- Editor:
Lục Nặc
Đường núi nhỏ hẹp khúc khuỷu, hắn cầm tay tôi chậm rãi đi về con đường phía trước. Tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, năm ngón vô cùng thân thiết đan vào nhau. Lòng bàn tay nắm chặt chảy ra một chút mồ hôi, tay hắn tản mát ra cảm giác nóng rực, làm cho lòng người ấm áp.
Bên đường phong cảnh ngày xuân tươi mát, buổi trưa mặt trời trên cao tản mát ra từng tia nắng trong suốt ấm áp. Trên núi cây cối đã bắt đầu nhú ra mầm xanh, khắp núi đồi nở đầy ánh nắng vàng nhạt đáng yêu nghên đón hoa xuân, có rất nhiều hoa nhỏ không biết tên đang nở rộ tựa như một khuôn mặt bướng bỉnh tươi cười. Trong không khí thoang thoảng mùi của bùn đất, mùi của cây cối và mùi của hoa thơm hòa quyện với nhau thấm vào lòng người. Tôi thở nhẹ, thưởng thức hương thơm ngọt ngào vô tận tràn ngập trong không khí.
Đi được khoảng mười hai phút, tôi có chút đổ mồ hôi, ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu lên người dần dần làm tôi cảm thấy nóng bức. Nhéo nhéo tay hắn tôi vừa thở vừa hỏi: “Chiêu Quân, chúng ta còn phải đi bao lâu?”
“Đi thêm một chút nữa là đến nơi”. Hắn kéo tôi đến chỗ có bóng cây râm mát, lấy ra khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho tôi, săn sóc hỏi: “Mệt sao? Nếu không chúng ta nghỉ một chút đi”.
Vui vẻ hưởng thụ phục vụ của hắn, tôi nhìn quanh bốn phía, rất tò mò hỏi: “Một đường đi lên, tại sao em chỉ nhìn thấy vài khách tham quan. Còn nữa, bọn họ đều từ trên núi đi xuống, đang muốn rời đi sao? Anh xem, ngoài chúng ta ra em không thấy ai đi lên trên núi tham quan?”
Hắn ngăn lại một khách tham quan đang từ trên núi đi xuống. “Xin hỏi, nơi này cách động song long còn xa lắm không?”
“Còn phải đi khoảng mười phút nữa, tại chỗ kia rẽ vào là có thể đến nơi”.
…
“Tường Vi” hắn ôm tôi giải thích “động song long là động đang được hoàn thiện, không có nhiều người biết đến. Anh nghe nói bên trong trống trải xinh đẹp, phong cảnh rất khác biệt, chỉ cần đi tầm mười phút nữa, em có muốn đi không?”
Tôi không cần nghĩ ngợi trả lời: “Muốn”.
Ở trên mặt tôi hắn nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn “Vậy chúng ta đi thôi”. Lần này đến lượt tôi kéo hắn, hứng trí bừng bừng đi về phía trước, đi đến nơi có phong cảnh đẹp trong miệng hắn.
…
Đúng như lời nói của khách du lịch kia nói, đi về phía trước mười phút, ở bên cạnh đường lên núi, chúng tôi thật sự nhìn thấy động song long. Cửa động cao 2m, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy trong động sâu thẳm mờ mịt. “Để anh kéo em” hắn nắm chặt tay tôi, chậm rãi đi vào động.
…
Đường đi hơi chật hẹp một chút, ánh sáng mờ mịt. Chúng tôi cẩn thận đi vào, nhìn lại bên đường, thấy được bên trong động có rất nhiều thạch nhũ hình thù kì dị, to có bé có, ướŧ áŧ tương mát, trắng nõn xinh đẹp.
Càng vào bên trong, thạch nhũ càng nhiều, giống như cột ngọc như ý có, giống như mưa nhỏ treo ngược giữa không trung cũng có, tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời, làm lòng người vui vẻ.
Vào sâu bên trong, trước mắt xuất hiện một khoảng không gian rộng lớn, vô số thạch nhũ sắp sếp thành các loại hình dáng khác nhau, đan vào nhau tạo thành một kì quan muôn hình vạn trạng. Toàn bộ cảnh đẹp đánh
sâu vào tầm nhìn của tôi, làm cho tôi cảm thấy thiên nhiên tạo hóa thật thần kỳ.
