Dễ dụ
- Qua bên kia xem, có tiếng động gì kìa...
Một tên lính tuần tra chỉ vào bụi hoa chỗ hai người Tần Thiên nấp, vừa nói vừa bước tới
Giờ phút này, bên trong bụi hoa, Tần Thiên ôm Triệu Chỉ Vân vào trong lòng, một tay che miệng của nàng, sợ nàng phát ra âm thanh bại lộ hành tung.
Sắc mặt Triệu Chỉ Vân đỏ bừng, thân thể bắt đầu nóng lên, bởi vì không biết Tần Thiên vô tình hay cố ý bàn tay còn lại của hắn lại đặt lên bộ ngực sữa của nàng, điểm G của một thiếu nữ lại bị kẻ khác đυ.ng vào.
Trong lòng Triệu Chỉ Vân tức muốn chết, nhưng không biết làm gì, lại không dám lộn xộn, sợ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là để cho Tần Thiên tạm thời sung sướиɠ, đợi về sau báo thù Tần Thiên.
Mà Tần Thiên, cẩn thận theo dõi hai người kia, cũng không để ý tay của mình đã đặt lên ngực nàng, nhìn hai quân nhân tuần tra càng chạy đến càng gần, Tần Thiên lập tức liền vận dụng dị năng ẩn thân, đem hai người ẩn dấu đi.
Hai quân nhân đi tới trước bụi cỏ của Tần Thiên nấp, cầm đèn pin trong tay rọi một chút, không thấy được cái gì, chuẩn bị rời đi.
- Đợi đã!
Nhưng một tên lính đã phát hiện ra dấu chân ở gần đó, lập tức kéo một người khác, chuẩn bị chui vào điều tra.
Giờ phút này, quân nhân cầm đèn pin trong tay chiếu thẳng vào trước mặt hai người, lúc này Triệu Chỉ Vân bị hù chết, muốn nhảy dựng lên chạy trốn, nhưng nàng nhận ra, hai người bọn họ giống như đang vô hình vậy, phải biết hai người bọn họ chỉ cách hai tên quân nhân tầm 100m, đèn pin chiếu thẳng vào mặt hai người, nhưng mà giống như hai quân nhân này bị mù vậy, Triệu Chỉ Vân vô cùng khó hiểu.
Tần Thiên nhìn hai người này không chịu bỏ đi, không khỏi lo lắng, biết vậy đã sớm kéo Triệu Chỉ Nhược trốn đi.
Suy nghĩ một hồi, Tần Thiên len lén lấy từ trong giới chỉ lấy ra một cục đá nhỏ, canh một tấm bảng ở phía xa ném vào.
“Keng Keng!”
Lập tức, một tiếng keng giòn vang lên, hai quân nhân trong nháy mắt liền nghiêng đầu sang chỗ phát ra tiếng động, lúc này, Tần Thiên nhân cơ hội ôm lấy Triệu Chỉ Vân, vọt đi, tránh xa hai tên quân nhân này.
- Đi, qua bên kia xem một chút.
Hai quân nhân nhanh chóng chạy qua bên kia.
Tần Thiên nhìn hai người rời đi, lập tức giải trừ năng lực ẩn thân, thả tay Triệu Chỉ Vân ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi suýt nữa bị phát hiện.
Triệu Chỉ Vân thả lỏng cả người, ngay sau đó nhìn Tần Thiên hỏi:
- Mới vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy, tại sao bọn họ không phát hiện ra chúng ta.
Triệu Chỉ Vân vô cùng hứng thú với chuyện này, phải biết rằng, nàng là một người có sở thích trộm đồ lót, sợ nhất là bị người khác phát hiện, nếu có thể ẩn thân thì tốt rồi, mới vừa rồi hai tên quân nhân kia đứng gần mình như vậy, cũng không bị phát hiện, Triệu Chỉ Vân chỉ biết đứng yên bất động, mà hai quân nhân cũng không phải bị mù, như vậy chỉ có một khả năng, là do Tần Thiên làm.
- A, chuyện này, có thể là bọn họ hoa mắt thôi, chúng ta đi vào thôi.
Tần Thiên vội vàng đánh lạc hướng Triệu Chỉ Vân, hắn cũng không muốn đem năng lực của mình nói ra.
- Đừng có mà chém gió, nói mau, nếu không ta sẽ nói chị ta người xàm sỡ ta, còn có, vừa rồi lại bóp ngực ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi nữa, nếu không nói, ngươi nhất định phải chết, nói mau!
Triệu Chỉ Vân chỉ vào Tần Thiên, không một chút quan tâm tới mấy lời chém gió của hắn.
