Tùng định bụng về sẽ đè Khâm hậu ra mà đυ., tuy nhiên đời không như là mơ. Vì Phụng Nghi Cung bị cháy, nên Tông Nhân Phủ sắp xếp cho Khâm hậu ở Từ Ninh Cung. Đây vốn là cung của Thái hậu, nhưng sau khi bà mất thì không ai ở, thành ra hoang lạnh. Về tới nơi, Tùng phải chỉ huy đám thái giám, cung nữ dọn dẹp mất 2-3 ngày trời.
Đêm hôm ấy dọn dẹp xong, đúng vào ngày vọng (rằm) nên hoàng tộc tổ chức tiệc, chọn luôn Từ Ninh Cung của khâm hậu làm địa điểm, xem như lễ tân gia.
Vốn ngày xưa tổ tiên họ Trần làm nghề chài lưới, mà nghề đánh cá thì hễ đến ngày rằm sáng trăng, thì không đánh bắt được gì cả. Nên họ Trần thường lấy ngày rằm nhàn rỗi làm ngày nghỉ, nhậu nhẹt tiệc tùng. Mãi đến bây giờ thành bá chủ Đại Việt, tục ấy cũng còn duy trì.
Từ Ninh Cung, giăng cờ hoa ngợp trời, các vương công quí tộc tới tấp gửi quà đến Khâm hậu mừng nàng có cung mới, cảnh tượng thật rộn ràng. Có thể thấy tuy sắp có chiến tranh với quân Nguyên, nhưng sức nước của Đại Việt không hề yếu nghèo một tí nào.
An bài chỗ ngồi xong, hoàng tộc bắt đầu nhập tiệc. Trần Nhân Tông ngồi ở chính giữa, bên trái là Khâm hậu, bên phải và ngồi xa hơn là Tuyên hậu, xa hơn nữa là các quí phi. Nhìn dàn thê thϊếp của vua, Tùng bất giác chảy nước miếng. Dù nó đã được đυ. hai nàng hoàng hậu, nhưng còn những phi tần khác cũng rất “ngon”, nhìn mà cứng hết cả cu.
Ở dưới là tông thất ngồi xếp theo thứ tự hai hàng. Một hàng do Trần Hưng Đạo ngồi đầu, một hàng do Trần Quang Khải ngồi đầu. Có thể thấy đây là hai vị vương gia uy tín, được trọng vọng nhất hiện giờ.
Đến giữa tiệc, tông thất đang ăn uống nói chuyện thì bỗng Hưng Đạo Vương lên tiếng:
– Muôn tâu Quan gia, vừa rồi Phụng Nghi cung của Khâm hậu bị cháy, có Thượng tổng quản Trường Phúc liều mình xông vào cứu chủ. Tuy hắn sơ sót để cung bị cháy, nhưng đã lập công chuộc tội. Hơn nữa, vi thần thấy hắn sắp xếp cung mới rất bài bản, so với cung cũ chỉ đẹp hơn chứ không kém.
Hưng Đạo Vương ngừng một hơn, rồi nói tiếp:
– Vì thế với tư cách là người đứng đầu Tông Nhân Phủ, thần xin Quan Gia trọng thưởng cho Thượng tổng quản, để mọi người thấy được sự nhân từ, tha lỗi cho quần thần của Quan Gia.
Như đã bàn từ trước, Nhân Tông liền đồng ý, gọi Tùng ra. Tùng lật đật từ đằng sau chạy đến:
– Trường Phúc, chuẩn lời của Hưng Đạo Vương, ta ban cho ngươi một li ngự tửa.
Quần thần chợt ồ lên. Phải biết được đích thân vua ban rượu là vinh dự lớn cỡ nào.
Tùng cũng không khách khí, đa tạ rồi nhận lấy uống. Rượu vừa qua cổ họng, nó chợt nhăn mặt, rượu mạnh quá!
– Ta ban thưởng cho Trường Phúc mười lạng vàng.
– Thần tạ chủ long ân…. – Tùng nói.
Rồi nó lui vào. Lúc lui vào, nó không quên hướng về phía Khâm hậu, dùng nội lực nói với nàng:
– Ta chờ nàng ở phía trong Thư phòng, mau kiếm cớ rời đi, rồi vào đó.
Vì dùng mật chỉ truyền âm nên chỉ có Khâm hậu nghe được. Nàng nghe xong, ý nhị nhìn nó gật nhẹ một cái, rồi lại quay ra chỗ khác sợ người ra thấy.
Nó vui như mở cờ trong bụng.
Những bước chân của nó tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Bốn vị đại vương – cũng là bốn cao thủ của họ Trần: Trần Hưng Đạo, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật và Trần Ích Tắc.
Trần Hưng Đạo thì đã biết nó không phải thái giám thật.
