Hiểu lầm
----------------------
- Vâng, Trương tổng!
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi đáp một tiếng, vội vàng lấy chi phiếu, chốc lát sau đã đưa qua, trương hồng vội vàng ký lên trên, sau đó đưa cho Tần Thiên, vẻ mặt hoảng sợ, cả người như đứng không vững nhìn hắn, nhưng trong lòng vô cùng tức giận.
Tần Thiên cầm chi phiếu, thu vào túi áo, nói:
- Nhanh bảo đám bảo vệ tránh ra, quyền cước không có mắt, ta không chịu trách nhiệm đâu. À, tốt nhất không nên trả thù, nếu không, bà sẽ chết thật.
Khi Tần Thiên nói một câu cuối, một cổ sát khí cường đại trực tiếp bộc phát, hù Trương Hồng té đái, nướ© ŧıểυ theo chân chảy xuống, ướt cả mặt đất, hai chân run rẩy không vững, trực tiếp đặt mông ngồi trên đất.
Sát khí Tần Thiên quá kinh khủng.
Lương Như Yên nhìn Tần Thiên, trong lòng càng ngày càng hiếu kỳ với người nam nhân này, anh ta quá mạnh mẽ, hình như chẳng sợ cái gì cả, rốt cuộc anh ấy cậy vào gì mà không sợ ai như thế
- Đi thôi!
Tần Thiên nắm lấy tay Lương Như Yên, đi vào thang máy, đội trưởng bảo an nhìn Trương Hồng, ánh mắt như muốn hỏi có nên động thủ, Trương Hồng vội vàng ngăn cản, bọn họ không phải đối thủ của Tần Thiên, xuất thủ chẳng khác nào tự sát.
Đám bảo an thấy lão bản ra hiệu không động thủ, tùy ý để hai người Tần Thiên rời đi.
- Chủ tịch, cứ thả bọn họ đi thế à, cảnh sát đã tới, làm sao đây?
Đội trưởng bảo an nhìn Trần Hồng chật vật không chịu nổi, hỏi.
- Nói cảnh sát không có chuyện gì, đưa tôi đi bệnh viện!
Trần Hồng dần bình tỉnh lại, trong mắt lộ vẻ giận dữ, cha Lương Như Yên là Cục trưởng quyền cao chức trọng, không thể bắt cóc, như vậy lén gϊếŧ chết Lương Như Yên và Tần Thiên mới tốt nhất. Mà lần này, Tần Thiên đã làm cho nàng mất hết mặt mũi như thế, không hảo hảo dạy dỗ hai người kia một trận thì làm sao giải mối hận trong lòng.
- Vâng, tôi chuẩn bị xe!
Đội trưởng bảo an lập tức làm theo, hắn đưa Trần hồng đi bệnh viện, mọi người của công ty thấy Trần Hồng thảm như vậy, âm thầm bật cười.
...
Hai người Tần Thiên xuống lầu không bị ngăn trở, chỉ khi đi ra cổng thì gặp mấy người cảnh sát, bất quá họ cũng không nhận ra hai người Tần Thiên, cho nên tùy ý hai người rời đi.
- Thật cám ơn anh!
Lương Như Yên cám, mặc dù thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng đã giúp nàng thở ra một ngụm ác khí.
- Không có chuyện gì, chuyện nhỏ thôi, cô giờ đi sửa xe à?
Tần Thiên cười, tùy ý hỏi.
- Không được, tôi đã gọi người, công ty tôi gần đây, có muốn đi lên xem một chút không, hôm nay chúng tôi có một sự kiện rất hấp dẫn đấy.
Lương Như Yên mời.
Tần Thiên suy nghĩ, dù sao giờ cũng còn sớm, vậy đi xem một chút, nghĩ thế hắn gật đầu đáp ứng, rồi lái xe về công ty Lương Như Yên.
Công ty Lương Như Yên đối diện công ty Trần Hồng cách đó không xa, tên công ty là công ty thiết kế 0 giờ, Lương Như Yên thuê ba văn phòng lớn, gần hơn hai ngàn thước vuông, có hơn ba trăm công nhân viên, nhân số như vậy đối với một công ty thiết kế, thì cũng rất lớn.
Dừng xe, Lương Như Yên dẫn Tần Thiên vào trong.
- Lương tổng khỏe!
