Chiếc Vòng Kỳ Diệu

Chương 23: Hai lần cứu mỹ nhân

Tùng phi ngựa tới căn nhà tranh, đúng lúc mặt trời đứng bóng. Ở vùng cao, nên dù giữa trưa khí hậu cũng không lấy làm nóng nực gì, ngược lại rất thoải mái. Từ căn nhà, một làn khói bốc lên cao, mùi nấu nướng thơm lừng, dù Tùng đang đứng ngoài ngõ.

Tùng cột ngựa, bước vào. Nó cất tiếng:

– Xin hỏi có ai ở nhà không….

Một dáng người trong nhà chạy ra, chính là Mộng Thi – cô em gái xinh xắn.

– Trường Phúc…là tráng sỹ sao?

– Là ta, ta xong việc ở đây nên trở về kinh thành, nhân tiện qua thăm nàng và….chị gái nàng.

Nghe thế, cô sơn nữ liền đỏ mặt thẹn thùng:

– Đa tạ chàng đã quan hoài. Chị thϊếp vừa đi xuống thị trấn, mua ít đồ dùng…

– Qua chuyện tối qua, mà nàng dám ở nhà 1 mình sao?

– Thϊếp….

Tùng mìm cười, nhìn nàng. Còn Mộng Thi hơi bối rối, cúi đầu vuốt mái tóc mình. Không gian nhất thời im ắng.

Nhận ra sự vô ý của mình, Mộng Thi liền mời Tùng vô nhà. Vào nhà nóng nực, Tùng cởi trường bào đang khoát vắt lên, rồi ngồi. Mộng Thi rót trà mời nó uống.

Tùng vừa uống, vừa ngắm Mộng Thi, cô nàng thực xinh đẹp quá! Sống mũi cao thẳng, làn da trắng không tỳ vết, đặc biệt là vóc dáng mê hoặc, cái mông tròn lẳn…

Tùng bất chợt đưa tay, nắm lấy tay Mộng Thi. Nàng ta thẹn thùng giật về, nhưng thoát làm sao được bàn tay của Tùng.

Hai người nắm tay nhau, cùng nhìn nhau, sự tình thật mờ ám. Tùng đưa tay vén tóc Mộng Thi, nàng thẹn thùng lắm, đỏ cả mặt.

Bỗng có một người từ cửa bước vào, thì ra là một người đàn ông tầm 40 tuổi, dáng người cao ráo nhưng ốm lắm. Thấy Tùng và Thi đang nắm tay nhau, ông ta trợn mắt nhìn hai người. Mộng Thi đang quay lưng về cửa nên không thấy, đến khi thấy bóng người dưới đất, mới giật mình quay lại và hoảng hốt buông tay Tùng ra.

– Cha…cha sao về sớm thế – Mộng Thi giọng run run

– Mày tưởng ta về trễ nên bày trò lăng loàn phải không…

– Con không dám…

Nói xong Thi liền đem đầu đuôi câu chuyện Tùng cứu Mộng Cầm tối qua kể cho cha nghe, nhưng nghe xong ông cũng chả đổi giận làm vui, chỉ tay vào Tùng:

– Ngươi cứu con gái ta, lại đi quyến rũ đứa con gái khác, thế là công bù tội, mau đi đi…

Tùng toan cất tiếng thì Thi kéo áo nó, ra hiệu đi mau lên. Thế là Tùng đành cất ngựa ra đi.

l*и

Đi được vài dặm, chợt thấy gió núi thổi lành lạnh, hóa ra nó để quên áo trường bào khoác ở nhà Mộng Thi, liền quay lại lấy.

Không ngờ từ xa nghe tiếng la hét của Mộng Thi, Tùng liền vứt ngựa, vận lực nhảy tót lên nóc nhà nghe ngóng, nếu có gì sẽ bất ngờ nhảy xuống cứu nàng.

Không ngờ vừa leo lên, thì bên dưới có tiếng xé vải:

– Con tiện nhân, tao nuôi mày để mày lẳиɠ ɭơ phải không….

– A…cha….xin tha cho con!

– Tha? Để cho mày lại đi lại với trai à? Tao phải phá trinh mày mới được…

Nói rồi ông ta lại xé áo Mộng Thi, lần này đã lộ ra một bên ngực. Ông ta cười dâʍ đãиɠ, lại đưa tay xé tiếp.

– Ông….làm gì thế…thả tôi ra…

– Năm xưa không có ta nhặt về nuôi thì ngươi bị chó tha rồi, mau báo đáp cho ta….

