Thay đổi rồi
- Cái tên lưu manh đáng chết này, sao điện thoại lại gọi không được!
Triệu Chỉ Vân nhìn điện thoại di động quệt mồm giận dỗi nói, điện thoại của Tần Thiên tắt máy cả ngày rồi, còn chưa gọi được, bộ hắn muốn chọc nàng tức chết hay sao...
Triệu Chỉ Vân ném điện thoại lên giường, thuận tay cầm lên cái qυầи ɭóŧ màu hồng ngày hôm qua nàng trộm được từ chỗ Sở Tương Tương, đưa lên mũi ngửi một tí, sau đó nhíu mày, ném qua một bên.
- Tại sao lại không còn cảm giác gì rồi!
Triệu Chỉ Vân lầu bầu nói, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh hôn môi ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên nàng cùng nam nhân hôn môi, vốn nàng rất chán ghét đàn ông, nhưng mà không biết tại sao ngày hôm qua lúc hai người hôn nhau nàng lại không có cảm giác đó, ngược lại chỉ có cảm giác kì quái, loại cảm giác này nói khó mà nói ra, nhưng trong lòng lại có một chút kích động, hơn nữa mỗi lần nghĩ tới cái cảm giác này tim Triệu Chỉ Vân không khỏi đập nhanh.
Tối ngày hôm qua vì chuyện nụ hôn, mà làm nàng thiếu chút nữa mất ngủ, trời gần sáng thì nàng mới bắt đầu đi ngủ, lại còn nằm mơ một giấc mộng kì lạ, trong mộng thấy mình cùng Tần Thiên ở cùng một chỗ, ôm nhau, hôn nhau, xong hắn bắt đầu lột quần áo mình ra, cái loại cảm giác này cực kỳ sung sướиɠ, kết quả vừa tỉnh dậy, Triệu Chỉ Vân phát hiện phần dưới của mình đã ẩm ướt từ lâu, làm nàng không khỏi giật mình.
- Tại sao sẽ như vậy chứ, ta chán ghét nam nhân mới đúng, ta rất căm hận đàn ông, nhất là tên kia, lại đối với ta đùa bỡn lưu manh, ta muốn gϊếŧ chết hắn!
Trong lòng Triệu Chỉ Vân thầm nghĩ.
- Ta chán ghét ngươi, Tần Thiên, ta chán ghét ngươi, Tần Thiên, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi...
Triệu Chỉ Vân quệt mồm lầu bầu nói, bộ dáng giống như là thiếu nữ làm nũng người yêu vậy, bất quá Triệu Chỉ Vân cũng không biết được.
- Sao mà muội chán ghét hắn!
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Triệu Chỉ Nhược đi đến, dọa Triệu Chỉ Vân kêu to một tiếng, cuống quít giấu cái qυầи ɭóŧ bên cạnh, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng khẩn trương, mình lỡ nói tên của Tần Thiên bị Triệu Chỉ Nhược nghe được, vậy phải làm sao bây giờ , Triệu Chỉ Nhược nghĩ như thế nào đây.
- Tỷ, tại sao không gõ cửa đã bước vào rồi, đáng ghét!
Triệu Chỉ Vân bực bội nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
- Không gõ cửa? Ta gõ quá trời lần rồi, muội cứ ngẩn người ra như vậy sao biết.
Triệu Chỉ Nhược nhìn sắc mặt đỏ bừng Triệu Chỉ Vân, đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, Triệu Chỉ Vân tại sao lại đỏ mặt, làm gì trái với lương tâm sao, chẳng lẽ lại đi trộm qυầи ɭóŧ của người ta, nghĩ tới đây, Triệu Chỉ Nhược có chút tức giận.
- Hả, có... Sao!
Triệu Chỉ Vân có chút khẩn trương nhìn Triệu Chỉ Nhược, chuẩn bị đem cái qυầи ɭóŧ kia giấu vào túi càn khôn, tránh cho Triệu Chỉ Nhược phát hiện, vậy thì thảm.
Triệu Chỉ Nhược nhìn bộ dạng Triệu Chỉ Nhược, nét mặt vô cùng khả nghi, từ từ nhích tới gần Triệu Chỉ Vân, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Triệu Chỉ Vân, bị hai mắt của tỷ tỷ dõi theo trong lòng Triệu Chỉ Vân vô cùng hốt hoảng.
- Tỷ... Ngươi, ngươi làm gì vậy, tại sao lại nhìn chằm chằm muội như vậy, chẳng lẽ ngươi thích nữ nhân, ta đã có người yêu rồi, không thể làm gì bậy bạ với tỷ đâu, hơn nữa chúng ta là tỷ muội, lσạи ɭυâи không phải gu của ta, tỷ phải có tự trọng chứ!
Triệu Chỉ Vân khẩn trương nhìn Triệu Chỉ Nhược, cố ý nói lung tung..., cố gắng đánh lạc hướng Triệu Chỉ Nhược, nhân cơ hội này giấu đi qυầи ɭóŧ trong tay.