Vừa vào cửa, công nhân viên công ty rối rít vấn an, Lương Như Yên gật đầu đáp lại, thần sắc lạnh như băng, mọi người trong công ty đã quen với gương mặt này của nàng nên cũng không để ý nhiều.
Tần Thiên nhìn ra, người làm ở đây phần lớn đều là phái nữ, mặc đủ loại y phục, kiểu dáng đặc sắc, cả đám đều vô cùng xinh đẹp. Đi tới đi lui trong văn phòng, bộ ngực trập trùng lên xuống theo cử động của các nàng rất dụ người, ở nơi này làm việc vừa để người ta hướng tới vừa khảo nghiệm nhân cách của nam nhân, ai mà định lực kém chắc không thể nào giữ được bình tỉnh.
- Khụ khụ... Bên này.. mời!
Lương Như Yên thấy ánh mắt Tần Thiên cứ nhìn chằm chằm cặp bưởi của nhân viên mình, lập tức ho khan hai tiếng nhắc nhở, nhưng nàng cũng không nói gì, nàng hiểu bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nhiều nữ nhân như thế cũng khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần, đây mới là việc một nam nhân bình thường nên làm, nếu ai không thế thì chắc hẳn bất lực hoặc giới tính có vấn đề.
- Cái kia... Đồng phục đặc sắc quá!
Tần Thiên lúng túng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
Sau đó, hai người đi vào phòng làm việc của Lương Như Yên, đám người thấy Lương Như Yên cùng một nam nhân đi vào phòng làm việc thì hơi nghi ngờ, bình thường Lương Như Yên đều mời khách đến phòng họp, nhưng lần này lại đặc biệt làm rất nhiều người tò mò thảo luận, suy đoán quan hệ giữa hai người.
- Lương tổng tốt, bản thiết kế mới cô muốn đã làm xong, để trên bàn, hội nghị xế chiều cũng đã sắp xếp xong, buổi tối Chu tổng hẹn cô ăn cơm tại nhà hàng Mân Côi!
Mới vừa đi tới cửa phòng, một người đã đi tới, cầm cặp văn kiện hồi báo công việc cho Lương Như Yên.
- Tôi biết rồi, nói cho Chu tổng, chúng ta nói chuyện làm ăn, không phải ước hẹn, hủy bỏ bữa tiệc ở nhà hàng Mân Côi, kêu anh ta đến công ty đi, người mẫu hôm nay đến chưa, mười giờ sẽ bắt đầu, cô đi an bài đi, không nên sai lầm gì đấy. Còn có, trang phục của người mẫu cũng phải an bài tốt, đúng mười một giờ bắt đầu.
Lương Như Yên phân phó.
- Vâng, Lương tổng!
Nữ thư ký đáp, sau đó khép lại văn kiện, nhìn thoáng qua Tần Thiên bên cạnh, có chút nghi ngờ, không biết Tần Thiên đang làm gì, rồi nàng cũng mặc kệ rời đi.
- Xem ra cô rất bận!
Tần Thiên cười nói.
- Thói quen, ngày nào cũng như vậy, vào đi!
Lương Như Yên vừa nói vừa mở cửa phòng làm việc ra, đi vào, Tần Thiên theo phía sau, Lương Như Yên mời hắn ngồi.
- Muốn uống chút gì không, nước lọc hay cà phê, hay uống thứ khác, cái gì cũng có!
Lương Như Yên hỏi.
- Cho tôi một ly cà phê đi!
Tần Thiên nói.
Lương Như Yên gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên dặn người ta đưa hai ly cà phê vào. Chỉ chốc lát, hai ly cà phê nóng hổi đã đến, mà thư ký vừa rồi cũng đi vào.
- Lương tổng, mẫu nam nói tạm thời có việc không tới được, bảo cô tìm người khác!
Thư ký gấp gáp nói nói.
- Cái gì! Chuyện gì thế, rõ ràng đã bàn xong, xế chiều hôm nay tạp chí phải in ấn, đột nhiên lúc này nói không làm, tôi phải đi tìm ai thay đây, lập tức liên lạc anh ta, để tôi nói chuyện!
Sắc mặt Lương Như Yên trở nên khó coi.
- Xin lỗi Lương tổng, đối phương tắt điện thoại, không cách nào gọi được.
