Editor: Cửu Vỹ Hồ
Sắc ma chủ nhiệm che chỗ bị thương quỳ rạp xuống đất, bộ mặt lúc này chỉ còn sự dữ tợn: "Ngươi cái đồ chết tiệt! Từ nay trở đi ngươi đừng hòng nghĩ yên ổn ở lại cái trường học này! Toàn bộ ngành giáo dục cũng sẽ không có chỗ nào chấp nhận ngươi đâu”
"Tùy tiện a." Thiên Thảo bỏ lại một câu thong thả bước đi
.........
Hoạt động gân cốt xong, Thiên Thảo một thân thoải mái tự tại đi đến phòng phát thanh, quả nhiên ngôn ngữ công kích thật đáng sợ. Trước khi chuyện ngày hôm nay phát sinh, nàng vốn còn đang do dự có nên tiếp tục ở lại trường học hay không, đáng tiếc thế sự khó lường, với tình huống như bây giờ thì dù nhóm học sinh có còn luyến tiếc, muốn lưu lại nàng cũng là chuyện không thể.
"Thiên Thảo lão sư!" Nhìn thấy Thiên Thảo từ xa, đám học sinh liền chạy nhanh đến vây quanh nàng, khẩn trương hỏi có hay không tra được ra manh mối
gì, Thiên Thảo lắc lắc đầu: “Đã tìm được Cao Đồ chưa?”
"Đã tìm được!" Một nam sinh lên tiếng: "Nhưng là... Nhưng là hắn luôn luôn khẳng định bức ảnh kia là thật, chúng ta cầu hắn giải thích cho lão sư, hắn lại nhất quyết không đồng ý
..." Tiếng nói chuyện của hắn càng ngày càng nhỏ dần, khuôn mặt hiện lên vẻ tự trách, giống như tự trách hắn chỉ là kẻ vô dụng không làm nên chuyện.
"Không sao cả, để ta đến nói chuyện với hắn." Đây vốn là chuyện của nàng, đám học sinh này ra tay giúp đỡ nàng đã thật cảm kích làm sao có thể trách bọn hắn.
Mở cửa đi vào, Thiên Thảo liền thấy Cao Đồ đang ngang ngược ngồi trên ghế tựa, nàng kéo một cái ghế ngồi đối diện với hắn “Ta biết bức ảnh kia là Tiểu Vân lão sư chụp, tuy rằng không biết ngươi vì sao lại giúp đỡ nàng trong chuyện này nhưng là ta đã quyết định sẽ không tiếp tục ở lại trường này dạy học nữa, mục đích của Tiểu Vân đã đạt được rồi. Hiện tại ta chỉ là muốn qua phát thanh của trường đem chuyện này nói cho rõ ràng, sau khi mọi chuyện sáng tỏ ta lập tức rời đi, hi vọng ngươi có thể giúp ta” Thiên Thảo dừng một chút “Dù thế nào đi nữa, ta cũng từng là lão sư của ngươi”
"Chuyện nàng đem ảnh chụp phát tán ra toàn trường, ta tuyệt đối không biết." Thiên Thảo vừa dứt lời, Cao Đồ ngay lập tức lên tiếng. Hắn cầm lấy điện thoại mở bức ảnh ra để trước mặt nhàn nhã thưởng thức “Bất quá bức ảnh chụp này, quả thật là xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán đâu”
"Nếu như trong chuyện này ngươi không có tham dự, vậy ngươi vì sao không chịu giải thích giúp ta?" Lông mày xinh đẹp của Thiên Thảo nhíu lại, một loại dự cảm bất hảo hiện lên trong lòng, cảm thấy giống như sự tình đã thoát ly quỹ đạo vốn có
Cao Đồ tiến lại gần, môi để sát vào lỗ tai Thiên Thảo nhỏ giọng: "Đương nhiên không phải là không chịu, chỉ là nếu như Thiên Thảo lão sư nguyện ý theo giúp ta cả đêm thì ta đương nhiên tình nguyện vì ngươi đem mọi chuyện làm sáng tỏ a ~ "
Thiên Thảo cười cười: "Hảo."
