Chương 15: Bất ngờ
Edit & Beta: Vivians2
***
Khi hai người học năm cuối, về cơ bản không còn có việc gì ở trường hết. Em trai 18 tuổi đã kế thừa tài sản ông nội để lại, ngay lập tức trở thành tổng giám đốc của công ty.
Mỗi ngày cô nhìn em trai mặc tây trang đeo caravat đến công ty, đều cười nói hắn là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, mà em trai luôn tóm lấy cô hung hăng hôn một một lúc lâu, mãi cho đến khi thở phì phò mới chịu buông ra, nói: “Xem anh buổi tối trở về xử lí em thế nào!”
Cô dự định sẽ mở một phòng dạy nhảy sau khi tốt nghiệp. Vì vậy, gần đây cô ở nhà tập chung chuẩn bị cho công việc, nhân tiện cho em trai một người vợ hiền đức hạnh.
Thành thật mà nói, cô rất hài lòng với cuộc sống như thế này, giống như cô gái nhỏ hạnh phúc mỗi ngày chờ chồng về nhà, giúp hắn giặt quần áo, nấu cơm……
Nhớ đến em trai thích ăn cá, tối nay cô định làm món canh cá chua ngọt cho hắn. Nhưng khi đang rửa cá, cô cảm thấy mùi tanh càng lúc càng gay mũi.
Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được, chạy vào nhà tắm ói mửa lên bồn cầu.
Nôn một lúc lâu đến khi không còn nôn ra gì nữa, cô vuốt vuốt bụng nhỏ cẩn thận nhớ đến lần cuối cùng của kỳ kinh nguyệt, chẳng lẽ là……
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chạy đi thay quần áo, đến tiệm thuốc gần nhất mua hộp que thử thai.
Chờ đến khi có kết quả, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi nhìn hai vạch trên tay là cô không thể tiếp tục làm canh cá chua ngọt vậy chiều nay phải ăn gì đây? Vì thế cô ngay lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em trai.
Qua mười phút, cửa truyền đến tiếng va chạm chìa khóa. Cô nằm liệt trên ghế sô pha quay đầu nhìn thấy em trai đã trở về.
“Chị, em không sao chứ?” Em trai hấp tấp chạy nhanh vào, thấy cô đang nằm im trên ghế sô pha vội nhào đến.
“Dừng lại, dừng lại! Em không sao!” Cô duỗi tay: “Anh còn đang mặc tây trang đấy! Chạy như vậy có chỗ nào giống tổng tài bá đạo chứ?”
Em trai kéo cà vạt ra: “Chị, em đột nhiên gửi tin nhắn nói cơ thể không thoải mái, anh còn tưởng em bị bệnh rồi.”
Cô nhìn que thử thai bị cô tùy ý vứt vào thùng rác bên cạnh bàn trà, chột dạ nói: “Không có việc gì đâu, em không bị bệnh.. Chỉ là lười nấu ăn thôi mà. A Thấm, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Em trai nhìn đồng hồ: "Được rồi, dù sao cũng sắp đến giờ tan làm rồi, anh không đến công ty nữa. Chúng ta thay quần áo ra ngoài.”
“Được!” Cô bò dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, vừa thay vừa hỏi em trai: “A Thấm, đêm nay chúng ta đi ăn hương vị Tứ Xuyên lần trước được không? Em cảm thấy món não heo quán bọn họ ăn rất ngon!”
Giọng nói bình tĩnh của em trai từ phòng khách truyền đến: “Đều nghe em tất.”
Đến khi em trai lái xe đưa cô tới chỗ đó, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người: “Ơ, A Thấm, không phải nói đi ăn lẩu à?”
“Chị, anh hôm nay chợt thấy mình có chút nóng.” Em trai chớp mắt: “Hôm nay chúng ta ăn món ăn Quảng Đông được không? Món lẩu hôm khác lại ăn.”
Mặc dù rất thèm lẩu, nhưng mà cơ thể em trai quan trọng hơn, cô gật đầu: “Được, hôm nay ăn món ăn Quảng Đông.”
Vào cửa hàng, em trai yêu cầu một phòng riêng. Chờ đến khi đồ ăn đã được bê hết lên, em trai đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô.
“Hả? A Thấm, anh muốn làm gì vậy?” Cô đẩy đẩy em trai: “Đây là ở bên ngoài đó, chúng ta ăn xong trở về lại……”
“Chị, em có phải có chuyện gì chưa nói với anh không?”
Giọng nói cố tình đè thấp thể hiện tâm trạng bây giờ của em trai. Cô giật mình, nghĩ đến que thử thai trong thùng rác, nhanh chóng cười gượng muốn chuyển đi sự chú ý của em trai.
“Chị” Em trai một tay ôm eo cô, một tay sờ lên bụng cô: “Nếu em không muốn, chúng ta một lúc nữa đi xoá sạch đi!”
“Anh biết hết rồi? Em không muốn gạt anh, cũng không biết nên nói với anh thế nào……” Tay cô run rẩy đặt lên vai em trai, dựa vào trong lòng hắn, hít hít mũi: “Hơn nữa em cũng không muốn xoá sạch, đây chính bảo bảo của chồng vất vả lắm em mới có, em muốn sinh nó ra.”