- Bớt nói nhảm, dấu cái gì sau lưng, lấy ra cho ta!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Triệu Chỉ Vân nghiêm túc nói.
- Không có... Không có gì, làm gì có vật gì, tỷ nhìn!
Triệu Chỉ Vân lập tức đem Tiểu bên trong bên trong để xuống, hai cái tay đưa tới Triệu Chỉ Nhược trước mặt trước quơ quơ, không có gì cả.
Triệu Chỉ Nhược cũng không để ý tới nàng, kéo Triệu Chỉ Vân ra, lập tức, lộ ra cái qυầи ɭóŧ màu hồng phấn, Triệu Chỉ Nhược lập tức đưa tay cầm cái qυầи ɭóŧ kia lên.
- Đây là cái gì , ngươi còn chối hay không trước đó ta đã kiểm tra đồ của ngươi rồi, không có màu hồng phấn!
Triệu Chỉ Nhược cầm qυầи ɭóŧ giơ lên cho Triệu Chỉ Vân xem bực bội nói.
- Tỷ... Ta... xin lỗi.
Triệu Chỉ Vân nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Chỉ Nhược, nhất thời cúi đầu, không dám nhìn Triệu Chỉ Nhược nữa, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Triệu Chỉ Nhược vốn định giáo dục muội muội một tí thôi, nhưng nhìn bộ dạng kia của Triệu Chỉ Vân, nhất thời lòng mền nhũn, tức giận trong lòng đều mất, điều này cũng không trách được Triệu Chỉ Vân, từ nhỏ đã bị lưu lại bóng ma tâm lý.
- Tốt lắm, Chỉ Vân, sau này không được như vậy nữa, tỷ tỷ lạy ngươi luôn đó, ngươi có thể không thích nam nhân, nhưng cũng đừng làm mấy chuyện bậy bạ như vậy, đây là việc làm để thõa mãn tâm lý biếи ŧɦái của ngươi đó, có biết hay không!
Triệu Chỉ Nhược nhìn Triệu Chỉ Vân, bộ dáng vô cùng cầu khẩn, dứt lời liền ôm chặt lấy Triệu Chỉ Vân.
- Tỷ... Thật xin lỗi, do muội không khống chế được bản thân... Ô ô ô...!
Triệu Chỉ Vân vừa nói vừa khóc, càng khóc càng lớn, Triệu Chỉ Nhược vội vàng an ủi Triệu Chỉ Vân, vỗ về nàng một tí.
An ủi một hồi lâu, Triệu Chỉ Vân mới ngừng khóc, hai tỷ muội ngồi xuống bên giường, Triệu Chỉ Nhược đưa tay giúp Triệu Chỉ Vân lau mắt, đồng thời hỏi:
- Đúng rồi, cha đi đâu rồi?
- Không biết, mới vừa rồi có người đến tìm, hình như là người trong gia tộc, sau đó cha liền đi ra ngoài, nói một hồi sẽ trở lại, nhưng mà đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.
Triệu Chỉ Vân hồi đáp.
- Người trong gia tộc? Phụ thân đi với bọn họ làm gì?
Triệu Chỉ Nhược nghe vậy không khỏi nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.
- Đúng rồi, tiểu Vân, ngươi mới vừa rồi mắng Tần Thiên cái gì, Tần Thiên khi dễ muội sao!
Triệu Chỉ Nhược nghi ngờ hỏi.
- A... Muội, không sao hết á, đúng rồi, tỷ, muội còn chưa ăn cơm nè, đói muốn chết luôn rồi!
Triệu Chỉ Vân vừa nhìn Triệu Chỉ Nhược vừa làm bộ dáng đáng thương, bụng thì vô cùng phối hợp kêu hai cái.
- Muội lười quá, chờ, ta đi qua căn tin của quân khu, mua cơm cho.
Triệu Chỉ Nhược cũng không muốn xoáy sâu vào chuyện Triệu Chỉ Vân mắng Tần Thiên vấn đề, vội vã chạy ra ngoài.
“Hô!”
Triệu Chỉ Vân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái qυầи ɭóŧ màu hồng phấn kia, một lần nữa thu hồi nó vào bên trong túi càn khôn, thả người nằm trên giường.
...
Bên trong Thần Tàng tinh cầu.
- Này, tối nay có đồ ăn ngon rồi!
Tần Thiên nhìn một đống thịt yêu thú không rõ tên nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắn lấy ra một thanh kiếm cắt một khối thịt non, ngay sau đó bóp nát truyền thống thạch trở lại đỉnh núi.
- Huynh trở lại rồi!
Thiên Hà thấy Tần Thiên trở lại, lập tức hưng phấn chạy lại, nhưng chợt dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tần Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc kì dị.
- Sao vậy, trên mặt ta dính gì sao?
Tần Thiên nghi ngờ hỏi.
- Tần Thiên, huynh thay đổi rồi!
Thiên Hà nhìn Tần Thiên, từ từ phun ra mấy chữ này.
- Thay đổi?