Rời khỏi khu lão Thành, Tần Thiên liền đi tìm cô gái kia, bởi vì sát thủ không chỉ có bốn tên kia, còn có một tên đánh chặn. Tần Thiên sợ cô gái kia trở lại sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu có chuyện gì thì mọi nỗ lực vừa rồi của hắn đều đi tong cả.
Cửa hàng lúc này đang rất hỗn loạn, cơ quan an ninh đang sơ tán mọi người, ngay cả cảnh sát cũng bị ngăn trở. Tần Thiên liều mạng chen vào, chạy vào trong thang máy, đi lên sân thượng.
Rất nhanh thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Tần Thiên đi ra khỏi thang máy liền chạy về phía cầu thang, dọc đường đi có rất nhiều dấu máu.
- Yaaa!
Tiếng cô gái hét lớn từ bên cạnh truyền tới, ngay sau đó một cây gậy đập vào đầu Tần Thiên.
- Dừng tay, là tôi!
Tần Thiên vội kêu lên, tay bắt lấy cây gậy gỗ.
Cô gái kia nghe được giọng Tần Thiên định thu tay lại, nhưng đã không kịp, cây gật chỉ hơi lệch đi một chút, đập thẳng vào bả vai Tần Thiên khiến hắn đau đến méo miệng.
- Tôi… Tôi không cố ý!
Cô gái vội vàng nói, vẻ mặt áy náy nhìn Tần Thiên.
- Không việc gì, tôi…
Tần Thiên quay đầu lại nói được nửa câu, thì liền ngẩn cả người, hai mắt như lồi ra nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Cô gái hiện giờ chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ viền tơ, hai tòa ngọc phong trước ngực cao vυ't lộ ra phân nửa, cái khe ở giữa cực kỳ mê hoặc, lại thêm mùi hương xử nữ truyền tới, thằng em của Tần Thiên nhất thời dựng đứng.
- A… Anh đừng nhìn!
Cô gái vội vàng ôm ngực, mặt đỏ bừng nhìn Tần Thiên kêu lên, thân hình càng thêm mềm mại ướŧ áŧ. Vốn là Tần Thiên không chú ý lắm, nhưng bây giờ nhìn lại, phát hiện tướng mạo cô gái này không kém Hàn Thi Vũ, càng nhìn càng thấy đáng yêu, khiến người ta sinh ra cảm giác muốn che chở.
- Cái này… Quần áo của cô đâu!
Tần Thiên hơi lúng túng nói, nhưng hai mắt vẫn nhìn thằng vào hai ngọc phong bị cô gái che đi, cơ hồ muốn đâm vào đó.
- Chân tôi bị thương, tôi cởi ra để băng bó rồi!
Cô gái ngượng ngùng nhìn Tần Thiên, duỗi ngón tay chỉ vào bắp chân mình, Tần Thiên nhìn theo, lại thấy cái áo T-shirt màu đỏ đang quấn trên bắp chân cô gái, mà trên bắp chân đã chảy không ít máu.
Tần Thiên bèn cở áo của mình đưa cho nàng mặc, tránh cho bản thân không kìm lòng được mà phạm tội.
Cô gái cảm ơn một tiếng rồi mặc vào, dáng vẻ rất cứng nhắc.
- Như vậy đi, tôi cõng cô được không, hiện tại chân cô đang bị thương, tôi sợ cô đi lại không tiện!
Tần Thiên nhìn cô gái nói.
Cô gái ngượng ngùng gật đầu.
- Tốt lắm, cô lên đi, nếu tôi không cẩn thận đυ.ng phải chỗ nào thì cô bỏ qua nhé.
Tần Thiên nhìn cô gái lúng túng nói. Cô gái khẽ cúi đầu ừ một tiếng, sau đó giang hai tay ôm lấy vai Tần Thiên, Tần Thiên cũng mau chóng hai tay nâng mông cô gái lên. Cái cảm giác mềm mềm bồng bềnh vô cùng thống khoái, lại thêm hai vật mềm mại cọ cọ sau lưng, khiến Tần Thiền thiếu chút nữa không đứng nổi.
- Ưm!
