Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 279: Kinh hỉ

Kinh hô ra tiếng đúng là Ngạc Duy cùng Thước Mỹ Lệ, sau khi hai người thấy rõ người tới thì kinh ngạc cảm xúc dừng không ngừng bốc lên, không tự giác đã kêu ra miệng, nói xong Ngạc Duy có chút ảo não, nhưng mà luôn mãi nhìn kỹ, đúng chính là thú nhân Dực Hổ tộc năm ngoái mùa hạ đến bộ lạc. Trí nhớ của hắn không thể nói rõ tốt lắm, nhưng mà tuyệt đối sẽ không kém, huống chi lúc ấy song phương còn lưu lại ấn tượng rất tốt, nhất là bạn lữ thú nhân này, một giống cái đã xinh xắn đẹp mặt, lại thông minh chọc người thích.

Trong sơn động nhất thời đều tĩnh lặng lại, bọn người Lan Kỳ A Địch A Tư không dự đoán được Ngạc Duy bọn họ thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra Thư, hơn nữa xem ra coi như là hiểu biết, nhưng cảm xúc này cũng chỉ trong nháy mắt. Lan Kỳ phản ứng trước hết, nhìn nhìn Ngạc Duy cùng Thước Mỹ Lệ lại nhìn Thư tựa như cũng bởi vậy mà chấn động sửng sốt liền cười cười: "Thì ra thật sự là quen biết, nếu như vậy thật sự là thật tốt quá, thời điểm chúng ta gặp được Thư cậu ấy bị thương rất nặng, tuy rằng thương thế tốt rồi, nhưng bởi vì một ít duyên cớ, trí nhớ của cậu ấy mất đi, cho tới bây giờ ngay cả mình là ai cũng không biết. May mắn bởi vì trên người có đồ đằng bộ lạc cậu ấy chúng ta mới có thể xác nhận thân phận."

"Cái gì? Mất đi trí nhớ?" Ngạc Duy kinh ngạc muốn chết, biết Dực Hổ tộc mất tích một gã thú nhân, nhưng mà thế nào cũng thật không ngờ sẽ là Allen, huống chi hiện tại càng kỳ quái hơn là hắn còn làm trí nhớ không còn, bây giờ lập tức đều phải đi về, nếu để cho bạn lữ thân nhân của hắn biết thì nên làm thế nào cho phải.

"Anh quen biết tôi." Thư bình tĩnh nhìn Ngạc Duy, tựa như một chút cũng không bị cả kinh nói, dưới mặt không chút thay đổi cũng chỉ có chính hắn biết được trong lòng hắn là cỡ kích động nào, rốt cục có người biết hắn là ai rồi. Tuy là hiểu được mình là thú nhân bộ lạc Dực Hổ, nhưng trong đầu trống rỗng, làm cho hắn thú nhân này thực bất an.

"Cậu... thật là nhất điểm đều không nhớ rõ sao?" Đứng lên đi đến gần Thư, Ngạc Duy trên dưới đánh giá thú nhân này, hồi lâu không gặp bộ dạng, thú nhân cũng không có gì thay đổi, chỉ là người có vẻ gầy yếu chút, nhưng mà tinh tráng không ít. Hơn nữa toàn thân thoạt nhìn cũng có chút khí thế, nhìn thấy người không sao Ngạc Duy cũng yên tâm, chợt lại nhíu mày: "Cậu là thú nhân Dực Hổ tộc, Allen là tên của cậu, những cái đều không nhớ rõ?"

Nhìn vẻ mặt Ngạc Duy, Thư thực cố gắng nhìn, nhưng thật đáng tiếc một chút ấn tượng cũng không có, hắn cũng không uể oải, miệng lập lại ba chữ "Allen", tên của hắn đã hắn gọi "Allen" như vậy "Thư" là ai?

"Ngạc Duy." Thước Mỹ Lệ chú ý hết thảy, đứng dậy đi đến bên người Ngạc Duy, cau mày nhìn Allen đối với bọn họ hoàn toàn là vẻ người xa lạ, cắn cắn môi, do dự mở miệng: "Còn có nhớ bạn lữ của anh hay không?"