Hóa ra đây là cha nuôi của Mộng Thi, thấy con gái đẹp liền giở trò cầm thú. Tùng tức giận, định xong xuống nhưng bên dưới lại có tiếng la nên nó xem tiếp:

– Aaaa……

Hóa ra Mộng Thi trong cơn cấp bách, dùng móng tay cào xước mắt của tên cha nuôi da^ʍ tiện. Hắn ta tức quá, tát liền hai cái vào mặt Mộng Thi, rồi xé hết áo nàng. Toàn thân trên của nàng giờ hiện ra, trắng như bạch ngọc, mịn tựa nhung.

Hắn ta cười dâʍ đãиɠ, bỗng nụ cười hắn méo xệ, rồi gục xuống úp mặt vào ngực Mộng Thi mà chết..

Mộng Thi tưởng mình phải thất tiết với tên cha nuôi cầm thú này, không ngờ hắn bỗng úp vào ngực nàng mà bất động. Nàng nhìn xuống, hóa ra sau ót hắn có một viên ngói bắn vào, cắm thẳng vào giữa ót.

Hóa ra trong lúc khẩn cấp, Tùng trên nóc nhà liền bẻ một góc của viên ngói, bắn vào gáy của tên da^ʍ tặc. Tùng sử lực rất khéo, sao cho viên ngói chỉ bắn chạm vào huyệt Ngọc Cẩn, không làm vỡ sọ hắn, thế nên không có máu me gì cả.

l*и

Gϊếŧ xong tên cha nuôi, Tùng liền nhảy xuống. Thi đang hoảng sợ, bỗng thấy Tùng thì như thấy cứu cánh. Nàng liền òa khóc, rồi vùng dậy lao vào Tùng, ôm lấy nó thút thít.

Tùng vỗ về nàng hồi lâu, đến khi nàng ngừng khóc, mở mắt ra nhìn nó thì bỗng ngượng ngùng. Bởi lẽ nàng đang trần trụi thân trên, nãy giờ không để ý, cứ áp vào người nó.

Tùng mỉm cười, rồi lấy cái áo trường bào đang vắt trên tường mặc vào cho nàng. Cái áo này vốn là nó để quên, mới quay lại lấy, nhờ thế mới cứu được Mộng Thi.

– Vì quên áo nên ta quay lại lấy, may thay cứu được nàng. Giờ cái áo này lại che chắn thân thể nàng. Nàng với cái áo này có duyên lắm, phải bái nó làm ân nhân mới được!

Nghe Tùng nói, Mộng Thi bật cười, lại càng nép vào lòng nó. Mội hồi phong ba vừa rồi cũng không để ý, cảm thấy thanh thản đến lạ.

Một lúc sau, Mộng Thi mới rời ngực Tùng. Nó nhìn nàng, hỏi:

– Giờ nàng tính sao?

– Thϊếp…giờ chẳng nơi nào nương tựa. Số thϊếp thật khổ quá!

– Được rồi, ta sẽ cho nàng theo. Nhưng ở Kinh thành ta bận việc lắm, dăm bửa nửa tháng mới đến thăm được, nàng có ưng không?

– Chỉ cần là người của chàng, thϊếp cam chịu được hết.

– Vậy cái thi thể này và mọi chuyện ở đây tính sao?

– Thϊếp đã là người của chàng,mọi việc để chàng là liệu hết.

Tùng khoái chí lắm, nó cảm thấy như một người đàn ông thực thụ. Liền hỏi thêm:

– Mẹ nuôi nàng và Mộng Cầm bình thường có tốt với nàng không?

– Chị Mộng Cầm là con ruột của họ. Bình thường chị ấy đối xử với em hơi khó khăn, nhưng cũng là người tốt. Còn mẹ thì thật sự yêu thương em, bảo vệ em trước đòn roi vô lý của ông ta rất nhiều… – Mộng Thi chỉ vào cái xác của tên cha nuôi nói.

Nghe vậy, Tùng liền vận kình lên đôi bàn tay, chém liền mấy nhát vào xác tên cha nuôi. Nó cố làm ra vẻ hắn bị đao kiếm chém chết. Rồi hắn móc trong túi ra vài đĩnh vàng, đặt lên bàn. Nó lại bảo:

– Nàng biết chữ không, viết dùm ta bức thư.

– Dạ biết, mẹ nuôi là con một nhà nho, bình thường thϊếp cũng có học vài chữ.

Phải biết thời này, số người mù chữ rất nhiều, người biết được vài chữ thì được xóm giềng rất nể trọng. Đàn bà con gái như Mộng Thi mà biết chữ lại càng hiếm, trừ phi nhà quyền quí.

