Hắn đứng ở trên đài, ánh mắt vẫn nhìn nàng, tham lam nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng.
Nhưng là, lúc ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trắng bệch, nội tâm hắn đột nhiên đau xót. Nhìn đến cô xoay người nhào vào trong lòng nam nhân kkhác, nội tâm giống như bị hung hăng đâm một đao, khó nhịn đau đớn.
"Đừng đi..." Đáy òng hắn có thanh âm chua xót kêu lên, " Là do anh muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ em một chút, xem nội tâm em rốt cuộc có anh hay không..."
Nhưng là tứ chi cứng ngắc, như thế nào cũng bất động, chỉ có thể nhìn thấy giai nhân bị người khác bế lên, dần dần đi xa.
Hắn, giống như đã làm một việc không thể tha thứ.
Một trận mở mịt, trước mặt hắn bỗng trở nên tối đen, chờ hắn khôi phục, thân ảnh hai người kia đã sớm biến mất.
Ném trong tay bản báo cáo, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống đài, nội tâm Bạch Kỳ chỉ có duy nhất một ý tưởng, nhất định phải tìm được nàng!
.....
Ông cha ta tường nói, xúc động là ma quỷ.
Còn nói, rượu sau loạn tình.
Hai câu này thật sự rất không sai!
Con người một khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, sẽ làm ra việc mất đi lý trí, ngoài dự đoán của mọi người.
Thời điểm sáng sớm tỉnh lại, toàn thân đau nhức khong thôi, xương cốt đều ê ẩm khiến ttôi phải thấp giọng rêи ɾỉ. Dưới thân là một thân hình cứng rắn, đôi tay dịu dàng vuốt ve da thịt bóng loáng như tơ tằm, một đôi mắt hoa đào hơi thanh tỉnh ủy khuất nhìn chằm chằm tôi.
"A..." Một tiếng thét chói tai bị tôi khó khăn nuốt vào, tôi nhìn hắn mắt hơi hơi phiếm hồng, ký ức của tối hôm qua như nước lũ lan tràn ra:
Tói hôm qua tôi uống rất nhiều rượu vang, hắn hảo tâm tới đoạt cốc của tôi, rồi tôi thuận theo đem hắn đè trên sôpha, rồi.... Liền như con hổ đói bổ nhào vào ăn luôn hắn.
"Tường Vy..." Hắn âm u mở miệng, "tối qua..."
"Tối hôm qua là một việc ngoài ý muốn." Tôi vội vàng cắt ngang lời nói rồi rời khỏi thân hình của hắn, nhìn bên cạnh lộn xộn quần áo tìm cái của mình mặc vào, "Chiêu Quân, chúng ta liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không?"
Phía sau không hề động đậy, tôi im lặng quay lại nhìn hắn chu môi, giọt nước mắt nóng hổi theo đôi mắt xinh đẹp của hắn chảy ra, Từ xa nhìn lại, như bức tranh mỹ nhân ai oán, làm cho người ta không khỏi xót xa.
"Tường Vy." cúi đầu nức nở bằng âm thanh làm cho người ta mất hồn, " Em là đang rũ bỏ trách nhiệm với anh sao?"
Tôi vẻ mặt hắc tuyến, loại sự tình này nữ nhân cần chịu trách nhiệm?
"Tối hôm qua, em phá tấm thân xử nam của anh, làm một lần rồi lại một lần.." Nhìn đến ánh mắt hoài nghi của tôi, hắn ủy khuất mở miệng.
Giống như có đạo sét đánh xuống dưới, tôi mặt đỏ tới mang tai vội vàng che miệng hắn. Bỗng thaáy long ba tay hơi ngứa, đầu lưỡi của hắn trong lòng tay tôi nhẹ nhàng vươn ra liếʍ.
Vội vàng rrụt tay, ở quàn áo của hắn lau hai lần, lau đi nước miếng của hắn.
"Tường Vy." Hắn còn ôn nhun nhìn tôi,"Anh lần đầu thấy em liền nhất kiến chung tình
(* tình yêu sét đánh)
, chúng ta ở bên nhau ba năm lại có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ lại quay về bên nhau, tu thành chính quả."
"Em..." Ấp úng nói lại bị hắn cắt ngang, "Tường Vy, anh yêu em."
"Em có biết điển cố chim nhạn của Chiêu Quân sao?"
"Ân."
"Bởi vì chim nhạn này xinh đẹp động lòng người, Chiêu Quân đã yêu phải nó vào ánh mắt đầu tiên. Nhưng là, nó lại chưa từng chú ý đến chính mình. Biết nó đặc biệt thích thanh âm trong trẻo vui mừng, vì để hấp dẫn lực chú ý của nó, Chiêu Quân mỗi ngày khổ luyện nhạc khí, đơn độc trông mong sẽ có ngày nó nhìn đến mình..."
Nghe thấy âm thanh dễ nghe của hắn giảng giải, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuoóng.
"Chiêu Quân." Nhào vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngực, đem nước mắt chùi trên l*иg ngực bóng loáng.
...
Chúng tôi bàn bạc xong, chuânt bị hồi ký túc xá thu dọn hành lý, trở về nhà.
Đảo mắt một cái chúng tôi về tới ký túc xá, tôi lấy ra cái chìa khóa, mở của ra đi vào.
Đột nhiên, một cái tay lớn siết chặt miệng tôi, đem tôi kéo vào phòng ngủ, một chân bay nhanh đá tới cửa.