Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 549: Không chết

Không chết

----------------------

Đinh!

Chiến kiếm hai người va chạm, trong nháy mắt, chiến kiếm của Phong Vô Dật đã bị chém gãy, Phong Vô Dật nhìn chiến kiếm bị chém gãy cũng u mê, đây là chiến kiếm quý giá nhất của mình vậy mà lại bị kiếm đối phương chém đứt.

- Chết đi!

Sau khi chém đứt kiếm của Phong Vô Dật, Tần Thiên lập tức xoay tay xuất ra một kiếm chém vào đầu Phong Vô Dật.

Giờ phút này, Phong Vô Dật đang ngẩn người lại cảm giác được năng lượng kinh khủng tập kích tới mới phục hồi tinh thần lại, gương mặt tái mét, muốn tránh né cũng không kịp, kiếm của đối phương cách cổ hắn chỉ còn vài centimet, căn bản không thể trốn.

- Tiểu tử, ngươi dám!

Trưởng lão Phong gia thấy Tần Thiên muốn gϊếŧ thiếu gia nhà mình, lập tức lao đến, giơ tay xuất ra một chưởng đánh về phía Tần Thiên.

Trong phút chốc, năng lượng kinh khủng giống như hồng thủy mãnh liệt cuộn trào ám sát đến người Tần Thiên.

Tần Thiên chuẩn bị một chiêu gϊếŧ Phong Vô Dật cảm giác được nguồn năng lượng kinh khủng áp sát, nhanh chóng thu kiếm che trước ngực.

Oanh!

- A!

Trong nháy mắt, hắn bị một chưởng kinh khủng của lão giả đánh bay ra ngoài, cả người bay lên hơn mười thước, nặng nề rơi xuống tạo thành một cái hố hơn 20m.

PHỐC!

Tần Thiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, thực lực của trưởng lão Phong gia quá kinh khủng, không phải hắn có thể đối kháng.

- Thiếu gia, ngươi chờ ở đây, để ta gϊếŧ hắn!

Trưởng lão Phong gia vừa nói đã gϊếŧ tới Tần Thiên, bàn tay to bắt qua, một cổ lực lượng vô hình đè ép Tần Thiên lại, tựa hồ muốn bóp vỡ hắn.

- Thật khủng khϊếp!

Tần Thiên thầm nghĩ, đồng thời mạnh mẽ nhảy lên muốn thuấn di nhưng lại phát hiện tốc độ mình vô cùng chậm, thân thể thật giống như bị cái gì kéo lại.

- Hừ! Ở trước mặt ta còn muốn trốn, chết đi!

Triệu lão Phong gia quát lớn, một chưởng tung đến trước ngực Tần Thiên.

- Vô sỉ, nhỏ đánh không lại thì gọi lớn ra đánh, lão tử liều mạng với ngươi!

Tần Thiên giận quát, trong nháy mắt phát động Bá Vương quyết, thực lực mạnh mẽ bạo tăng đến Tứ tinh tứ giai, ánh mắt đỏ chót, huyết tinh tràn ngập, chiến kiếm trong tay tỏa ra hào quang ác liệt, sau lưng Tần Thiên xuất hiện hư ảnh Ma Vương kinh khủng tàn nhẫn bước ra từ Thi Sơn Huyết Hải.

Phong gia trưởng lão bị biến hóa đột nhiên của Tần Thiên mà giật mình, một thiếu niên chừng hai mươi tuổi lại có thực lực cường đại cỡ này, người như thế ở các đại gia tộc cũng ít thấy, mà hắn bộc phát ra sát khí rất kinh khủng, đến cùng đã gϊếŧ bao nhiêu người mới có thể tích lũy được, thậm chí mình đã sống từng này tuổi cũng không bằng. Hơn nữa, hư ảnh sau lưng hắn là gì, thi sơn huyết hãi ở đâu ra.

Người này nếu không chết, tương lai tất thành tai họa cho các đại gia tộc, Trưởng lão Phong càng kiên định với ý định gϊếŧ chết Tần Thiên.

Nơi xa, Phong Vô Dật thấy Tần Thiên bộc phát ra chiến lực cường đại, lần nữa choáng váng, hắn cho rằng với thực lực Tứ tinh của mình đã đủ để xử lý Tần Thiên, không nghĩ tới đối phương lại che giấu thực lực, chân chánh bộc phát ra lại khủng bố như thế, mình hoàn toàn không phải đối thủ.

