- Thế nào, Dì Triệu? Có thoải mái hay không?
Tần Thiên cười tà nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Cậu… Cậu … chỗ đó gϊếŧ chết dì Triệu của cậu rồi.
Triệu Nhã Chi thở hỗn hển nhìn Tần Thiên. Vẻ mặt ửng hồng, một khắc vừa rồi thật là quá mỹ diệu. Thật là hoàn toàn khác của bàn tay của nàng. Thoải mái muốn chết rồi.
- Hắc hắc, còn gì nữa không? Đây chỉ là món khai vị thôi, món chính còn chưa lên đâu.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi cười xấu xa. Sau đó một tay cởi toàn bộ quần áo của mình ra, lộ ra da thịt cường tráng cùng lợi khí hung ác.
- A… Tên vô lại đáng chết. Lớn như vậy, cậu muốn gϊếŧ chết dì à?
Triệu Nhã Chi nắm chặt mệnh căn của Tần Thiên, thẹn thùng nói. Nhưng động tác tay của nàng cũng không đình chỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Thiên càng hưng phấn.
- Tới, dì Triệu, để cho Tiểu Thiên được ăn no dì.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Đợi một chút. Vừa rồi cậu đã phục vụ dì Triệu rồi. Đến lượt tôi giúp cậu. Cậu hãy hảo hảo nằm mà hưởng thụ sự lợi hại của dì Triệu một chút.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, rồi nhìn đại sát khí của Tần Thiên. Trong lòng một trận hưng phấn, trực tiếp đẩy ngã Tần Thiên lên giường sau đó cả người gục ở phía dưới của Tần Thiên. Một tay cầm lấy cây thương nóng hổi của Tần Thiên. Nhẹ nhàng xóc lên xuống, ánh mắt lộ ra vẻ si mê.
- Tiểu sắc lang, để cho cậu hưởng thụ một chút, cần phải chống đỡ lâu một chút nhé.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên mị hoặc nói, trêu chọc một chút. Sau đó vươn cái lưỡi nho nhỏ thơm tho cây súng của Tần Thiên nhẹ nhàng liếʍ một thoáng. Tần Thiên nhất thời phát ra một tiếng rên sảng khoái. Mà Triệu Nhã Chi tiếp tục phục vụ, cái lưỡi nhỏ thơm tho vây quanh thằng nhỏ của Tần Thiên, mạnh mẽ há miệng, đột nhiên nuốt toàn bộ vào.
- A!
Tần Thiên không nhịn được phải rên lên. Một loại cảm giác chưa từng có trước đây tập kích toàn thân hắn, khiến hắn vô cùng thoải mái. Mà Triệu Nhã Chi thấy biểu hiện của Tần Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Mạnh mẽ và nhanh chóng phun ra nuốt vào lợi khí to lớn của Tần Thiên. Lưỡi nhỏ thơm tho tận tình phục vụ vũ khí của Tần Thiên.
Tần Thiên thoái mái không nói nên lời. Vươn một tay, bắt được hai khoả tròn tròn nặng trịch trước ngực của Triệu Nhã Chi. Hắn dùng sức khống chế trong tay, khiến nó biến hình trong tay hắn. Triệu Nhã Chi bị Tần Thiên tập kích như vậy, cũng không nhịn được mà rên lên, trong miệng càng thêm lực hút.
- A! Dì Triệu, tôi sắp không nhịn được rồi, dì mau buông ra.
Tần Thiên hô lớn nhưng Triệu Nhã Chi không có buông ra, mà càng tăng thêm lực. Tần Thiên không nhịn được, nhất thời phun toàn bộ tinh hoa vào miệng Triệu Nhã Chi. Triệu Nhã Chi trực tiếp đem toàn bộ nuốt xuống. Hơn nữa tỉ mỉ dùng lưỡi đem vũ khí của Tần Thiên liếʍ sạch sẽ.
- Dì Triệu, dì lại nuốt xuống?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi giật mình nói.
- Có gì không thể sao? Đây cũng là đại bổ. Chẳng lẽ lại muốn lãng phí?
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, khuôn mặt quyến rũ, nhìn thằng bé đang mềm xuống của Tần Thiên lại bắt đầu ngẩng đầu lên.
- Tốt, tiếp tục. Tôi muốn nếm thử hắc động của dì.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi, theo phản xạ liền nằm đè lên Triệu Nhã Chi, một tay tách hai chân của nàng ra. Cây súng của Tần Thiên hướng về phía hắc động của nàng mà vọt đi vào.
- A! Đau quá.
Triệu Nhã Chi nhất thời nhíu mày hét lớn. Nhiều năm đã không có làm rồi, nơi đó tự nhiên rất chật, bị Tần Thiên đột nhiên xông vào, nàng đau đến cau mày.
- Hắc hắc, tôi sẽ cẩn thận. Dì Triệu, không nghĩ tới nơi này của dì chật như vậy.
Tần Thiên cười nói. Nhất thời sắc mặt Triệu Nhã Chi đỏ thẫm.
- Tốt lắm, tôi bắt đầu này.
Tần Thiên nói. Sau đó qua một thời gian, Triệu Nhã Chi bắt đầu rên lên, hai tay nắm thật chắc thành giường, vẻ mặt mê say.