…
Tôi vội vàng kéo tay hắn, mượn ánh sáng mờ mịt, bước nhanh đến phía trước một cột thạch nhũ. Cột thạch nhũ này giống như từ trên trời giáng xuống. Nhìn một vòng lại một vòng ngưng kết thành, tôi nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tạo vật do thiên nhiên thai nghén ra. Tinh tế cảm nhận cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến, cột đá mịn màng ướt nước,…
Bỗng nhiên, một thân hình dán lên lưng tôi, bàn tay to lớn kiên định ôm lấy tôi, bắt lấy tay nhỏ bé đang vuốt ve cột đá của tôi, hơi thở ướŧ áŧ mềm mại phun lên vành tai khéo léo của tôi.
“A” Hành động bất thình lình này làm cho tôi giật mình, cúi đầu hô một tiếng, điều chỉnh lại trái tim đang nhảy loạn như tiếng trống dồn dập “Chiêu Quân?” giọng nói hưng phấn như đứa nhỏ “Chúng ta lấy xuống đem về đi”. Dù sao thì động thạch nhũ này cũng đang trong quá trình hoàn thiện.
Hắn trả lời tôi bằng cách thổi một hơi vào tai, làm cho cả người tôi run lên, bên trong lỗ tai có chút ngứa, cảm giác thật thoải mái.
“Không được sao?” Tôi yêu thương dịu dàng vuốt ve cột đá trước mặt, tựa vào trong lòng hắn xoay xoay thắt lưng làm nũng.
…
Giai nhân trong lòng làm nũng, thân thể mềm mại vặn vẹo dán lên người hắn, cái mông nhỏ nhắn tròn trịa dán lên bụng dưới làm cho hắn ngứa ngáy khó nhịn, châm lên dục hỏa trong cơ thể hắn.
Ôm chặt Tường Vi vào lòng, Chiêu Quân hơi hí mắt, một đôi mắt hoa đào phong lưu ý vị dấy lên dấu vết du͙© vọиɠ nho nhỏ. Nghĩ đến lúc trước khi lên núi, Tường Vi chủ động in nụ hôn nhu tình mật ý, đáy lòng tràn ngập đắc ý và thỏa mãn, hắn cười tươi như hoa.
Hiện tại Tường Vi dựa vào trong ngực hắn, ôm lấy tiểu mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, hắn không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dấu vết du͙© vọиɠ nho nhỏ trong đôi mắt hoa đào bị thiêu đốt hóa thành ngọn lửa du͙© vọиɠ sáng quắc.
Sáng nay sau khi Tường Vi vội vàng rời đi, hắn không buồn ngủ nữa, liền bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay lên đi đâu chơi. Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới nơi này đang trong giai đoạn hoàn thiện, có ít người biết đến, người đến tham quan càng ít, ánh sáng trong động khẳng định mờ mịt, thập phần ái muội, hắn liền biết động này là địa phương thích hợp nhất để đánh dã chiến.
Giờ xem ra nơi này quả thật như hắn đoán, Chiêu Quân đắc ý nhìn quanh bốn phía. Tường Vi chủ động kéo hắn đi đến phía sau cột đá. Thấy cô rất thức thời chọn lựa địa phương như thế, lửa giận trong lòng hắn hơi hơi bình ổn.
Lúc mà hắn lên lầu, thấy cái người gọi là hội trưởng học sinh Bạch Kỳ đang đứng trước cửa nhà, gắp gao ôm lấy Tường Vi, hung hăng hôn cô. Trong nháy mắt, phẫn nộ đầy trời bao phủ lấy hắn, cật lực khắc chết lại ý nghĩ muốn gϊếŧ người, hắn xông lên dùng sức kéo lại Tường Vi, ấn lên nụ hôn hỗn loạn hàm chứa lửa giận vô tận, hắn bá đạo muốn dùng hương vị của mình che lấp mùi Bạch Kỳ lưu lại trên thân thể cô.
Thấy Bạch Kỳ ở cửa nhà thật sự là ngoài ý nghĩ của hắn.
Hắn không thể ngờ sau một khoảng thời gian Bạch Kỳ còn đuổi tới đây, còn xuất hiện trong nhà cô. Nhìn thấy cảnh này, hắn có thể đoán được, nhất định Bạch Kỳ nếm thấy ngọt ngào của Tường Vi nên thế nào cũng không chịu buông tay, trước muốn tiên hạ thủ vi cường, tới cửa cầu hôn.
