- Editor:
Lục Nặc
“…” Tôi im lặng không nói.
“Cục cưng? Đã xảy ra chuyện gì à?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói nghi vấn.
“Chiêu Quân”, tôi cố gắng để giọng nói thấp xuống, giọng nói mềm nhũn nũng nịu hơi khàn khàn, quyến rũ câu hồn, câu dẫn hồn của hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi: “Anh thật sự muốn… Muốn em giúp anh sao?”
“Tiểu yêu tinh… Anh đương nhiên muốn…” Hắn ở đầu bên kia xương cốt đều mềm nhũn rồi.
“Sao, anh cảm nhận được sao? Đầu ngón tay non mịn ở trên cự vật của anh chậm rãi trượt, từ trên xuống dưới, tùy ý vuốt ve, dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng mơn chớn qυყ đầυ, nhẹ lướt qua trước khe hở hẹp… Thoải mái sao?” Tôi cố ý hỏi.
“Thoải mái, thật thoải mái, nó ở trong tay non mềm mịn màng của em chướng lớn một vòng, em cảm giác được không?” Hắn nhẹ thở.
“Không thấy nha… Còn chưa đủ lớn, em muốn dùng tay siết chặt lấy nó, cảm giác nó nóng rực cứng rắn ở trong lòng bàn tay em, rục rịch, không an phận run run, kêu gào như muốn tàn sát bừa bãi.”
“Cục cưng, nhìn em tưởng đơn thuần ngây thơ, không ngờ rằng, em biết thật nhiều…” Một bên hưởng thụ, hắn nhịn không được cười nói.
“Đúng vậy, cái này còn không phải là Chiêu Quân dậy dỗ sao…” Che lại miệng, nũng nịu cười khẽ, hai rặng mây đỏ nổi lên hai gò má, tôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Em muốn gắt gao quấn lấy nó, cao thấp trượt động, tới tới lui lui, lòng bàn tay non mịn ở trên cự vậy chạy loạn, ngẫu nhiên chạm phải hai bi nhỏ, tò mò nhưng rất nhanh dịu dàng vuốt ve qua, tốc độ hướng về phía trước nhanh hơn, đè lại nấm đỏ đậm, không ngừng vuốt ve…”
“Thực thoải mái, tiểu yêu tinh, anh nhịn không được muốn đâm vào hoa huy*t của em” Không ngừng thở dốc, giọng nói thâm trầm dụ dỗ tôi “Để anh sờ chân châu của em, xem xem con bé có ngoan ngoãn hay không…”
“Con bé nói nó nhớ anh, anh có nghe thấy không? … Nhớ đầu ngón tay linh hoạt của anh, nhớ cự vật cứng rắn của anh…” Dừng một chút, triền miên đến cực điểm nói: “Chiêu Quân, anh có thấy không? Đầu ngón tay của em đang đặt trên trân châu mà anh luôn mong nhớ, nhẹ nhàng trêu đùa, cảm giác tê dại từ nơi đó lan tràn toàn thân, làm cho em thoải mái, nhịn không được các đầu ngón chân co quắp, thân mình căng cứng, ngón tay vẫn lớn mật đυ.ng chạm, khát vọng cái cảm giác tê dại ấy…”
Tôi nhợt nhạt cười duyên, ngón tay mảnh khảnh trượt qua di động, vuốt ve qua lại, ánh mắt có một chút sương mù, như nước trong veo dụ hoặc quang mang. Tay kia thì đặt ở chỗ tư mật của chính mình, đầy đầu ngón tay nắm miết đè ép trân châu, tay nhỏ đùa nghịch, môi đỏ mọng tràn ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều triền miên, giọng nói nhỏ nhẹ, như có như không.
“Cục cưng, dễ chịu sao?” ngữ điệu của hắn thản nhiên, giống như không có chuyện gì, nhưng tiếng thở dốc dồn dập đã bán đứng tâm tình của hắn.