Cao Đồ ngẩn người, hắn không nghĩ tới Thiên Thảo lại đáp ứng nhanh như vậy, nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn liền nheo lên đầy nguy hiểm “Đương nhiên là ta muốn lão sư thực hiện lời hứa trước, bằng không nếu như ta hướng mọi người giải thích xong lão sư lại đổi ý thì làm sao bây giờ? Nếu như lão sư sốt suột, chúng ta liền có thể làm ở ngay trong này đi~”
Phòng phát thanh nhỏ hẹp vắng người, là nơi phát thanh thông báo tin tức quan trọng cho học sinh toàn trường, nếu như có thể ở nơi này làʍ t̠ìиɦ thì … Cao Đồ liếʍ liếʍ khóe miệng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hưng phấn.
Thiên Thảo không nghĩ tới Cao Đồ còn có chút đỉnh cơ trí, biết bản thân là đang muốn lừa gạt hắn. Nàng chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cao Đồ “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nguyện ý giúp ta hay không?”
"Trừ phi lão sư nguyện ý theo giúp ta trước nha."
"Nếu vậy thì tạm biệt."
Cao Đồ tay đặt tại nút loa phát thanh, ánh mắt tràn ngập sắc dục mê mẩn càn quyét trên thân thể Thiên Thảo “Này cũng không phải là Thiên Thảo lão sư muốn đi thì đi, nếu như lão sư không lưu lại giúp ta thì.. ta liền đem cái nút này ấn xuống, sau đó nói với toàn trường rằng lão sư lúc trước quyến rũ ta như thế nào. Còn có nhận được bức ảnh chụp hôn môn kia, ta nghĩ cũng nên làm gì đó mới thích hợp nha, không bằng ta tùy tiện nói thêm vài thứ, dù sao mọi người lúc này đều đang bán tín bán nghi a…”
Tay Thiên Thảo đặt trên nắm cửa, quay lại bình tĩnh nhìn Cao Đồ một cái: "Tùy tiện ngươi." Nói xong nàng cau mày, không một chút do dự mở cửa đi ra ngoài.
Cao Đồ cực kỳ sửng sốt, tuy rằng những lời vừa rồi là hắn mới đột nhiên nghĩ ra, cũng không thực sự là định làm như vậy, nhưng là Thiên Thảo làm thế nào lại phát hiện ra hắn chỉ đang dọa nàng?
Hiện tại lá gan của Thiên Thảo dường như so với lúc trước lớn hơn rất nhiều, lại dám cùng hắn đánh cược. Hắn lại nghĩ đến Thiên Thảo trước kia sợ sệt, khúm núm, đối mặt với việc bị học sinh khi dễ chỉ biết trốn tránh, nàng giống như đã thay đổi một người hoàn toàn khác vậy.
"Cùng hắn nói chuyện thế nào?" Đi ra khỏi phòng, Nghiêm Húc là người đầu tiên chạy đến bắt lấy tay Thiên Thảo. Hữu Lệ khoanh tay đứng ở một bên “Nếu nói chuyện ổn thỏa, Thiên Thảo lão sư cũng sẽ không đi
ra ngoài nhanh như vậy”
Đúng vậy, loại tình huống này nhìn thế nào cũng thấy được là dấu hiệu đàm phán thất bại nha.
Ngay lúc đám học sinh đang muốn hỏi han Thiên Thảo thêm vài thứ, cửa phòng đột nhiên bị thô lỗ đẩy ra, sắc ma chủ nhiệm măt mũi bầm dập chỉ vào Thiên Thảo rống lớn “ Cửu Thiên Thảo! Trường học vừa quyết định khai trừ ngươi rồi! Nơi này không cho phép loại lão sư bại hoại đạo đức như ngươi tiến vào! Mời ngươi cút ra khỏi đây ngay, tránh làm ô nhiễm học đường!”
Vết thương trên mặt sắc ma chủ nhiệm làm cho đám học sinh một phen giật mình, hơn nữa theo như lời hắn nói càng làm bọn họ hoảng sợ, Thiên Thảo lão sư nàng… bị đuổi?
Thiên Thảo thở dài, không phải là chỉ bị nàng đánh một trận thôi sao, chưa chi mà đã mất bình tĩnh như vậy.
Xem ra sau này nàng không còn chỗ đứng ở ngành giáo dục được nữa rồi, trừ bỏ công việc ở chỗ Nguyễn Tây tạm thời chưa có tiền lương kia, nàng hiện tại chính là cái người thất nghiệp
a~