Thư ký nói.
- Cái gì! Buồn cười, mau, lập tức tìm người mẫu thay thế!
Lương Như Yên gấp gáp, nữ thư ký vội vàng xoay người ra ngoài.
- Tức chết mà, người này cho rằng mình có chút danh khí nên mỗi lần đều làm kêu, thật buồn cười!
Lương Như Yên ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt khó coi, cầm cà phê đổ thẳng trong miệng.
- Cẩn thận, nóng!
Tần Thiên thấy Lương Như Yên giận quá mất khôn, trực tiếp đổ cà phê nóng hổi vào miệng, hô to một tiếng rồi đưa tay ngăn cản.
Kết quả, toàn bộ ly cà phê vẩy vào trên quần hắn bốc ra khói trắng, Tần Thiên vội vàng đứng lên, vỗ vỗ quần.
- A! Thật xin lỗi!
Lương Như Yên kinh hãi, vội vàng cầm khăn giấy lau giúp, mà cô nàng quên mất nơi đó là hạ bộ của Tần Thiên, một nữ nhân cầm khăn giấy giúp nam nhân lau, thì có chuyện gì xảy ra.
Tần Thiên là một nam nhân bình thường, thằng em bị một nữ nhân đυ.ng vào, nhất thời có phản ứng, lập tức dựng thẳng, đẩy nước cà phê còn dính trên đó bắn lên mặt Lương Như Yên.
Trong phút chốc, Lương Như Yên cũng ngây ngẩn, sắc mặt đỏ ửng, tim đập tăng nhanh, tay cầm khăn giấy dừng trên tiểu đệ Tần Thiên không dám động, mà tiểu đệ Tần Thiên lại nhúc nhích vài cái.
- Lương tổng, người mẫu... A... Tôi thật không thấy gì cả!
Nữ thư ký đang đi vào muốn hồi báo công việc thì thấy loại cảnh tượng này, nhất thời ngây ngẩn cả người, Lương tổng bình thời lạnh như băng lại ở trong phòng sờ tiểu đệ của một người đàn ông. Thật khó tin, hèn chi Lương tổng đưa hắn vào phòng làm việc, nguyên lai là có nguyên nhân.
Bất quá kia nam nhân cũng quá vô dụng, mới mấy phút đã bắn ướt cả quần, Lương tổng cầm khăn giấy cũng chưa kịp lau nữa.
Nữ thư ký không khỏi khinh bỉ nhìn Tần Thiên, nàng tưởng cà phê là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn ra.
- A... Cô hiểu lầm!
Lương Như Yên vội vàng rút tay về, cuốn quýt nói.
- Đúng, tôi hiểu lầm, Lương tổng, cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra, cô cứ tiếp tục!
Nữ thư ký gật đầu ra vẽ hiểu ý, vội vàng xoay người rời đi, Lương Như Yên muốn gọi lại nhưng đã không kịp.
Hiểu lầm lớn rồi, ngoài miệng thư ký nói sẽ không nói ra, nhưng nhất định sẽ truyền khắp cả công ty cho mà xem, nữ thư ký vừa đi ra ngoài, lập tức hội bàn tròn của nữ nhân liền xôn xao.
- Cái kia... thật không tốt!
Tần Thiên lúng túng nói, không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, tiểu đệ của mình cũng quá bất tranh khí rồi.
- Không có chuyện gì, anh vì tôi mới như vậy, nếu không phải anh kịp thời ngăn cản, miệng tôi đã bị phỏng. Đúng rồi, nơi đó không có sao chứ, cà phê nóng như vậy đổ lên, có ảnh hưởng gì không?!
Lương Như Yên nhìn đáy quần Tần Thiên lo lắng hỏi, sắc mặt hồng nhuận.
Nếu nữ nhân của mình, Tần Thiên sẽ nói rất nghiêm trọng, muốn nàng cỡi quần ra giúp an ủi một chút, bất quá đây là Lương Như Yên, hắn tự nhiên không dám làm loạn.
- Không có chuyện gì, đều ở trên quần, không có thẩm thấu vào, chẳng qua ướt quần thôi, để lát tự nó khô!
Tần Thiên lúng túng đáp.
- Nga, vậy để tôi bảo người mang quạt điện vào hông cho mau khô!
