tự chủ được đã lần mò sang người Tần Thiên, đem quần áo của hắn từ từ cởi bỏ. Đôi tay thon dài trắng nõn ôm lấy sau lưng hắn, móng tay nhẹ cào một đường, khiến Tần Thiên càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng càng dùng sức nút mạnh hơn.
- Tôi tới đây. Dì Triệu, tôi cho dì sướиɠ hơn đây.
Tần Thiên một tay luồn vào trong qυầи ɭóŧ Triệu Nhã Chi, nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cho những dòng nước trong suốt chảy dài xuống chân. Tần Thiên nhẹ nhàng ở giữa ấn một cái, Triệu Nhã Chi đã không thể nhịn được run lên bần bật.
- Hắc hắc, dì Triệu, tôi đến đây.
Tần Thiên cười như một thằng lưu manh, một tay giật tung qυầи ɭóŧ Triệu Nhã Chi, sau đó tách đùi nàng ra, cúi người xuống hắc động, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra liếʍ nhẹ một cái ở cửa động.
- Aaa...
Triệu Nhã Chi hét lên một tiếng, Tần Thiên liền há miệng mạnh mẽ áp vào hắc động, đầu lưỡi điên cuồng liềm nút. Cả người Triệu Nhã Chi co giật liên hồi, một tay ôm lấy đầu Tần Thiên ép chặt vào hắc động của mình, một tay ra sức nắn bóp khối tuyết cầu, vẻ mặt hoan lạc kɧoáı ©ảʍ vô biên, chiếc miệng nhỏ xinh không ngừng thở gấp, rêи ɾỉ như tiếng nhạc chốn tiên cảnh.
- A… ummm… Tiểu Thiên, mυ'ŧ nữa đi, mạnh hơn nữa đi….
Triệu Nhã Chi dần chìm vào bể dục, rêи ɾỉ trong vô thức, mạnh mẽ đem hắc động của mình áp tới miệng Tần Thiên, không ngừng uốn éo cọ quẹt, ngọc lộ tràn cả ra khóe miệng Tần Thiên chảy xuống cằm hắn, nhỏ tí tách xuống đất.
- Đột nhiên Tần Thiên dừng lại, đứng dậy, rút tiểu đệ đệ đã cứng như thép ra, mạnh mẽ cắm chặt vào hắc động của Triệu Nhã Chi, hoàn toàn ngập lụt vào trong, không thừa ra nửa tấc.
- Á….
Triệu Nhã Chi như hét lên, tựa như tột cùng đau khổ, mà lại như sảng khoái tới đỉnh điểm.
Tần Thiên đâm mạnh một cái, sau đó mạnh mẽ tấn công.
- A…a…mạnh lên, Tiểu Thiên, mạnh nữa lên.
Triệu Nhã Chi điên cuồng gào thét, Tần Thiên càng thêm mạnh mẽ. Triệu Nhã Chi ôm chặt cánh tay Tần Thiên, hai mắt nhắm nghiền, miệng vẫn không ngừng kêu gào trong khoái lạc. Tần Thiên vừa hoạt động hạ thể vừa ra sức mυ'ŧ bộ ngực sữa của nàng. Không quá lâu, Triệu Nhã Chi không chịu được nữa đã lên tới đỉnh, hạ thân ngọc lộ bắn tung tóe lên đùi, bụng của Tần Thiên, tạo thành cả nhưng chấm nhỏ trên mặt đất.
Nhưng mà Tần Thiên còn chưa đủ, hắn rút vũ khí ra, xoay người Triệu Nhã Chi lại, để nàng hai tay chống vào tủ bát. Hắn tách hai chân nàng ra, mạnh mẽ đâm vào, lại thêm một hồi đại khai sát giới.
Tư thế cổ điển này khiến Triệu Nhã Chi sung sướиɠ đến nỗi suýt ngất đi, trong miệng cũng đã không kêu ra tiếng được nữa. Hai tay Tần Thiên hai lên trước bóp lấy hai khối tuyết cầu, hạ thân vẫn mạnh mẽ rút ra đâm vào.
- Dì, tư thế này có thoải mái không?
Tần Thiên vừa đẩy vừa nói.
- Thoải… thoải mái lắm… mau… mạnh một chút… Dì vẫn chịu được.
Nghe Triệu Nhã Di gợϊ ȶìиᏂ, Tần Thiên càng thêm điên cuồng, khiến cho nàng cơ hồ gần như ngất đi.
- Chừng nửa giờ đồng hồ, hai người cùng hô một tiếng, đạt tới cực khoái. Trong nháy mắt dịch thể cả hai bắn lên người nhau, Triệu Nhã Chi nhũn người ra, gục xuống tủ bát, thở hổn hển từng hơi, chút nữa đã ngất xỉu.
Tần Thiên cũng không hơn là bao, ngã lên bờ lưng mềm mại trắng nõn của Triệu Nhã Chi, thở hổn hển. Cả hai nằm như vậy hồi lâu mới tỉnh lại được.
- Tiểu tử này, mạnh mẽ như vậy, dì thiếu chút nữa là bị cậu gϊếŧ chết rồi.
Triệu Nhã Di xấu hổ nói.
- Hắc hắc, vừa rồi là ai kêu tôi mạnh lên? Dì cũng nhanh quên lắm.
Tần Thiên cười xấu xa, hai tay lại bóp lấy hai khối cầu, khiến Triệu Nhã Di lại yêu kiều thở gấp một trận.
- Tiểu tử chết tiệt, cậu còn chưa đủ sao?
Triệu Nhã Di nhìn thứ vũ khí đằng đằng sát khí kia mà kinh hoảng.
- Tất nhiên, dì, chúng ta làm tiếp nhé.
Tần Thiên vừa dứt lời liền ôm lấy nàng đi vào phòng ngủ, sau đó không lâu từ trong phòng lại truyền ra những tiếng rêи ɾỉ hô hấp mê người…