Kết Hôn Âm Dương

Chương 65: Đôi mắt âm dương

“Tôi có điều muốn nói với cô nha? Tôi như vậy! Hy Hy, cô cũng không phải không biết, tôi hiện tại chỉ phụ trách một bệnh nhân là cô, cho nên phải giám sát cô uống thuốc, sau đó quét dọn vệ sinh, những chuyện tôi nên làm bây giờ đều không cần thiết phải làm. Cho nên tôi đã nghĩ, tôi có thể đem bút kí đặt ở chỗ cô, khi nhàm chán, liền lấy ra viết tiểu thuyết được không? ” Tiểu Tinh nịnh nọt hỏi.

Tôi nghĩ, bình thường cũng không trò chuyện với ai, bây giờ Tiểu Tinh viết tiểu thuyết coi như là một trò tiêu khiển cho khỏi thời gian nhàm chán, vì vậy tôi liền gật đầu đáp ứng.

“Nhưng tôi có một điều kiện. ” tôi nói.

“Điều kiện gì? ”

“Đưa tôi đi gặp những người kia…Những người bệnh có mắt âm dương, tôi muốn xem bọn họ trông như thế nào. ”

“Được. ”

*

Sau khi ăn sáng, chúng tôi liền xuất phát.

Trên đường, Tiểu Tinh nói với tôi một việc.

Trước khi cô ấy được giao nhiệm vụ chăm sóc tôi, cô ấy cũng suy nghĩ giống tôi, khi làm việc trước phòng khám bệnh, được tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ bệnh nhân, trong đó có vài bệnh nhân có mắt âm dương được đưa đến khám, vừa mới bắt đầu cô ấy liền cho rằng những người bệnh kia mắc chứng ảo giác, cho nên mới phải chứng kiến một chút hình ảnh kỳ quái, nghe được một chút âm thanh lạ.

Tận đến khi đến cô ấy bắt đầu tiếp xúc một bệnh nhân có mắt âm dương.

Bệnh nhân đó là Chu Tiểu Hồng, nữ, 24 tuổi, nghe nói là đến bệnh viện một tháng trước do tai nạn xe cộ, tuy còn sống sót, nhưng lại thành bệnh nhân tâm thần.

Khi Chu Tiểu Hồng vào bệnh viện tâm thần, người vô cùng mệt mỏi, xanh xao vàng vọt, toàn thân phảng phất chỉ còn toàn xương, gió thổi nhẹ là có thể bay mất.

Cô ấy nhìn đâu cũng thấy quỷ, tinh thần vô cùng căng thẳng, Tiểu Tinh còn nhớ rõ chính mình chỉ vỗ nhẹ sau lưng cô ấy thoáng một phát, Chu Tiểu Hồng liền hét lớn thiếu chút nữa hù chết cô ấy!

Bác sĩ cho rằng Chu Tiểu Hồng là người bệnh ảo giác bình thường, kê thuốc cho cô ấy, nhưng dù uống thuốc tốt thế nào, làm bao nhiêu trị liệu, bệnh tình của Chu Tiểu Hồng hoàn toàn không có dấu hiệu giảm bớt, cuối cùng đành phải nhập viện.

Cô ấy chính là một bệnh nhân mà Tiểu Tinh phụ trách.

Mọi người biết rõ đấy, Tiểu Tinh là một người yêu thích viết tiểu thuyết, gặp được bệnh nhân như Chu Tiểu Hồng đúng là cầu còn không được, cô ấy hiện tại còn đang tiếp tục viết tác phẩm về Chu Tiểu Hồng, chính là dựa theo linh cảm trên người Chu Tiểu Hồng, vừa bắt đầu mười cuốn tiểu thuyết, câu chuyện đều là căn cứ vào lời nói của Chu Tiểu Hồng mà viết.

Ngay từ đầu, Tiểu Tinh chẳng qua là lợi dụng “Ảo giác” của Chu Tiểu Hồng mà tiến hành sáng tác.

Cũng không biết có phải do nghe Chu Tiểu Hồng nói nhiều hay không, thời gian dần qua cô ấy vậy mà cũng cảm giác được bên ngoài có những biến hóa vi diệu, [nói thí dụ như ly bắt tôi hướng tựa hồ chuyển động ];kẹo bạc hà được cung cấp miễn phí trước sân khấu bị thiếu đi, mà giấy gói kẹo có vẻ bị xé mạnh ném ở thùng rác bên cạnh; cửa giống như có “Người” Mở ra một khe hở nhỏ.

Trí nhớ của Tiểu Tinh khắc sâu nhất một sự kiện là, thời gian Chu Tiểu Hồng vừa nằm viện, mỗi lần đi ra ngoài hoạt động, đều nhờ cô ấy hỗ trợ đếm số người, mà cô ấy mỗi lần đếm xong, sắc mặt Chu Tiểu Hồng đều thoáng một phát biến trắng bạch, hoảng sợ chạy đi.

Về sau Tiểu Tinh mới biết được, “số người” cô ấy đếm được luôn ít hơn “số người” Chu Tiểu Hồng đếm được!

Sao lại ít hơn?

Bởi vì Chu Tiểu Hồng còn nhìn thấy rất nhiều “Người” không nên thấy!

Tiểu Tinh cảm thấy Chu Tiểu Hồng là bệnh tình quá nặng đi, bởi vì bệnh viện cho bệnh nhân nằm viện thời gian hoạt động bình thường đều là buổi chiều, buổi chiều ngày đang thịnh, sao có thể thấy quỷ ban ngày?

