Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 271: Tre

Ngày xuất phát tộc nhân trai ngọc gần như đều đến, đối với lúc này đây tộc trưởng trẻ tuổi dẫn dắt người tham gia đi tới ở chỗ sâu trong lục địa phần đông tộc loại thú nhân tụ sẽ vô cùng coi trọng. Kỳ thực ở trong tộc trai ngọc cũng có không ít người phản đối, đương nhiên dưới thiểu số phục tùng đa số, chút thanh âm phản bác ấy đã bị phủ quyết.

Lúc này tại bên cạnh đảo nhỏ mấy con chim to đập cánh ra vẻ nhàn nhã cất bước chân, chỉ là trên người treo mấy dây lưng cứng cỏi, tỏ vẻ chúng nó tuyệt đối không phải tộc nhân trai ngọc nhàn dưỡng vì chơi đùa. Tộc trai ngọc tích cư ở trên đảo nhỏ phiến hải vực cạnh gần bờ biển này, cách trên bờ không xa, đương nhiên nếu thật sự xa mà nói muốn lên bờ sẽ không dễ dàng rồi.

"A Thước Na cùng Vi Nhi cùng cưỡi một con chim đi." Lan Kỳ chỉ huy người lần này tiến đến.

Hải tộc trừ phi có thiểu số tộc loại đặc biệt ngoại lệ, bất luận chủng tộc nào khác đều không biết phi hành, mà sinh hoạt tại trên đảo nhỏ muốn lên bờ chỉ có thể thông qua hai phiến vỏ trai ngọc cửa mình bơi qua, một loại khác chính là cưỡi chim đi đến. Loại chim chóc này kỳ thực cũng không thông thường, nhưng sự chịu đựng của nó không tệ, có thể bay rất xa hơn nữa còn có thể thích ứng hoàn cảnh bất đồng. Đương nhiên trọng yếu nhất là thuần dưỡng được cũng khó, cho nên ngay cả tộc trai ngọc mà nói cũng không có bao nhiêu con, Lan Kỳ không có khả năng lập tức đều mang đi, cho nên chỉ cần năm con, phân chia mỗi hai người một con.

"Con không cần, con muốn cưỡi một mình." Vi Nhi giận dỗi xoay uốn éo thân mình, vuốt lông một con chim quyệt miệng nói: "Con đã sớm muốn cưỡi một người, con cưỡi một mình nha, ai nha thú nhân kia không phải biết bay sao, nếu không anh Lan Kỳ mang theo A Thước Na được không?" Thời điểm Lan Kỳ chưa làm tộc trưởng, bọn họ trẻ tuổi chơi đùa lớn lên cùng một chỗ, cũng rất tốt, lúc này thế nào cũng không sửa đổi được, còn cho là anh trai lớn mà đối đãi.

"Không cần hồ nháo, em cũng chưa lên bờ vài lần, hơn nữa một mình làm sao có thể khống chế được Phó Điểu, cùng với A Thước Na. Hơn nữa cho dù Thư biết phi hành, cũng là sẽ mệt, anh sẽ cùng với cậu ấy." Hung hăng trừng liếc mắt nhìn Vi Nhi một cái, Lan Kỳ muốn thở dài, hắn có phải bình thường rất ôn hòa hay không, làm đến bây giờ, một người hai người còn không sợ hắn, thực khó xử oa oa.

"Em..." Còn muốn nói cái gì nữa, nhưng mà những người khác đều lưu loát xoay người cưỡi lên Phó Điểu, cũng chỉ còn Lan Kỳ, cô và A Thước Na đứng tại chỗ, vốn định làm nũng giống như hai người chú, nhưng mà A Tư A Địch đã sớm biết tính tình cháu gái lớn nhất thời có chí cùng xoay cổ nhìn bầu trời, cái gì, bọn họ gì cũng không biết, hừ hừ.

"Thật là rất chán ghét." Vi Nhi cắn môi dưới, căm giận bất bình nói thầm, A Thước Na nhìn buồn cười, sủng nịnh lắc đầu: "Được rồi, đừng tức giận nữa, cùng lắm thì đợi đến thời điểm ở trên đường tớ để cậu khống chế nhiều một hồi được không?" Đối với em gái nhỏ này A Thước Na thực thích, huống chi Vi Nhi nhỏ hơn cô mấy tuổi, tương đương là nhìn lớn lên.

"Ừ ừ, vẫn là A Thước Na tốt." Ngẫm lại như vậy cũng rất có lời, Vi Nhi mắt như những vì sao nhìn A Thước Na nhất thời cảm thấy chú và Lan Kỳ ai cũng xấu lắm, đáng yêu mở to hai mắt còn chuẩn bị nói hai câu lời hay, kết quả tầm mắt nhìn đến bên khác lại trừng lớn: "Oa, biến thú hình, con hổ lớn thật đẹp."

Nghe vậy đều chuyển tầm mắt đi qua, không thể không nói thẩm mỹ của Vi Nhi quả thực không sai, thú hình Dực Hổ thật sự rất đẹp, hình thể lưu loát, cơ chế cường tráng, còn có màu lông sáng mắt người khác, chậc chậc vừa thấy liền biết chủ nhân này vô cùng cường tráng.

Thư kỳ thực rất ít lộ ra thú hình bản thân ở trước mặt tộc nhân trai ngọc, một hai lần lên bờ đều là cưỡi Phó Điểu, nếu không chính là ngồi ở trên vỏ trai ngọc được đưa đi qua. Lúc này đây phải đi xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy cái loại cảm giác bay lượn phía chân trời này, tuy rằng nói sẽ cùng một con với Lan Kỳ, nhưng mà muốn tự mình bay lên một đoạn trước, sau khi hóa thú bay lên phía chân trời, rốt cục có loại cảm giác quen thuộc.

"Thật muốn cưỡi con hổ lớn nha." Ghé vào phía sau A Thước Na, Vi Nhi từ lúc Thư biến ảo thú hình thì sau đó ánh mắt cũng chưa từng rời đi, dọc theo đường đi đều đang nói nhỏ.

"Cái này chỉ sợ cũng không được." A Thước Na rõ ràng cô nàng thầm thì, biết vậy nên buồn cười,