Tùng dặn Mộng Thi cố viết khác so với chữ nàng, rồi đọc cho Mộng Thi ghi:

– Ta là giặc cướp ở núi Giang. Đêm hôm trước cướp đàn bà không thành, nay lại đến cướp về làm áp trại phu nhân. Tên cha nuôi này dám chống cự, liền bị ta đâm chết. Nể tình các ngươi nuôi vợ ta thành người, ta cho vài nén vàng. Nếu dám báo quan, thì hai mẹ con các ngươi sẽ mất mạng.

Xong xuôi, Mộng Thi gói ghém đồ đạc đi theo Tùng. Nàng cười:

– Làm giặc cướp mà viết thư để lại như chàng, quả thật là nho nhã.

– Haha, đa tạ nàng đã khen.

Nói rồi Tùng đá vào cái xác của tên cha nuôi, nói:

– Chỉ sướиɠ cho tên dâʍ đãиɠ này. Được tiếng thơm là bảo vệ con gái đến chết!

Nghe đến đó Thi lại ngậm ngùi. Tùng thấy vậy bồng nàng lên ngựa, rồi hai người cưỡi một ngựa mà đi. Đến thị trấn có chỗ bán ngựa, nó mua thêm cho nàng một con cưỡi riêng, rồi cả hai cùng vào nhà trọ nghỉ.

l*и

Hôm ấy Mộng Cầm bỏ Mộng Thi ở nhà làm việc nhà, mình thì vào Thị trấn chơi. Giữa đường bỗng gặp cha mẹ đi ăn đám về. Cha nàng nghe nói Mộng Thi ở nhà một mình, liền cưỡi ngựa về trước, sai mẹ nàng đi chơi với nàng. Thấy thế, mẹ nàng cùng nàng vào thị trấn chơi nhà người quen, mua sắm.

Đến khi tối mịt, mẹ con về nhà thì thấy trong nhà tối om, thắp đèn lên thì thấy xác chết cha nàng, cả hai sợ quá khóc rống lên. Sau đó mới tìm thấy vàng bạc và bức thư Tùng để lại, cả hai đều nghĩ Mộng Thi bị cướp đi rồi.

Nhưng cả hai không dám báo quan, sợ bị trả thù. Sẵn có vàng bạc Tùng để lại, mẹ còn nàng bàn nhau chuyển về quê ngoại ở Đông Anh, Thăng Long sống, chứ ở đây rừng núi nguy hiểm quá.

l*и

Lại nói chuyện Tùng và Mộng Thi vào nhà trọ nghỉ. Vừa vào quán, quan khách đang ngồi cứ nhìn Mộng Thi mãi, vì nàng xinh đẹp quá, bên ngoài lại khoác trường bào của đàn ông nhìn lạ lạ.

Tùng tiền bạc có sẵn, cứ thuê phòng hạng nhất của khách điếm này mà nghỉ. Vừa vào phòng, Mộng Thi tròn xoe mắt. Nhỏ đến lớn, nàng nửa con – nửa đầy tớ nên ít được cho ra ngoài, lại càng chưa thấy nơi sang trọng như thế này.

Tùng nhường nàng tắm trước, nó tắm sau. Tắm xong, Tùng bảo tiểu nhị đem đồ ăn lên. Cả hai vừa ăn vừa uống rượu nói chuyện. Ăn xong, rượu cũng hết, Tùng ngà ngà. Ngó thấy Mộng Thi xinh đẹp quá, nó kiềm lòng không được, liền bế thốc nàng lên, đi lại chiếc giường trải nệm gấm..

l*и

Mộng Thi đang nửa tỉnh nửa mê vì hầu rượu Tùng, bỗng được bế thốc lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống nệm êm. Cơn say của rượu cộng với cơn say men tình ái khiến nàng thở gấp.

Phải, nàng đang say ái tình. Cuộc gặp gỡ với Tùng tối hôm trước đã để lại cho nàng không ít dư âm ngọt ngào, nàng đã tương tư chàng tráng sĩ giỏi giang tuấn tú. Nàng về nhà cứ gọi thầm tên Tùng mãi, “Trường Phúc, Trường Phúc….”.

Mãi đến trưa nay, đang lúi húi làm cơm thì người tình trong mộng lại xuất hiện trước mặt nàng, lại còn nắm tay nàng. Sau đó lại cứu nàng khỏi tên da^ʍ tặc đội lốt cha nuôi.

Như thế, nàng không yêu Tùng sao được.