“Nhưng trên thực tế, ban ngày cũng có vẻ là có thể thấy được quỷ. Bởi vì có một lần, tôi theo yêu cầu của Chu Tiểu Hồng đi đếm mấy người bệnh, chờ tôi đếm xong, Chu Tiểu Hồng nở nụ cười với tôi, đó là lần đầu cô ấy chiếu cố tôi như vậy trong nửa năm qua, lần đấu nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, cũng là lần duy nhất thấy cô ấy cười đến vui vẻ như vậy. ” Tiểu Tinh nói.

Tôi không hiểu hỏi: “Sao cô ấy lại cười? ”

Tiểu Tinh nói: “Bởi vì tôi đã tăng lên mấy người. ”

“Tăng thêm mấy người? ”

“Đúng vậy, tôi đếm được số người bằng với Chu Tiểu Hồng đếm được, cho nên cô ấy rất cao hứng. ”

“Đó là đâu phải là cô ấy trị được bệnh, vẫn là……” tôi cổ quái nhìn Tiểu Tinh liếc, thật sự không đủ nhẫn tâm đem nửa câu sau lại nói ra: cũng là cô cũng biến thành người có mắt âm dương?

Tuy tôi là người ngoài nghề, nhưng tôi cũng biết, mắt âm dương không phải là thứ cô muốn có thì có thể có, hoặc là trời ban từ trong bụng mẹ theo ra ngoài, hoặc là vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn sau này khiến bản thân suýt chết, làm người từng kề cận cái chết trở lại, thì có nhất định có thể có được mắt âm dương.

Trước kia cũng không phải rằng, tôi có thể nói là đã qua Quỷ Môn Quan, trôi nổi trên dòng sông Vong Xuyên như vậy.

Cô Tiểu Hồng đó sống êm đẹp, cái gì cũng chưa từng trải qua, sao lại có thể thấy mấy thứ đó?

Tiểu Tinh biết

Tiểu Tinh biết rõ tôi đang muốn nói gì, cô ấy gật gật đầu, nói: “Bác sĩ đã từng nói với cô ấy, nếu trong một ngày, có người đếm được số người bằng số người cô ấy đếm, liền công bố cho cô ấy hết bệnh. ”

“Có thể cô không có mắt âm dương nha……”

“Đúng rồi, tôi không có đôi mắt âm dương, cô hôm đó chính là đã đếm đúng rồi. ” Trên mặt Tiểu Tinh cũng tràn đầy nghi hoặc hoặc, “Sau ngày đó, Chu Tiểu Hồng liền mất tích. ”

“Mất tích? ”

“Đúng vậy. cô ấy nói mình đã hết bệnh, tôi còn cho rằng cô ấy đã xuất viện, cho nên tôi rốt cuộc không gặp cô ấy, khi tôi đi dọn lại phòng bệnh của cô ấy, lại phát hiện, cô ấy đều không mang toàn bộ đồ đạc của mình. Nếu như một người hết bệnh xuất viện, sao có thể không mang theo đồ đạc của mình đi? ”

“……” tôi cũng nghĩ không thông.

Lúc này, Tiểu Tinh đột nhiên nói với tôi: “Đúng rồi, đã quên nói cho cô biết, phòng cô ở bây giờ chính là phòng bệnh của Chu Tiểu Hồng. ”

Ác hàn!

Cả người tôi run rẩy!

“Thật là, đang yên cô đột nhiên nói với tôi cái này làm gì? Bệnh viện phòng bệnh cũng chỉ có mấy phòng bệnh, mọi người thay phiên nhau ở, có cái gì kỳ lạ? ” tôi oán trách nói, trong nội tâm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Chu Tiểu Hồng cũng không phải quỷ, tôi tại sao nghe xong câu chuyện một người lại thấy rùng mình? Vẫn là Tiểu Tinh viết chuyện lợi hại, kể chuyện xưa cũng rất lợi hại, mới có thể để cho tôi nhịn không được thấy rùng mình?

Tiểu Tinh cười hắc hắc thoáng cái, gãi gãi đầu: “Về sau……”

tôi sững sờ: “Chu Tiểu Hồng cũng đã mất tích, sao còn có về sau? ”

Tiểu Tinh nói: “Về sau chính là chuyện của người khác rồi! Bởi vì Chu Tiểu Hồng, tôi bắt đầu lưu tâm đến những ca bệnh giống cô ấy, tôi phát hiện những người này đều giống nhau đỡ bệnh một chút liền xuất viện, nhưng khi bọn họ xuất viện đều là vật gì cũng không mang theo, giống như Chu Tiểu Hồng. Duy nhất có một người không giống. ”

“Không giống thế nào? ”

“Đột nhiên có một ngày, cô ấy đâm mù chính hai mắt mình, cắt hai lỗ tai, sau đó từ trên nóc lầu nhảy xuống tự sát! ”

Tôi ngơ mặt ra.

Kết cục này thật quá ngoài ý muốn, có chút dọa người a….

“Tại sao phải như vậy? ” Sau khi lấy lại tinh thần, tôi hỏi.

Tiểu Tinh gãi gãi đầu, nói: “Tôi cũng không biết, tôi nghe bác sĩ trị bệnh cho cô ấy nói, là chứng bệnh ảo giác của cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng, không chịu nổi áp lực, liền nhảy lầu tự sát. ”

“Ah. ” tôi gật gật đầu, nghĩ thầm cũng đúng, bệnh viện này trong kia nhiều quỷ như vậy, đối với có người có đôi mắt âm dương mà nói, đến ở đâu phải là chữa bệnh? Cơ bản chính là tra tấn……

…,, nhưng có vẻ có chỗ nào không đúng?