Nghĩ đến đây Chiêu Quân lại càng thêm phẫn nộ
Ở trường học, người đàn ông đêm đó vụиɠ ŧяộʍ tới phòng cô chính là Bạch Kỳ.
Hắn biết, Tường Vi luôn thích cất giấu những đồ vật trân quý của mình dưới chăn đệm, lần đó ở chỗ ấy, hắn tìm được qυầи ɭóŧ nhiễm máu của cô. Mà cái đêm hắn với cô hoan ái, hoa huyện của cô không hề bị ngăn trở.
Bạch Kỳ nhất định là người phá trinh của cô.
Từ trên nhìn xuống, xem người mà mình luôn cẩn thận che chở nhưng lại không nói không rằng tránh né hắn ba năm, còn tìm bạn trai khác, lại dễ dàng bị phá thân.
Chiêu Quân im lặng, mặt không thay đổi, giờ phút này khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn qua có chút trong treo nhưng lạnh lùng, lạnh tận thấu xương. Phẫn nộ đầy trời hóa thành một cái ý tưởng.
Tường Vi, thật sự không ngoan. Còn nhiều thời gian, nhất định phải hung hăng trừng phạt cô.
…
Chiêu Quân ngậm lấy vành tai của cô, lúc nặng lúc nhẹ cắи ʍút̼, rồi bỗng nhiên thổi một hơi vào trong lỗ tai của cô. Cảm giác được trong lòng Tường Vi hơi run rẩy, hô hấp dần dần trở lên dồn dập. Ngậm lấy vành tai khéo léo, tham lam liếʍ múi, hung hăng cắn một ngụm.
“A…” đội nhiên vành tai truyền đến cảm giác đau nhức giống như bị kiến cắn làm tôi cúi đầu hô đau một tiếng. “Chiêu Quân, đau…” tôi ủy khuất mở miệng “Tường Vi ngoan, tiểu bảo bối của anh, không đau”. Hắn hút lấy cổ thon dài của tôi, đầu lưỡi ấm nóng xẹt qua da thịt trắng nõn di chuyển sang, chậm rãi tiến tới vành tai kia, ngậm vào.
…
Từ vành tai truyền đến cảm giác ngứa ngứa ái muội làm tôi hơi hơi chống tay, hành động này lại càng đem vành tai đưa tới trong miệng hắn. “Ngoan” hắn vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ lỗ tai đang run nhè nhẹ làm tôi cảm nhận được từng đợt kɧoáı ©ảʍ cùng sợ hãi. Tay lớn cách một lớp áo nắm lấy bộ ngực sữa đẫy đà, mạnh mẽ vuốt ve mang đến từng trận đè ép đau đớn, thân thể mẫn cảm dần dần nổi lên cảm giác tê dại.
Một bàn tay ôm lấy ep nhỏ của cô, tay kia thuận theo cái cổ bóng loáng đi đến nơi cao ngất mượt mà, bắt lấy nụ đào tươi mát, không nhanh không chậm chà đập.
Sâu bên trong tiểu huyệt nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, hơi nóng lên, một cỗ xuân nước dần dần làm ướt toàn bộ hoa huy*t. “Em ẩm ướt”. Hắn ngậm lấy vành tai, hàm hồ trêu đùa, nói trúng tâm tư của tôi. “Không có” tôi đỏ mặt e thẹn, lặng lẽ thay đổi tư thế, hai chân tự giác kẹp chặt.
“Vậy để anh kiểm tra một chút” tay hắn lướt xuống bụng của tôi, cách một lớp áo vô cùng dịu dàng vuốt ve, làm bùng lên ngọc lửa tìиɧ ɖu͙© nóng rực.
“A…” tay hắn né tránh tay nhỏ bé của tôi linh hoạt tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ, áp lên da thịt bóng loáng, nhẹ nhàng vuốt ve mang đến một cảm giác thoải mái vui sướиɠ không nói thành lời.
“Để cho anh cảm nhận được xuân nước của em”. Tay hắn xẹt nhanh qua cây cối rậm rạp vô cùng chuẩn xác tìm được viên trân châu xinh đẹp được dấu trong đó.