Cô gái cảm giác mông bị chạm vào liền phát ra một tiếng thẹn thùng, thanh âm mê hoặc vô cùng, thiếu chút nữa đã biến Tần Thiên thành cầm thú.
- Tôi đưa cô đến bệnh viện trước, ôm chặt vào!
Tần Thiên hướng cô gái nói.
- Đừng, anh dẫn tôi về nhà đi, thương thế tôi cũng không nghiêm trọng lắm, tôi tự băng bó cũng được, đến bệnh viện sẽ bị phát hiện mất!
Cô gái hướng Tần Thiên nói.
- Được rồi.
Tần Thiên gật đầu, cũng không hỏi nữa. Hiện tại sơ cứu cho cô gái này rồi hỏi sau cũng không muộn.
- Chủ nhân, có kẻ đang đi về phía này, hình như có ý định gây bất lợi với ngài, hãy mau rời đi thôi, người nọ còn đang ở trong thang máy.
Ba Ba Ca ở trong đầu Tần Thiên nói.
- Có người đuổi theo, chẳng lẽ là những tên mặc đồ đen kia?!
Tần Thiên hỏi
- Không phải, thực lực kẻ này so với mấy tên mặc đồ đen còn mạnh hơn, ngài mau rời đi, còn khoảng 23 giây là hắn tới!
Ba Ba Ca thúc giục.
- Mẹ kiếp, nhanh vậy sao!
Tần Thiên lập tức đổi hướng, cõng cô gái chạy xuống lầu dưới.
- Chủ nhân, dưới cầu thang có một kẻ đang đi lên, là một cao thủ!
Ba Ba Ca lại nói thêm câu nữa.
- Con mẹ nó, không xui vậy chứ!
Tần Thiên chửi thề một tiếng, liền cõng cô gái chạy sang cửa bên kia, cầu thang bên này liền xuất hiện một người mặc chiếc áo gió đeo mặt nạ màu bạc. Người này nhìn nhìn một chút, rồi hướng đường chạy của Tần Thiên mà đuổi theo.
Mà lúc này, Tần Thiên đang cõng cô gái núp ở cửa, đánh chết cũng không dám ra, cũng không dám ngó, chỉ nghe tiếng bước chân đến gần.
- Ba Ba Ca, tình hình thế nào rồi!
Tần Thiên gấp gáp hỏi, cực kỳ khẩn trương, tim cũng chui lên cổ rồi.
- Chủ nhân, cao thủ kia còn cách ngươi 20 mét, mà tên kia cũng đang tới.
- Con mẹ nhà nó!!! Đây không phải là muốn mạng của ông mày sao, mau chạy thôi!
Tần Thiên liền mang theo cô gái hướng lâu dưới mà chạy.
Tần Thiên vừa động, tiếng bước chân liền truyền tới tai người mang mặt nạ bạc, hắn lập tức hướng phía Tần Thiên chạy tới, cùng lúc đó thang máy mở ra, lại một kẻ đeo mặt nạ bạc vọt ra đuổi theo.
- Thôi toi rồi!
Tần Thiên kêu lên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đeo mặt nạ bạc kia, một đạo hàn quang quét qua, tên này thật giống như từ địa ngục chui lên, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo mà tuyệt vọng. Tần Thiên không khỏi rùng mình một cái, liều mạng mà chạy.
- Gϊếŧ hắn!
Một người nói, hai người đồng thời xuất thủ, hai đạo ngân quang từ trong tay bọn họ phóng tới hai người Tần Thiên.
Thình thịch! Thình thịch!
Đúng lúc chỉ mành treo chuông này, đột nhiên hai đạo bạch quang bắn ra quét bay hai đạo ngân quang đi, một người mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt Tần Thiên.
- Hai người đi trước, nơi này giao cho tôi!
Người mặc đồ trắng nhìn Tần Thiên nói, giọng nói máy móc làm Tần Thiên thể phân biệt được là nam hay nữ.
- Được, cảm ơn!!
Tần Thiên cũng không dài dòng, lập tức cõng cô gái chạy đi. Phía sau liền truyền lại tiếng đánh nhau.