“Thực dễ chịu… Em cảm giác được bên trong tiểu huyệt có d*m thủy chậm rãi thấm ướt qυầи ɭóŧ của em… Trơn trượt chảy, ẩm ướt nóng nóng …” Tôi thở dốc trả lời.
“Cục cưng, anh thật sự rất muốn sờ lên qυầи ɭóŧ của em, cảm nhận ấm nóng ẩm ướt mất hồn ấy… Em xem, núʍ ѵú của em cứng lên rồi, nở rộ trên hai vυ' tuyết trắng phấn nộn đẫy đà… Giãy dụa muốn anh tùy ý chà đạp…” Hắn cũng thở dốc đáp lại.
“Đúng vậy, trướng trướng, cứng lại, rất muốn bàn tay to lớn của anh trùm lên, bị anh bắt lấy, hai vυ' trắng nõn ôn hương nhuyễn ngọc tản ra hương thơm, dụ hoặc quyến rũ anh…” Tôi cố ý nói.
“Anh sớm đã bị em quyến rũ rồi … Thật muốn nhéo lấy hoa đào nhỏ phấn nộn, véo nhẹ một cái, nhìn nó dần dần nở rộ trong tay anh… Nhịn không được muốn ngậm một nụ, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng ôn nhu liếʍ qua thịt mềm phì nhiêu trắng nõn, liếʍ mυ'ŧ trêu chọc nụ hồng đỏ sậm, cảm giác được nó ở trong miệng run run, răng nanh tuyết trắng vuốt ve qua hoa đào nở rộ quyến rũ, kích khởi từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại như nước lũ… Chôn mặt trong hai vυ' đẫy đà của em, hô hấp nặng nề, trong không khí quanh quẩn hương thơm mát ôn hương nhuyễn ngọc không ngừng mυ'ŧ vào …” Hắn say mê nói, tưởng tượng rất thật, lại vô cùng tuyệt đẹp lịch sự tao nhã, làm tôi không khỏi trầm luân theo… Mềm mại đẫy đà trước ngực căng lên, giống như thật sự bị hắn liếʍ mυ'ŧ.
“Thích anh như thế không?” Hắn hỏi.
“Thích”. Tôi cười yếu ớt trả lời, mị nhãn như tơ, nũng nịu giống như oanh đề, uyển chuyển động lòng người: “Hai vυ' đẫy đà như thế, trắng noãn như tuyết, mềm mại như tơ, nhũ câu thâm thúy mê người như ẩn như hiện… Chẳng lẽ cự vật của anh không muốn đến cảm nhận một chút sao?” Nói chuyện qua điện thoại, hắn nhìn không thấy ăn không được, lá gan tôi cũng lớn hơn, tùy ý dụ hoặc hắn.
“Ngô… Em đúng là tiểu yêu tinh mê người… Thật muốn đem em đặt ở dưới thân hung hăng chà đạp… Để em ba ngày ba đêm không xuống được giường, xem em còn dám nói như vậy hay không…” Hắn gầm nhẹ, khẩu khí hung ác bá đạo, ẩn ẩn toát ra nhè nhẹ yêu thương.
“Đến nha…” Tôi yêu diễm mỉm cười, ánh mắt hồn nhiên yêu dã, say mê chọc người.”Trong tiểu huyệt nóng nóng, trướng trướng, thật trống rỗng, giống như muốn muốn gậy th*t của anh đến thỏa mãn nó, xỏ xuyên qua em, hung hăng đâm vào em…”
“Cục cưng… Quá nhanh … Chậm một chút… Để cho anh hưởng thụ một chút, thưởng thức một tư vị khác mất hồn của em đêm nay…” giọng nói của hắn mềm nhũn gợi cảm, thong thả giống như nước chảy rất mê người: “Để cho tay anh quyến luyến vuốt ve cái miệng nhỏ của em, lưu luyến đi tới đi lui, trêu chọc tìиɧ ɖu͙© của em, thưởng thức mị thái yêu kiều dụ hoặc của em…”
Hắn không cho tôi thời gian nói tiếp, ôn nhu như nước, tất cả đều là nhu tình tiếp tục nói: “Thật muốn dịu dàng vuốt ve trân châu của em, giờ phút này nó nhất định đang e thẹn xấu hổ, l*иg lộng đứng sừng, chờ đợi của yêu thương của anh… anh nắm lấy nó, ấn xuống, chà đạp nó…”
“Thật thoải mái… Ha…” Tôi thở dốc, tiếng rêи ɾỉ mê người tràn ra, đầu ngón tay non mềm thuận theo miêu tả của hắn nắm lấy trân châu, bắt đầu đùa nghịch, cảm giác ngứa ngáy khó chịu cùng kɧoáı ©ảʍ tê dại đổ ập xuống, làm cho tôi vô cùng sung sướиɠ.