Em trai nhẹ nhàng ôm cô, hôn nhẹ: “Vợ, anh yêu em.”
Cô nín khóc mỉm cười, rồi hôn em trai: “Em cũng yêu anh.”
Thổ lộ xong, cả hai bắt đầu ăn cơm, toàn bộ quá trình em trai đều tự mình gắp thức ăn cho cô.
Cô vừa phải ăn vừa phải bón cho hắn ăn. Chờ đến khi ăn cơm xong, ánh đèn đêm đã sáng rực lên rồi.
“Muốn đi dạo không? Hay là đi thẳng về nhà?” Đi ra cửa quán ăn, em trai cởϊ áσ vest khoác lên vai cô.
Cô kéo kéo áo khoác trên người, nói: “Về thẳng nhà đi! A Thấm, em chỉ là mang thai thôi mà, không sao đâu, anh không cần phải lo lắng đến vậy.”
Xe dừng ở dưới tầng, em trai đột nhiên kéo cô đang muốn mở cửa xe lại: “Chị, đừng đi, để anh ôm một chút đã.”
Cô đành phải ngồi trở lại, ôm đầu em trai vào trong ngực.
“Đây là đang thiếu thốn tình yêu à?” Cô trêu chọc hắn.
Em trai lặng lẽ ôm cô một lúc mới buông ra: “Ừ, đặc biệt thiếu tình yêu của em.”
“Được rồi mà, chúng ta về nhà đi!” Cô vỗ vỗ lưng em trai: “Trở về nhà em muốn ôm thế nào cũng được.”
Chờ khi về đến nhà, em trai bắt đầu bận rộn: “Chị, em đừng vào nhà tắm vội, để anh thay tấm thảm chống trượt đã!”
“Chị, đừng uống sữa bò lấy từ tủ lạnh!”
“Chị, đi thay quần áo rộng rãi trước đi đã, về sau quần áo bó sát người đều không được mặc!”
Cuối cùng cô chỉ có thể quấn chăn dựa vào trên sô pha xem TV.
Em trai đi ngang qua, đột nhiên nói: “Chị, về sau nên ít xem TV, ít dùng máy tính thôi, có phóng xạ!”
Cô lập tức cầm điều khiển từ xa ném hắn: “Anh sắp biến thành bà mẹ già rồi đấy! Thật đó!”
Em trai bắt được điều khiển từ xa, ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh cũng vì muốn tốt cho em thôi mà. Vợ yêu, có muốn ăn đồ ăn khuya không?”
Nhìn vào thanh thịt lớn mơ hồ dưới lớp áo choàng tắm lỏng lẻo của em trai, cô liếʍ liếʍ môi, dùng chân dẫm lên cự vật dưới người hắn, dù chưa cứng nhưng kích thước vẫn rất to dài.
“Shhhh ――” Em trai hít ngược một hơi khí lạnh.
Cô cảm giác chỗ cô dẫm lên đang càng lúc càng cương to, gần như trong nháy mắt, côn ŧᏂịŧ màu đỏ thẫm đã dựng đứng lên lao về phía cô "chào cờ".
Cô nâng hai chân lên, một bên dùng ngón chân cọ cọ trên qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ lớn, một bên dùng bàn chân cọ xát gân xanh quấn quanh mặt trên que thịt, chơi vui vẻ vô cùng.
Em trai cởϊ áσ choàng tắm dài ném sang một bên, bắt lấy chân cô bắt đầu giảm bớt du͙© vọиɠ.
Xoa nắn được một lúc, cô mềm giọng xin tha: “Chồng ơi, chân em đau quá, có phải bị cọ đến mòn rồi không?”
Em trai buông chân cô ra, xốc chăn mỏng đang bọc trên người cô xuống, cũng mở rộng hai chân cô ra cắm que thịt vào giữa hai chân cô: “Vợ, đây là em kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh trước đó nhé, em cần phải phụ trách dập lửa.”
Nói xong, phần eo hắn dùng sức thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ màu đỏ thẫm ra vào ở giữa hai chân trắng nõn của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ nhỏ cô bắt đầu chảy nước.
Côn ŧᏂịŧ to cứng mà sát làm hai chân non mềm đỏ ửng lên.
Em trai chậm chạp cố tình không muốn bắn tinh.
“A ~” Cô kiều mị nói: “Chân em bị anh cọ đến trầy da rồi, sao anh còn chưa bắn ra?”
Em trai miễn cưỡng buông hai chân cô ra, cự vật dưới người vẫn lắc đều như cũ, nói: “Vợ yêu, da em quá mỏng. Thôi đi, em dùng tay tuốt giúp anh ra đi!”
Hai tay cô cầm que thịt của hắn vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng dùng ngón tay quẹt nhẹ lên mã nhãn. Chơi đến khi tay cô đã mệt lắm rồi, em trai cuối cùng cũng bắn tinh, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng lên mặt cô.
Cô liếʍ liếʍ chất lỏng bên môi, ý bảo em trai ôm cô đi rửa mặt: “Chồng, sắp tới anh phải cấm dục lâu nha!”
“Không sao” Em trai cười nói: “Trên người vợ đâu chỉ có một cái động.”
..........