Tần Thiên nhìn bộ dáng hưởng thụ của nàng, lập tức liền tăng nhanh tốc độ, bắt đầu mãnh liệt ấn sâu vào.
- A..Ư..ư..A…
Triệu Nhã Chi lập tức lớn tiếng rêи ɾỉ, thanh âm cực kỳ mê người. Tần Thiên trực tiếp đem hai đùi tuyết trắng của nàng đeo trên cổ, điên cuồng đâm vào rút ra.
Trong lúc nhất thời xuân ý ngập tràn cả phòng.
Hơn ba mươi phút sau, hai người đồng thời hô to một tiếng, ôm nhau thật chặt, kết thúc hành trình sung sướиɠ này.
- Hô! Chết rồi! Cậu gϊếŧ chết dì Triệu rồi.
Triệu Nhã Chi nằm ở trong ngực của Tần Thiên nhìn hắn thẹn thùng nói. Giờ khắc này, nàng cảm thấy giống như tựa vào l*иg ngực của một đại nam nhân, vô cùng ấm áp và an toàn.
- Hắc hắc. Dì Triệu, tiếng rên của dì hồi nãy thật dễ nghe.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi đùa giỡn nói.
- Đi tìm chết à. Mau dậy đi. Hơn năm giờ rồi, Tiểu Nhã tan học sắp về rồi. Đừng cho nó biết, bằng không thì xong rồi.
Triệu Nhã Chi vội vàng nói, nhanh chóng tách Tần Thiên ra. Nàng từ trên giường đứng lên, cầm lấy quần áo mặc vào. Tần Thiên cũng đứng dậy, mặc quần áo vào.
- Tốt lắm. Mau té đi, Tiểu Nhã sắp về rồi.
Triệu Nhã Chi nói, nhưng Tần Thiên lại ôm cổ nàng, hung hăng hôn một cái. Sau đó bóp nhẹ trên ngực nàng mấy cái rồi mới lưu luyến rời đi.
- Tiểu sắc lang,. Haizz, rốt cuộc làm như vậy có đúng không?
Triệu Nhã Chi nhìn bóng lưng của Tần Thiên lầu bầu nói. Đuôi lông mày hiện lên một vẻ buồn rầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.Truyện FULL
……………..
Tần Thiên ra khỏi nhà của Triệu Nhã Chi, liền lấy chìa khoá ra, chuẩn bị về nhà. Không nghĩ tới vừa tới nhà lại thấy một cảnh sát đang kéo một rương hành lý đứng trước cửa nhà mình. Mà đây là một nữ cảnh sát có vóc người cực kỳ bốc lửa. Dáng người khá giống với người mẫu, cái mông cực kỳ ngạo nghễ ưỡn lên, rất tròn, thắt lưng vô cùng mảnh khảnh.
Nữ cảnh sát nghe phía sau có thanh âm, quay người lại một cách tự nhiên. Nhất thời hai người ngây dại tại chỗ.
- Ta kháo, là cô...
- Là anh, tên lưu manh này...
Hai người đồng thời hô. Nữ cảnh sát này lần trước được Tần Thiên cứu từ một tên du côn cắc ké, nhưng Tần Thiên còn bị ăn một cái tát.
- Cô tới đây làm gì?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát lạnh lùng nói. Kể từ khi bị nàng cho một tát, Tần Thiên đối với nàng không còn hảo cảm rồi. Đối với vẻ xinh đẹp của nàng cũng miễn dịch.
- Hừ! Mắc mớ gì tới anh, tên lưu manh chết tiệt. Nơi này cũng không phải nhà anh, anh quản cái rắm à?
Nữ cảnh sát khinh bỉ nhìn Tần Thiên nói, nghiêng đầu đi không hề để ý tới Tần Thiên nữa.
Tần Thiên nhìn nàng, cũng lười để ý tới. Trực tiếp đi thẳng tới, trực tiếp gạt nàng qua một bên. Nữ cảnh sát nhất thời một trận sợ hãi kêu lên, thiếu chút nữa ngã xuống. Lập tức lửa giận ngút trời.
- Lưu manh, anh làm gì đó? Có tin hay không tôi đem anh bắt đi? Kiện anh đánh cảnh sát?
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên tức giận nói.
- Đi chỗ khác đi, đàn bà đúng là ngực lớn mà không có đầu óc. Đây là nhà tôi, cô ngăn ở cửa thì làm sao tôi đi vào?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát khinh bỉ. Nhìn bộ ngực nàng cao vυ't như vậy, quả thật rất mê người. Nhìn như muốn xé tan quần áo để nhào ra ngoài vậy.
- Này … Đây là nhà anh?
Nữ cảnh sát không tin được hỏi lại.
- Nói nhảm! Nếu không thì là nhà cô à?
Tần Thiên khinh bỉ nói. Sau đó lấy chìa khoá ra cắm vào, mở cửa. Nữ cảnh sát nhất thời càng thêm giật mình.
- Nhà anh không phải ở bên đó sao?
Nữ cảnh sát chỉ về phía gian của Triệu Nhã Chi.
- Đi chỗ khác đi! Bộ cô không cho ta hai phòng à?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát khinh thường nói. Sau đó hướng bên trong đi vào, thuận tay đóng cửa lại. Nhưng bị nữ cảnh sát đưa tay ngăn lại.