“… Dâʍ ɖị©ɧ của em chảy đầy lên tay của anh, cảm giác ẩm ướt ấm nóng sắp làm anh phát điên rồi…” Giọng nói của hắn càng ngày càng khàn đυ.c, như đang cố gắng rống lên.
“Đến đây, anh có cảm giác được không? Núʍ ѵú trướng trướng, muốn anh mυ'ŧ… Mà tiểu huyệt của em, khép khép mở mở, mấp ma mấp máy, hết sức triền miên mong đợi anh đấy… Giọt sương trong suốt từ sâu trong hoa tâm chảy ra, không ngừng gọi tên anh, thịt mềm phấn nộn khéo léo tinh tế trong tiểu huyệt như ẩn như hiện trước mặt anh…” lời nói lớn mật dọa người như thế, trơn trượt tràn ra từ miệng của tôi, không biết bởi vì đang trong bóng đêm lên bộ mặt tà ác mị hoặc hiện ra, hay bởi vì khoảng cách đã lôi ra bộ mặt dâʍ đãиɠ này.
“Ha… Tiểu yêu tinh chết tiệt, anh rất muốn hung hăng làm chết em, để cái miệng nhỏ của em chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều dụ hoặc, để em không thể nói được những câu
trêu chọc ngứa ngáy lòng người như vậy…” Hắn hung tợn nói, hô hấp càng dồn dập.
“Chiêu Quân, anh xem, ngón tay tuyết trắng bỏ lại trân châu, chậm rãi trượt xuống dưới, đi vào cái nơi đang vạn phần khát vọng, hoa tâm trống rỗng ngứa ngáy, vừa mới dừng lại trong giây lát, đã bị tiểu huyệt đói khát cắn nuốt… Mềm mại, gấp gáp, hoa kính gắt gap xoắn lấy ngón tay em, một tầng lại một tầng sung sướиɠ vạn phần mấp máy, tinh tế thưởng thức sự tồn tại của dị vật… Tuy rằng rất nhỏ rất nhỏ, nhưng là cảm giác tốt lắm… một sóng một sóng sung sướиɠ bao phủ lấy em…” Giọng nói của tôi rất nhỏ, như có như không, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của tôi, tiếng tôi động tình cùng sựu vui sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ…
“Cục cưng, mau đâm lên thịt mềm phía trên bên trái” Hắn thở hổn hển mệnh lệnh.
Tôi rất nghe lời làm theo, dùng đầu ngón tay đâm đâm nơi thịt mềm phía trên bên trái hoa kính, nơi đó có một khối thịt to như hạt đậu tương, mềm mềm, “Ha… Ân…” Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều liên tiếp không chịu khống chế tràn ra khỏi miệng, kɧoáı ©ảʍ tê dại nhưu có một dòng điệm chạy dọc toàn thân tôi, một cỗ xuân nước lớn trong tiểu huyệt tràn ra, phun lên trên tay tôi…
Toàn thân mềm nhũn, không có một chút khí lực, trong đầu trống rỗng, thanh âm gì cũng không nghe thấy được, chỉ có thể dồn dập thở dốc, tinh tế thưởng thức cảm giác mất hồn tận xương, kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử theo hoa huy*t nội lan tràn toàn thân, ngón tay vẫn đang cắm ở trong hoa kính, đặt lên khối thịt mềm, không động đậy, mặc cho d*m thủy ấm nóng chảy qua…
…
Qua một hồi, mới dần dần nghe được bên tai vang lên giọng nói, đầu bên kia điện thoại hắn tà ác tuy hỏi: “Cục cưng ngoan, vừa rồi em đạt tới cao trào đúng không?”