Về phần Tùng, có thể nói Thi là người con gái xinh đẹp nhất nó từng gặp. Đừng nói Loan, ngay cả hai cô Hoàng hậu cũng thua Thi một bậc. Hơn nữa, hai chị em Khâm – Tuyên hoàng hậu đã qua tuổi xuân sắc, đã là thục phụ, đâu có như Thi – tươi mởn tựa một đóa Phù Dung.

Hai bên vừa nghĩ vừa hôn hít nhau, thoáng chốc Tùng đã lột sạch đồ của Thi, nàng trần trụi và tinh khiết như một hạt sương mai, đang nằm thẹn thùng dưới thân Tùng.

Tùng đưa tay cởi đai quần, và cũng khỏa thân ngay sau đó. Nó áp thân mình lên cơ thể người thiếu nữ trong trắng này, mùi xử nử man mác tỏa ra, đưa nó vào ngây ngất.

– Nàng….gả cho ta nhé!

Một cái gật đầu thẹn thùng từ Thi, thay cho lời đồng ý. Bao nhiêu là những lề thói gia giáo, là tiết hạnh, là trinh tiết con gái, đều theo cái gật đầu của nàng mà vứt đi cả.

l*и

Tùng đưa tay, chà xát vào âʍ ɦộ Thi, môi hôn nàng. Cô nàng thiếu nữ nào đã nếm mùi đời, liền run rẩy trước những hành động quái ác của đôi tay và đôi môi Tùng. Nàng nấc lên, rêи ɾỉ và quằn quại từ những động tác của Tùng. Thoáng chốc, đôi tay Tùng đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô Sơn nữ xinh đẹp và ngây thơ.

Rồi Tùng cúi xuống, đưa miệng nút lấy âʍ ѵậŧ của Thi, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Âʍ ѵậŧ của Thi đang trương lên như một hạt đậu, tấy đỏ như đang khát khao đòi hỏi một thứ để giải tỏa. Nó lại đưa lưỡi vét một đường dài theo mép âʍ đa͙σ của Thi, dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề chảy ra, mùi vị thanh tân đến lạ, chưa có cái l*и này làm Tùng điên đảo như thế.

Về phần mình, cô sơn nữ Mộng Thi chỉ biết cong mình chịu đựng sự dày vò sung sướиɠ của Tùng – nàng có kinh nghiệm gì đâu!

Nhưng đến khi Tùng cầm dươиɠ ѵậŧ to đùng và cứng như cái cọc sát rề rà trước âʍ ɦộ nàng, thì nàng lờ mờ nhận ra. Nàng nhận ra mình sắp mất đi đời con gái. Theo bản năng, nàng khép hai chân lại, e dè trước dươиɠ ѵậŧ của Tùng. Nhưng rồi Tùng luồn lách một hồi, cuối cùng cũng đã đặt được đầu khấc trước mép âʍ đa͙σ trơn nhớt.

– Ta tiến vào nhé…

– Vâng….mau….thϊếp…không đợi được!

Thi vừa dứt câu, Tùng đã tiến vào âʍ đa͙σ, cú nhấp thật nhẹ nhàng, từ tốn – Tùng muốn hưởng thụ trọn vẹn cái l*и tươi non này.

Rồi chạm đến màиɠ ŧяiиɧ của Thi. Tùng dừng lại, nhìn Thi rồi hẫy mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ nó xé rách màиɠ ŧяiиɧ, thông thẳng vào âʍ đa͙σ ấm nhớt.

– A….đau quá….thϊếp đau……

Kệ Thi hét lên, Tùng đút cho dươиɠ ѵậŧ mình lút cán, rồi ngâm trong đó. Âʍ đa͙σ chưa quen với sự xuất hiện của vật lạ, liền co thắt dữ dội như muốn đẩy ra. Chính sự co thắt đó làm Tùng như sướиɠ điên lên.

Qua một tuần trà, Thi đã bớt đau, nét mặt nàng dãn ra. Thấy thế Tùng hỏi:

– Nàng bớt chưa, ta lại rút ra đẩy vào nhé…

– Thϊếp…đã hết…mau làm lại đi chàng.

Lời nói của Thi như một lời kí©ɧ ɖụ©, Tùng liền rút ra đâm vào âʍ đa͙σ nhoe nhoét dâʍ ŧᏂủy̠ và máu trinh.

Lần này Thi đã hết đau, chỉ hơi thốn. Nhưng qua mấy lần nhấp, thì nàng đã quên hẳn cơn thốn, vì cơn sướиɠ từ đâu ùa về làm nàng bủn rủn…

– Ư….thϊếp…..sảng khoái….á…..mau…..mau tới…..