Nếu Tần Thiên vừa bắt đầu đã không ẩn dấu thực lực đối chiến, mình tuyệt đã chết, nghĩ tới đây, Phong Vô Dật không khỏi hoảng sợ.

Bất quá hắn âm thầm may mắn, Tần Thiên ngu ngốc, vừa bắt đầu không gϊếŧ mình, hiện tại cũng chỉ có chết, lúc này Phong Vô Dật nhớ lại cử động tìm nơi vắng vẻ quyết đấu của Tần Thiên là thuần túy tìm chết.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

- Sát!

Tần Thiên bộc phát ra thực lực mạnh nhất quán chú toàn bộ năng lượng trong đan điền vào chiến kiếm.

Ông!

Chiến kiếm phát ra tiếng vù vù, quang mang màu đỏ như máu tăng mạnh. Tần Thiên cầm chiến kiếm xuất ra một chiêu đánh đến trưởng lão Phong gia, một cổ năng lượng hủy diệt từ trên thân kiếm bộc phát, kiếm khí vừa ra đã hấp thu năng lượng xung quanh như muốn thôn thiên diệt địa.

Trưởng lão Phong gia thấy Tần Thiên bộc phát ra chiến lực khủng bố, cũng không dám xem thường, vội vàng gia tăng lực công kích hung hăng phách tới Tần Thiên.

Trong nháy mắt, một cự chưởng cao hơn ba thước cùng một thanh cự kiếm bốn thước đỏ như máu va chạm vào nhau.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên, vô số năng lượng dư uy lan ra chung quanh, một đám mây hình nấm cao hơn 20mét xuất hiện, trong nháy mắt mặt đất xuất hiện một hố to đường kính hơn mười thước.

Tần Thiên bị dư uy kích bay ra ngoài hơn trăm mét rồi mới rơi trên mặt đất, chiến kiếm văng một bên, cả người bị lực lượng xung kích đánh thành từng mảnh nám đen, đầu tóc rối loạn, miệng ói máu tươi, nằm trên đất, không đứng dậy nổi, cả người xuất hiện từng đợt cảm giác đau muốn chết.

Trưởng lão Phong gia cũng không may mắn hơn, cũng bị dư uy năng lượng oanh bay ra, y phục rách nát, thoạt nhìn khá chật vật nhưng không chịu tổn thương nặng gì, khí huyết chỉ hơi quay cuồng, cả người vẫn vững vàng đứng trên mặt đất.

Không nghĩ tới người này lại lợi hại như thế, nếu cùng giai với hắn quyết chiến, ta cũng không phải đối thủ, phải mau sớm gϊếŧ hắn diệt trừ hậu hoạn! Mặt trưởng lão Phong gia hiện lên vẻ âm tàn, không đợi Tần Thiên đứng lên, đã lập gϊếŧ tới.

Bên cạnh, Phong Vô Dật nhìn thấy vết tích chiến đấu, rồi lại nhìn Tần Thiên nơi xa còn chưa chết, vẻ mặt không thể tin nổi, Tần Thiên lại có năng lực tiếp Trưởng lão nhà mình một chiêu mà không chết, thật đáng sợ.

- Chết đi!

Trưởng lão Phong gia lần nữa đánh xuống Tần Thiên.

Trên mặt đất, Tần Thiên nhìn đối phương đánh tới, hoàn toàn không sợ hãi, hắn cố nén đau đứng lên, nắm chặc chiến kiếm trong tay, không sợ hãi mà nghênh đón, trên mặt xuất hiện thần sắc háo chiến.

Đây chính là tác dụng càng đánh càng hăng, vĩnh không nói bại của Bá Vương quyết.

- Đến đây đi, lão già chó chết!

Tần Thiên quát to, hung hăng chém về phía trưởng lão Phong gia.

Oanh!

Không hề ngoài ý muốn, Tần Thiên lần nữa bị đánh bay, phun máu tươi trên không trung, sau đó té lên mặt đất, vẫn không chết, cầm kiếm lần nữa đứng lên.

Trưởng lão Phong gia không khỏi nhíu mày, tiểu tử kia lại không chết.

Giờ phút này, thân thể Tần Thiên bị đánh vô cùng thê thảm, cả người đau nhức giống như bị vô số châm nhỏ đâm vào, nhưng hắn vẫn đứng, năng lực huyết mạch nguyên thủy đang nhanh chóng chữa trị thân thể, Tần Thiên có thể cảm giác thân thể mình đang dần dần phục hồi.