Xuống tới lầu dưới, cửa hàng đã không còn ai cả, nhưng trên mặt đất vẫn còn nhiều người bị thương, Tần Thiên mang cô gái chạy ra cửa, nhanh chóng tìm taxi. Được khoảng mấy trăm mét, Tần Thiên bắt được một chiếc taxi, ném cho tài xế 100 đồng rồi ngồi xe về nhà.
- Này, cô không sao chứ?
Tần Thiên thở ra một hơi nhìn cô gái bên cạnh.
- Ân, tôi không sao!
Cô gái sắc mặt có chút nhợt nhạt, hẳn là do bị thương.
Rất nhanh, xe dừng ở cửa nhà Tần Thiên, hắn liền cõng cô gái xuống, lấy chìa khóa mở cửa, đem cô gái đặt trên ghế salon, sau đó từ phòng mình đem ra một túi đồ sơ cứu.
- Lại đây, tôi xem chân cô thế nào!
Tần Thiên hướng cô gái nói, liền cởi chiếc áo T-shirt trên đùi nàng. Lập tức mọt vệt máu dài mười mấy cm hiện ra, sâu chừng một ly, bị đạn rạch qua khiến bên cạnh vết thương cũng bị ảnh hưởng,
- Sâu như vậy, hay là đi bệnh viện khâu vết thương?
Tần Thiên nhìn cô gái nói
- Không cần đâu, không có chuyện gì, thân thể tôi có khả năng phục hồi rất nhanh!
Cô gái đáp lại.
- Được rồi. Nguồn truyện: TruyenHD
Tần Thiên lấy ra nước khử trùng, thấm bông vải rồi rửa sạch vết thương vài lần, sau đó lấy ra thuốc bột đắp lên cho cô gái, cuối cùng lấy băng gạc băng lại, vậy là xong.
- Tốt rồi!
Tần Thiên lau mồ hôi nhìn cô gái nói.
- Vâng, cảm ơn anh, tôi tên Sở Tương Tương, anh tên gì?
Cô gái mỉm cười nhìn Tần Thiên nói.
- Ha hả, tôi tên Tần Thiên, đúng rồi, làm sao cô bị sát thủ đuổi gϊếŧ thế?
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương hỏi.
- Xin lỗi, việc này tôi tạm thời không thể nói cho anh, vì việc này… sẽ tạo thành nguy hiểm đối với anh, xin lỗi anh.
Sở Tương Tương áy náy nhìn Tần Thiên nói.
- Ồ, không sao.
Tần Thiên tùy tiện cười nói.
- Đúng rồi, WC ở đâu vậy, tôi muốn đi WC chút.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên hỏi.
- Bên đó, đi tới rồi quẹo trái là được.
Tần Thiên chỉ vào phòng bếp nói.
- Ừ, cám ơn.
Sở Tương Tương cười nói, sau đó đứng lên, không nghĩ tới vừa đứng lên lại bị cơn đau hành hạ, kêu lên một tiếng, liền ngã xuống bên cạnh.
- Cẩn thận!
Tần Thiên vội vàng đỡ lấy nàng.
- Cảm ơn!
Sở Tương Tương thở ra một hơi.
- Không sao, hay là tôi dìu cô đi.
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói.
- Cái này… cũng được!
Sở Tương Tương nghĩ nghĩ, bèn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. Sau đó Tần Thiên đưa nàng đến nhà WC, hai người thân thể dán sát nhau, hương thơm trên người Sở Tương Tương không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Thiên, lại thêm bàn tay mềm mại không biết cố ý hay vô tình ma sát với tay hắn, khiến thằng nhỏ phía dưới không ngừng bành trướng.
- Cái kia… hay là cô vào đi, xong thì gọi tôi, tôi đỡ cô ra.
Tần Thiên đưa nàng đến bên bồn cầu rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng cởϊ qυầи áo sột soạt, sau đó tiếng róc rách tinh tế vang lên. Tần Thiên ở bên ngoài nghe thấy, đầu óc không ngừng tưởng tượng, giữa hai cái đùi vừa trắng vừa dài, một dòng suối róc rách chảy trong rừng, càng nghĩ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- A…!
Tần Thiên đang hèn mọn tưởng tượng thì một tiếng kêu từ trong vang ra.
- Có chuyện gì thế?!
Tần Thiên hô lớn, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xông vào.