Tùng nhấp miệt mài vào cái l*и tơ của Thi. Rồi nó đưa một chân nàng lên, dạng háng nàng ra mà nhấp vào liên hồi.

Qua một chập, âʍ đa͙σ của Thi bỗng co thắt mạnh dữ dội, như lần đầu Trung đâm lút cán để xé màиɠ ŧяiиɧ của nàng vậy.

– A….thϊếp….muốn xuấ…t…..a…….

Tùng biết nàng sắp xuất thủy, liền cật lực đυ. mạnh thêm, dươиɠ ѵậŧ to phồng lại đυ. vào cái l*и tơ liên hồi.

Rồi Thi ra, xuất ra một thứ nước ấm nóng từ sâu trong âʍ đa͙σ, bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ Tùng.

Tùng cũng muốn xuất tinh vào l*и Thi, nó nhấp mạnh vài cái, rồi xuất mạnh dòng tϊиɧ ŧяùиɠ vào cái l*и đang run rẩy vì cực khoái. Hai thân thể cùng nhau lêи đỉиɦ Vu sơn….

Thi run rẩy thêm hồi lâu, đến khi cơn cực khoái đã tan, nàng liền thẹn thùng định lấy áo lau đi tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ trên nệm. Nhưng Tùng bảo kệ đó, rồi giục nàng đi ngủ.

l*и

Đến canh ba, Tùng lại nứиɠ quá và đè nàng ra đυ. tiếp. Cô sơn nữ chưa biết mùi đời cũng hưởng ứng người tình. Cả hai làʍ t̠ìиɦ đến sáng, rồi ngủ đến trưa mới cưỡi ngựa về Thăng Long. Vì mới bị phá trinh, lại bị đυ. toe toét đến tận sáng, nên Thi vừa cưỡi ngựa vừa nhăn nhó.

Tùng thấy thế, liền ôm nàng vào lòng, hai người cùng cưỡi một con ngựa, dắt một con. Cứ thế đôi tình lữ luân phiên nhau thay ngựa, chả mấy chốc trời tối đã đến thành Thăng Long.

l*и

Tùng dừng ở Ngoại Kinh Điếm, thuê một gian phòng lớn ở tầng 3 cho Mộng Thi ở. Lại dặn dò với 2 đệ tử Bảo Khứ Hội đang ở tầng 2:

– Đây là nữ nhân của ta, ngụ ở tầng 3. Các ngươi phải bảo vệ cho tốt, nàng có mệnh hệ thì đừng trách ta không nể mặt Lý sư huynh.

– Tuân mệnh trưởng lão sư thúc! – hai tên nhanh nhảu.

Nói rồi Tùng đưa Thi lên lầu 3 để nàng nghỉ ngơi. Bỗng thấy Thi cứ tủm tỉm, nó hỏi sao thế. Thi đáp:

– Vừa rồi chàng nói thϊếp là nữ nhân của chàng, đám sư điệt của chàng ai cũng nghe. Thϊếp thích lắm.

Hóa ra nàng ta thấy Tùng công khai nhận nàng là nữ nhân của nó, khoái chí trong lòng. Ôi đàn bà, thật là coi trọng danh phận!

Thi lại nói thêm:

– Thϊếp…trước giờ khổ cực. Nay thϊếp trao thân cho chàng, không màng lễ giáo, chàng không được khi phụ thϊếp!

– Đương nhiên, ta mà ruồng bỏ nàng, sẽ chết không…

Tùng đang nói, bỗng bị Thi bịt miệng:

– Thϊếp tin, thϊếp tin rồi. Không cho chàng nói gở…

Hai người đang nồng thắm, bỗng một tên đệ tử trong hội đứng ngoài vọng vào bẩm báo:

– Thưa trưởng lão sư thúc, có gia tướng của Hưng Đạo Vương đến cầu kiến.

Tùng vội buông Mộng Thi xuống, đi xuống lầu gặp gia tướng của Hưng Đạo Vương. Hóa ra là Cao Mang.

– Cao Mang huynh đệ, Hưng Đạo Vương có chuyện gì muốn gặp ta?

– Đại vương biết tin ngài vừa về kinh, liền phái ta mời ngài đến phủ, bảo là có việc cần kíp lắm.

Tùng liền nhận lời, rồi quay trở lên lầu chia tay với Mộng Thi, sau đó cưỡi ngựa đến Phủ của Hưng Đạo Vương.

l*и

Muốn biết Hưng Đạo Vương triệu Tùng đến có việc gì, xin đón xem phần sau sẽ rõ