- Ngươi muốn biết?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, biết là không có biện pháp rồi, cho nên hắn đang suy nghĩ không biết mình nên nói gì.
- Dĩ nhiên, nói mau.
Triệu Chỉ Vân gấp gáp thúc giục.
- Vậy cũng tốt, ta nói, bất quá ngươi phải bảo đảm, không thể nói ra, nếu không ta không nói cho ngươi.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân nghiêm túc nói.
- Hứa ta bảo đảm, tuyệt đối không nói ra.
Triệu Chỉ Vân thật tình nói, rất mong đợi đáp án của Tần Thiên.
- Vậy cũng tốt, ngươi nghe, ta có thể ẩn hình.
Tần Thiên nói bên tai Triệu Chỉ Vân, lộ ra vẻ cực kỳ thần bí.
“A...!”
Triệu Chỉ Vân nghe, nhất thời miệng há thật to, vừa rồi nàng mới hoài nghi mà thôi, nếu không phải ẩn thân thuật mà nói..., hai người kia sao không thấy mình được, bất quá Tần Thiên không nói ra Triệu Chỉ Vân còn không tin, bởi vì loại năng lực này quá là hư cấu.
- Ngươi làm như thế nào vậy, mau dạy ta, từ nay về sau ta không cần phải sợ nữa, hoành hành khắp nơi chẳng ai có thể bắt được ta.
Triệu Chỉ Vân hưng phấn bắt tay Tần Thiên, kích động muốn chết.
- Chuyện này không được, ta chỉ sử dụng một lần thôi.
Tần Thiên lắc đầu, khoát tay nói.
- Không có? Ý gì?
Triệu Chỉ Vân nghi hoặc nhìn Tần Thiên.
- Loại ẩn thân không phải là tu luyện mà do một viên đan dược, mới vừa rồi ta đã sử dụng viên cuối cùng rồi, cho nên cũng không còn cơ hội ẩn thân nữa, cũng không có thể dạy ngươi, bởi vì... Đan dược này, khó khăn lắm ta mới kiếm được.
Tần Thiên giải thích.
- Đan dược? Còn có loại vật này, nhanh đi kiếm cho ta mấy viên đi, ta không nói cho chị ta biết chuyện của ngươi làm, sao sao sao?
Triệu Chỉ Vân đưa ra điều kiện.
- Không được, người cho ta đan dược hành tung bất định, khó tìm lắm, mặc dù ta có thể liên hệ với hắn, hắn cũng sẽ cho ta đan dược, nhưng quá hao phí thời gian, quá phiền toái,đợi sau khi kết thúc tranh tài đi, tạm thời bỏ qua, chúng ta hành động tiếp đi.
Tần Thiên vừa nói vừa kéo Triệu Chỉ Vân hướng về phía ký túc xá nữ binh mà đi, nhưng vẫn bị nàng kéo lại.
Hiện tại có ẩn thân đan, trong đầu Triệu Chỉ Vân còn nghĩ tới trộm cái gì nữa, trước tiên phải lấy đan dược vào trong tay, đến lúc đó có đan dược, đi trộm cái gì chẳng đượcs.
- Không được, ta cần phải có đan dược kia, ngươi phải đáp ứng chuẩn bị cho ta mấy viên, nếu không ta sẽ nói cho chị ta biết đó.
Triệu Chỉ Vân uy hϊếp nói.
- Ngươi... Tại sao lại uy hϊếp ta, làm người ai làm thế.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân tức giận nói.
- Hừ! Ta là vậy đó, làm sao nào, nếu mà ngươi không chuẩn bị cho ta, ta lập tức trở về nói cho chị ta biết.
Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên đắc ý nói.
- Ngươi... Ngươi... Được rồi, ta đáp ứng ngươi.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân bất đắc dĩ nói.
-Hắc hắc, này mới đúng chứ, sớm đáp ứng một chút, ta cũng đỡ tốn miệng lưỡi.
Triệu Chỉ Vân bộ dáng vô cùng đen tối, đắc ý nói.
- Ta có thể chuẩn bị cho ngươi. Nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, không được uy hϊếp ta nữa, nếu không ta nguyện chết cũng không đưa cho ngươi.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục nói.
- Không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi, nhưng mà tối nay không tính, ngươi phải cùng ta đi trộm.
Triệu Chỉ Vân dứt lời đã nắm cổ áo của Tần Thiên, hướng phía trước đi tới, nghênh ngang, giống như là đây là nhà của bố mày.
Tần Thiên âm thầm cười, tiểu nha đầu này, cũng quá dễ bị lừa, xem ra mình còn có thể lừa nó thêm mấy lần nữa.