Lương Như Yên cũng rất lúng túng, vội vàng đứng lên, chuẩn bị gọi người cầm quạt điện vào. Kết quả đứng lên quá mau, cộng thêm trong lòng bối rối, không chú ý mà đυ.ng trúng Tần Thiên, nhất thời ngã vào ngực hắn.
Mà Tần Thiên cũng rất thuận tay ôm chặt Lương Như Yên, hai tay vịn chặt lưng thon thả của nàng, một làn gió thơm đập vào mặt, cực kỳ hấp dẫn, để tim Tần Thiên tăng nhanh, cộng thêm hai tay đặt trên lưng Lương Như Yên, cô nàng lại mặc sơ mi siêu mỏng bó sát người, cơ hồ có thể thấy da thịt bên trong, tay Tần Thiên nhấn một cái, nhất thời cảm giác vô cùng trơn mềm, rất thoải mái, để cho tà hỏa của hắn vừa tắt lại bùng cháy, phía dưới không khỏi dựng thẳng dụng vào vùng nhạy cảm của Lương Như Yên.
- Ừm!
Trong miệng Lương Như Yên không khỏi phát ra tiếng rên nhẹ nhàng. Chỗ kín của nàng từ trước đến giờ không có bị bất kỳ kẻ nào chạm qua, hôm nay bị tiểu đệ Tần Thiên chạm vào, cả người run lên, thân thể mềm nhũn, mặt càng thêm hồng nhuận, nhìn Tần Thiên trước mặt, ngưởi được hơi thở nam nhân trên người hắn, cả người thất thần.
- Bang bang... Lương tổng, không tìm được người mẫu...!
Nữ thư ký lần nữa mở cửa, nàng vốn cho rằng Lương Như Yên và Tần Thiên vì mình vừa rồi phá vỡ chuyện tốt đã ngưng lại, không nghĩ tới vừa đi ra một lúc mà đã thế, hai người đang ôm nhau, nhìn điệu bộ này là chuẩn bị hôn môi rồi đưa lên giường đây.
Nữ thư ký cũng u mê, Lương tổng hôm nay cũng quá bạo gan, lại trực tiếp muốn cưỡi ngựa ngay trong phòng làm việc, quá khó nhìn, quá bạo gan rồi, hiểu lầm này càng lúc càng lớn.
- Không cần giải thích, tôi hiểu, hai người cứ tiếp tục, tôi bảo đảm không để cho ai đi vào nữa, không để cho ai biết cả!
Thư ký thức thời nói nhanh, cắt đứt Lương Như Yên đang muốn giải thích, nhanh chóng ra ngoài, bắt đầu buôn chuyện cùng những nữ nhân khác.
Lương Như Yên buồn bực, lần này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, một lần hai lần bị bắt gặp tràng diện mập mờ, muốn người không tin cũng khó.
- Khụ khụ... Cái này, chân của cô không sao chứ!
Tần Thiên nhìn Lương Như Yên, không biết nói cái gì mới tốt, hai lần bị hiểu lầm, chính hắn cũng không còn gì để nói, hoàn hảo là Lương Như Yên đều chủ động, không phải mình.
- Không có... Không có chuyện gì, tại đôi giày này không tốt, tôi đi đổi lại giày khác, anh ở chỗ này chờ!
Lương Như Yên nói rồi vội vàng ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài đã thấy rất nhiều nhân viên nhìn qua phòng làm việc của mình bên này, sắc mặt Lương Như Yên nhất thời đỏ lên, muốn nghiêm nghị một tí nhưng không thể, vội vàng hướng chạy vào toilet, quá mất mặt đi.
- Nhìn xem, Lương tổng đỏ mặt, xem ra là thật!
Có người nói.
- Ừm, đúng vậya, thật không ngờ Lương tổng bạo gan như thế, dám làm thế trong phòng làm việc.
- Đúng vậy, quá to gan rồi, bất quá người nam kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, khẩu vị Lương tổng chẳng ra sao!
Một nam nhân ẻo lã nói.
Tần Thiên ngồi trong phòng, thính lực của hắn vô cùng tốt, nghe được một câu cuối cùng thiếu chút nữa đi ra đánh tên ẻo lã kia một cái rồi, cái gì khẩu vị chẳng ra sao, con mẹ nó, lão tử là tiêu chuẩn dễ nhìn có được hay không.