- Hừ! Lại không chết, lần này xem ngươi có thể chống đỡ được nữa không!

Trưởng lão Phong gia vừa nói, hai tay đã đánh một pháp quyết, chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét, một thanh chiến đao màu xanh khổng lồ hình thành giữa không trung, hơi thở hủy thiên diệt địa từ trên chiến đao bạo phát.

- Chết đi!

Trưởng lão Phong gia quát to, chiến đao khổng lồ mạnh mẽ gϊếŧ tới, khí tức kinh khủng ập tới làm chu vi mấy dặm xung quanh Tần Thiên bị đánh nứt, một cổ hơi thở vô cùng sắc bén áp xuống thân thể hắn, tựa hồ muốn ép hắn tan xương nát thịt.

Giờ phút này, Tần Thiên nhìn chiến đao khổng lồ lao đến, trong lòng trừ vô hạn chiến ý ra thì chỉ một mảnh lạnh lùng, hắn trực tiếp thu hồi chiến kiếm, hai tay giơ lên, mỗi một tế bào trong thân thể lập tức hội tụ ra rất nhiều tia năng lượng tinh khiết, toàn bộ năng lượng ấy bạo phát phóng ra ngoài.

- A!

Tần Thiên gầm lên giận dữ, trong nháy mắt, một đạo năng lượng tinh thuần từ thân thể hắn bay ra vọt tới chiến đao trên bầu trời.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh lại lần nữa vang vọng khắp nơi, luồng năng lượng đỏ như máu trong nháy mắt nổ tung, chiến đao cũng như thế, toàn bộ năng lượng kinh khủng của vụ va chạm áp xuống dưới, sau khi dư uy tan hết, chỉ thấy dưới đất xuất hiện một cái hố to gần vài dặm, Tần Thiên đang nằm trong trung tâm cái hố, lúc này không còn cảm thấy bất kỳ khí tức sinh mệnh gì từ thân thể hắn cả.

Trưởng lão Phong gia nhìn Tần Thiên phía dưới, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mình đã vận dụng tám phần thực lực, rốt cục cũng gϊếŧ được đối phương. Tần Thiên lúc này còn chưa trưởng thành mà đã khó đối phó như thế, nếu để cho hắn tu luyện thêm mấy năm, vậy không còn ai có thể ngăn cản hắn rồi.

- Hừ! Rốt cục cũng chết rồi à!

Phong Vô Dật chạy tới, nhìn Tần Thiên không nhúc nhích thì không khỏi đắc ý nói.

- Hừ! Dám đối đầu với Phong gia ta thì kết cục của ngươi đã định trước đệ đệ, nhị ca ta đã báo thù cho đệ!

Phong Vô Dật nói.

- Nhị thiếu gia, ngươi chờ chút, chiến kiếm trên người tên này không phải phàm vật, rất có thể là một cổ bảo, ta giờ xuống lấy lên nộp cho gia tộc!

Trưởng lão Phong gia nói với Phong Vô Dật.

- Tốt, có thể chém đứt chiến kiếm của ta thì chắc không phải phàm vật, ngươi cầm đến cho ta dùng, thay thế thanh kiếm vừa bị hỏng!

Phong Vô Dật nói.

Trưởng lão Phong gia gật đầu, sau đó chuẩn bị đi xuống.

Vừa lúc đó, phía dưới đáy hố, Tần Thiên giật mình nhất thời dọa hai người kêu to một tiếng, trưởng lão Phong gia ngừng lại. Nhìn chằm chằm Tần Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Chuyện gì xảy ra, lại còn chưa chết!

Lão vô cùng khϊếp sợ, hắn bị thương nghiêm trọng như thế mà còn sống, đây còn là người sao?

- Làm sao có thể, nhất định là ảo giác thôi!

Phong Vô Dật trừng trừng trong chốc lát, sau đó thấy Tần Thiên cũng không có cử động, nhất thời mừng rỡ.

- Ta biết chỉ là ảo giác mà!

Phong Vô Dật cao hứng nói.

Lời hắn vừa dứt, Tần Thiên bị chôn trong đất bùn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, hai mắt đỏ bừng, phát ra sát khí nhϊếp người, nhất thời dọa Phong Vô Dật kêu to một tiếng.