Người này thật xấu, không thể chiếm được tiện nghi của hắn. Tôi ra vẻ ngây thơ hồi đáp: “… Đúng vậy, tiểu nữ tử đạt cao trào, thân mình yêu kiều mềm nhũn vô lực, sẽ không phụng bồi đại gia ngài, thỉnh ngài tùy ý nha”. Lời còn chưa dứt, tôi lập tức ngắt điện thoại. Hắn vừa rồi đùa giỡn tôi giờ khiến cho hắn nhìn không tới ăn không được, dục hỏa thống khổ đốt người.
Bên môi gợi lên tươi cười vì trò đùa dai của mình, mí mắt lại cảm thấy càng ngày càng nặng, tôi ngáp một cái, chuyển mình, cuộn thành một đống, đi vào giấc ngủ sâu.
…
Đầu bên kia truyền đến tiếng “Đô… Đô…”, Chiêu Quân không biết làm sao cười nhẹ, nhìn mình chưa thỏa mãn, vẫn cao ngất đứng thẳng, cự vật đang kêu gào muốn phát tiết, lắc lắc đầu, đáy lòng thầm nghĩ: Tường Vi nha, tính tình đáng yêu như vậy, thật sự là làm cho người ta khổ sở… Dụ dỗ mị hoặc hắn xong, liền vỗ mông chạy lấy người, thật đúng là tính tình trẻ con, còn chưa trưởng thành. Cũng không sợ hắn tịch mịch khó nhịn, nửa đêm trệch ray… Sau này nhìn thấy cô, nhất định phải đem cô hung hăng chà đạp một phen, dạy dỗ một phen, chỉ điểm một phen, giải mối hận hôm nay.
Hắn đứng dậy, đi đến phòng tắm, chuẩn bị tắm nước lạnh…
Đêm nay, nhất định là một đêm dài.
…
Bạch Kỳ dự cảm rất mạnh, hai ngày này, không phải hôm nay thì là ngày mai, cô nhất định quay lại.
Trở về, trở lại bên người hắn.
Linh cảm mãnh liệt như vậy, đi theo hắn đã nhiều ngày, càng ngày càng thêm sâu sắc. Cũng đã có thể cảm giác được hơi thở của Tường Vi…
Nghe thì có vẻ mơ hồ, làm cho người ta khó có thể tin.
Nhưng mà, hai ngày này, giống như có tâm linh cảm ứng vậy, tế bào toàn thân hắn nhảy nhót, giống như đang hoan nghênh bảo bối quan trọng nhất cuộc đời này của hắn.
Tâm tình của hắn từ nôn nóng bất an đến chờ mong vạn phần, nhớ nhung tưởng niệm.
…
Cổ nhân có câu: một ngày không thấy, như cách ba thu.
Mấy ngày này của hắn trôi qua thật sự không có mùi vị, rất dày vò, mỗi một phút mỗi một giây dài như một thế kỷ vậy.
…
Bạch Kỳ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn trăng tròn cuối chân trời, nhìn đám sương dần dần che khuất ánh trăng sáng rõ, ánh mắt thâm thúy mê ly, bình tĩnh nhìn, bên môi gợi lên một chút cười yếu ớt: loại tình cảm nhớ nhung này, luôn luôn quanh quẩn dưới đáy lòng, đêm nay, dần dần nhạt đi, ngày mai, hắn có thể gặp được người âu yếm rồi, một lần nữa bắt đầu lại cuộc tình.