"Cô nói cái gì?" Còn đang suy nghĩ tên mình hiện tại cùng hai người này nói cho mình, liên hệ trong chỗ đó, nhưng mà ngay sau đó đã bị câu hỏi này của giống cái mà cả kinh trong lòng hung hăng nhảy dựng, liền mạnh mẽ trừng mắt nhìn qua, thú nhân hơi thở hung hãn đập vào mặt mà đến, Thước Mỹ Lệ không chịu nổi rút lui hai bước, may mắn Ngạc Duy ngăn cản trước mặt, đồng thời không chút do dự trừng mắt nhìn trở về: "Allen chú ý một chút."

Bị Ngạc Duy quát một tiếng chói tai, quát bảo ngưng lại, Thư, ừm có lẽ hiện tại nên gọi Allen tỉnh ngộ lại, mở ra hai tay lui về phía sau, mắt nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Thước Mỹ Lệ, trong mắt vội vàng, miệng xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi không cố ý."

"Em không sao Ngạc Duy." Thước Mỹ Lệ căn bản không sao, bới ra tay hắn còn muốn tiến lên, chỉ là Ngạc Duy nhìn sắc mặt tái nhợt của bạn lữ thực đau lòng, lại trừng mắt liếc nhìn Allen một cái sau đó muốn ngăn Thước Mỹ Lệ không cho đi, nhưng mà bạn lữ thực cố chấp hắn căn bản không thể làm gì chỉ đành buông tay, nhưng cánh tay vòng qua thắt lưng, ý tứ bảo hộ hàm xúc mười phần.

Thật vất vả có thể đối mặt Allen, Thước Mỹ Lệ vội vàng nhìn về phía Allen, mày nhíu chặt: "Anh ngay cả bạn lữ của mình cũng đã quên, nếu như bị cô ấy biết anh thế nhưng cái gì đều đã quên, sẽ có bao nhiêu thương tâm." Việc này của Allen thật đúng là không thể tưởng tượng, lần trước tại bộ lạc Dực Xà chung thực với mấy giống cái bộ lạc Dực Hổ rất khoái trá, đối với Liễu Thư các cô đều có hữu nghị lẫn nhau, nói như thế nào đều là bằng hữu, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ tới Allen trở lại bộ lạc, mà người tại bộ lạc đau khổ chờ đợi lại biết được tin tức bất hạnh này, hiện tại cô vừa nghĩ như vậy đều phải đau lòng rồi.

"Tôi, tôi có bạn lữ?" Allen hiện tại đầu óc quả thực là loạn thành một đoàn, ánh mắt giọng điệu của Thước Mỹ Lệ đều nói rõ ràng cô ấy cũng không nói dối, đương nhiên loại chuyện này cũng không cần phải nói dối. Hắn là thú nhân thật sự có bạn lữ, hiện tại hắn đã quên toàn bộ hơn nữa bao gồm bạn lữ không thấy mặt của mình.

"Có, mùa hạ trước bộ lạc Dực Xà tổ chức ngày trao đổi, bộ lạc Dực Hổ của các anh đến vài giống cái trong đó cũng có cô ấy, lúc ấy cô ấy cũng đã là bạn lữ của anh, hơn nữa..." Thước Mỹ Lệ nghĩ tới một sự kiện khác, sắc mặt càng thêm phức tạp nhìn tràn đầy mờ mịt trên mặt Allen, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Thời điểm rời đi bộ lạc Dực Xà, bạn lữ của anh được phát hiện mang thai, nếu bình an mà nói, đứa nhỏ của hai người đã sớm sinh ra."

"Này, này cũng quá kình bạo ..." A Tư quan sát mà dự thính toàn bộ hành trình nhìn một màn này, thì thào tự nói, thật tình là thật không ngờ Thư, ặc, Allen dĩ nhiên là thú nhân sớm đã có bạn lữ, hơn nữa ngay cả đứa nhỏ cũng có, đều làm a ba rồi, ngẫm lại mình còn độc thân còn không có giống cái nào thích, A Tư đột nhiên cảm thấy thực hâm mộ.

"Allen xem tuổi cũng không lớn, bạn lữ ấu tể đều có đủ, quả nhiên lợi hại." A Địch quyết định có thời gian muốn thỉnh giáo một chút, dưới bị một kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hắn nghĩ vẫn là sớm đi thổ lộ với giống cái yêu thích thôi, hắn cũng muốn có được bạn lữ.

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy." Lan Kỳ không nói gì, ra vẻ hai ngày trước hắn thấy thú nhân