- Editor:
Lục Nặc
Sau khi hoan ái, tôi mềm nhũn vô lực nằm trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịnh an ổn hữu lực, hắn hít thở vững vàng ở bên trong không gian yên tĩnh làm cho tôi cảm thấy một loại cảm giác an toàn từ sâu bên trong cõi lòng dâng lên. Tôi nhịn không được nhếch khóe môi, mỉm cười ngọt ngào.
“Tường Vi, không còn sớm nữa, để anh đưa em về nhà”. Giọng nam từ tính tinh khiết hơi khàn khàn vang lên bên tai tôi, trong không gian yên tĩnh này giống như một ly rượu nồng, hoa lệ thong thả xẹt qua trái tim tôi.
“Tối nay, chắc dì sẽ lo lắng”. Hắn vuốt ve mái tóc tôi, lưu luyến không dời.
“Vâng” tôi giựa vào trong ngực hắn, hơi hơi gật đầu, nhu thuận trả lời, chính là bộ dạng cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, giống như con mèo chọc cho người ta trìu mến.
…
Đôi mắt hoa đào tối sầm lại, hắn ngừng thở, rõ ràng nhận thấy du͙© vọиɠ trong cơ thể bởi vì bé con đáng yêu nhẹ nhàng dịu dàng gật đầu một cái mà bừng bừng phấn chấn, nhưng mà… hắn thở dài, thầm nghĩ trong lòng: hiện tại không còn sớm, hơn nữa hôm nay hai lần làʍ t̠ìиɦ kịch kiệt khẳng định làm cho cô mệt muốn chết rồi. Sau này còn nhiều thời gian…
Hắn ôm chặt bé yêu trong ngực, cố gắng đè nén du͙© vọиɠ vừa ngẩng đầu. Một lát sau, buôn thân thể bé yêu ra, nhặt quần áo hỗn độn phía sau nhanh chóng mặc vào rồi mới xoay người lại, nhìn Tường Vi đang nằm trên ghế vươi tay đưa tới trước mặt hắn, giọng nói mềm nhũn nũng nịu hơi mang theo giọng mũi nói: “Chiêu Quân, mặc giúp em”.
…
“Cầu còn không được”. hắn cười sáng lạng, tựa như hoa mẫu đơn nở rộ giữa tháng tư, quốc sắc thiên hương, ung dung đẹp đẽ quý giá, giống như ánh nắng tháng năm vậy đẹp động lòng người.
Hắn rướn người về phía trước, cúi người xuống, một tay
nâng nửa người trên của tôi, tay kia thì linh hoạt mặc áo ngực cho tôi, ngón tay thon dài lưu luyến da thịt trắng nõn đẫy đà đầy đặn chưa bị quấn lại, yêu thường dò xét nhũ câu thâm thúy u nhã rồi mới gài móc áo.
“Chiêu Quân” tôi nhìn hắn mỉm cười, trong nội tâm như hoa quế nở rộ, ngọt ngào hương thơm, như rượu ngon thơm nồng. “Anh vẫn thuần thục như vậy”. Hồi trung học hắn cũng giúp tôi mặc áo, giờ nhớ lại, cảm giác được trong trí nhớ tràn ngập màu sắc, làm cho người ta quyến luyến không thôi, hạnh phúc vạn phần.
Hắn cầm qυầи ɭóŧ lên, tay còn lại nâng lên hai chân thon dài cân xứng, nhẹ nhàng ôn nhu mặc vào cho tôi, cách qυầи ɭóŧ xấu xa đè lên trân châu kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra một trận cảm giác tê dại làm cho hô hấp của tôi nặng nề hơn.
“Tường Vi, em lại ẩm ướt…” hắn giơ ngón tay thon dài lên, đặt trước mặt tôi, trong mắt hoa đào tràn ngập trêu tức, “Em xem”.
“Anh lại muốn trêu chọc em”. Chuyện này vượt qua sức chịu đựng của tôi, không nhìn tay hắn, tôi giận dỗi mở miệng. Rõ ràng hắn không thành thực mặc quần áo còn muốn đổ lên đầu tôi.
Con trai lúc sác tình đều giống nhau. Đến cả Chiêu Quân mỹ nhân dịu dàng cũng như vậy.
…
Nhìn Tường Vi chu cái miệng nhỏ nhắn, Chiêu Quân cười cười, nội tâm như có gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng dịu dàng rất là sảng khoái. Bé yêu làm nũng nịu ngồi ở ghế phụ, cả người vừa bị hắn hung hăng yêu thương giống như đóa hoa xinh đẹp kiều diễn nở rộ, phong tình vạn chủng làm cho hắn si ngốc nhìn chăm chú, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cả đời này phải bảo vệ cô, để đóa hoa Tường Vi xinh đẹp nở rộ trong tay của hắn, toát ra hương hoa.
“Chiêu Quân, tiếp tục mặc quần áo” Hai má bé yêu đỏ rực, giọng nói không tốt, ban nãy trêu cô vẫn còn tức giận, giờ đang dỗi hắn.
Hắn nhanh nhẹn mặc lại quần áo còn lại cho cô, thuận tiện vuốt ve hai chân trắng nõn một lúc, ăn đủ tiện nghi, cảm thấy mỹ mãn mới thu tay lại sửa sang tốt quần áo cho cô.
…
Tôi ngồi tên xe, dừa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần xa xôi.
Lần đầu tiên về muộn như vậy là lúc đi với Bạch Kỳ. Mà lần này là đi với Chiêu Quân, tôi chăm chú nhìn bộ dạng hắn tập trung lái xe, một đôi hoa đào xinh đẹp phong tình nhìn phía trước, cái mũi cao gầy rắn rỏi, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, chu môi hồng nhuận như anh đào, cằm quyến rũ, cổ thon dài. Ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn ngoài đường chiếu vào, tạo ra phong thái thần bí, mê người làm tôi trầm mê, nhìn hắn chắm chú, hơi run rẩy.
“Tường Vi, nước miếng của em chảy hết xuống rồi”. Ngón tay thon dài rời khỏi tay lái, nhẹ nhàng chậm rãi lau khóe miệng của tôi
rồi lại đặt lên môi hắn đầu lưỡi phấn nộn vươn ra, kí©ɧ ŧìиɧ liếʍ láp, chảy ra một tia ngân sắc nhỏ.
Nhìn hành động như vậy của hắn, tâm tôi bắt đầu nhảy lên, thỏ con bướng bỉnh trong l*иg ngực không chịu khống chế nhảy bình bịch.
Ánh mắt si mê nhìn hắn, nhìn hắn hơi nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên cười, đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn tôi, chu môi hé mở, nhẹ nhàng ôn nhu phun ra một câu: “Tường Vi, về đến nhà em rồi”.
Sau nửa ngày, nhìn thấy tôi không có phản ứng, hắn nhịn không được cười tươi sờ trán, vô cùng thân mật nhéo nhéo chóp mũi tôi, ánh mắt đưa tình tiến vào hai mắt tôi lặp lại lần nữa: “Tường Vi, hoàn hồn, về đến nhà em rồi”.
“A?” Tôi tỉnh mộng, đẩy ra tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên má hắn, “Chiêu Quân, em về trước nhé, tạm biệt, đi đường cẩn thận”.
“Tạm biệt” một đôi mắt hoa đào tràn đầy hạnh phúc.
Tôi xoay người xuống xe, hơi dùng sức đóng cửa lại, nhìn hắn trong xe vẫy tay, chạy nhanh vào nhà.