Trần Quang Khải nhíu mày. Ông vốn là đệ nhị cao thủ của tông thất, nhìn bước chân của Tùng, ông cảm thấy có gì đó không ổn, không giống những thái giám khác…
Còn Nhật Duật và Ích Tắc thì võ công tuy xếp hạng 3 và hạng 4, nhưng thua xa Quang Khải và Hưng Đạo Vương, nên họ chỉ lờ mờ thấy điều gì đó mà thôi, chứ vẫn không bận tậm.
l*и
Tùng vào Thư phòng của hoàng hậu, ngồi đợi. Ly rượu vua ban làm nó hơi mệt. Bởi lẽ tuy có nội công thâm hậu, nhưng trước giờ nó đâu có tiếp xúc bia rượu nên lần đầu uống không khỏi choáng váng. Hơn nữa đây là ngự tửu, chứ không phải rượu bình thường.
Ở ngoài kia, Khâm hậu chờ Tùng vào được một lúc, rồi thỏ thẻ với Nhân Tông:
– Hoàng thượng, thϊếp cảm thấy không được khỏe, thần thϊếp xui lui vào trong trước, có được chăng.
– Đương nhiên là được – Nhân Tông nhàn nhã gật đầu.
Phải biết rằng trong hai chị em thì ngài thích người em – Tuyên Hoàng hậu hơn. Tuy nhiên có cô chị Khâm hậu ở đây thì ngài cũng ngại âu yếm Tuyên hậu. Bởi lẽ tuy cả hai đều là con gái của Hưng Đạo Vương nhưng Khâm hậu mới là con của vợ cả, Tuyên hậu chỉ là con của một người tiểu thϊếp, không có tiếng nói nhiều.
Muốn lấy lòng Hưng Đạo Vương, để ông ta trợ giúp trong việc chống giặc, đương nhiên phải sủng ái Khâm hậu.
Được Nhân Tông đồng ý, Khâm hậu liền lui vào trong. Nàng đi về hướng phòng ngủ, xong rồi sai cung nữ về phòng hết. Đợi không có ai, nàng lén đi về phía thư phòng….
l*и
Vừa đóng cửa, một đôi môi đã áp vào má nàng, đánh “chụt” một tiếng.
– Hôi mùi rượu quá – Khâm hậu nói.
– Là do ly rượu được chồng nàng ban đấy….
– Đúng là uống rượu vào, dục tâm nổi dậy – Khâm hậu nguýt Tùng.
– Haha. Chính chồng nàng đã giúp ta có hứng thú…chơi nàng.
Khâm hậu im lặng, lột đồ Tùng ra. Đã lâu rồi nàng chưa được nó đυ., nên nàng rất thèm. Đúng là ăn quen – nhịn không quen. Trước đây không sao, nhưng từ khi được nó đυ. thì nàng lại quay ra thèm, lúc nào cũng ham muốn. Có những khi nó đi ra ngoài, nàng phải vạch l*и thủ da^ʍ.
Tùng cũng nứиɠ không kém, từ lúc ở nhà lao ra nó đã được đυ. đâu. Nó đưa tay định lột đồ Khâm hậu ra, nhưng lại thôi.
Vì hôm nay là ngày lễ mừng cung mới, nên Khâm hậu diện lễ phục rất đẹp. Tóc nàng được tết thành từng lọn, bồng bềnh. Trên đầu nàng còn đeo một cây trâm bằng vàng và ngọc, khiến cho người ta mê mẩn. Còn trang phục của nàng may bằng lụa tơ tằm, màu đỏ rất đẹp.
Có thể nói khí chất mẫu nghi thiên hạ của nàng thật tuyệt vời khi diện bộ đồ này, nên Tùng không cởi ra. Nó muốn để nàng khoác bộ đồ này, và để cho nó đυ..
Rất nhanh, trên thân thể Tùng không còn mảnh vải nào. Tùng cũng lột sạch bên dưới của Khâm hoàng hậu, chỉ còn lại lớp áo phủ lên. Nó vứt chiếc qυầи ɭóŧ của nàng sang một bên, rồi đưa tay chọc vào….
– Ư….a……mạnh lên….chàng….mau lên! – Khâm hậu rêи ɾỉ.
Rồi nó áp nàng dựa vào một kệ sách trong thư phòng. Đè đầu nàng ra hôn vào mặt, môi, cổ, mát…. Hai người dính vào nhau như đôi sam, vặn vẹo… Tùng đưa lưỡi liếʍ vào lỗ tai hoàng hậu, làm nàng rùng mình:
– Ư….thϊếp sướиɠ….mau….móc mạnh nữa lên.
Nhìn hoàng hậu đang oằn mình dưới sự kí©ɧ ɖụ© của mình, Tùng cảm thấy thật sướиɠ. Nó liếʍ dần xuống bụng nàng, tay không bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của nàng, nước da^ʍ của hoàng hậu đã chảy ra dầm dề…
– Sướиɠ không…Khâm nhi….nàng thích không….
– Sướиɠ….mau mạnh lên….thϊếp thích……..a……
Tùng đương nhiên tăng dần lực tay, khiến Khâm hậu rêи ɾỉ không ngừng. Nó truyền một ít nội lực vào ngón tay khi day day l*и của hoàng hậu, khiến nàng sướиɠ không thể tả. Cảm giác này nàng chưa trải qua bao giờ.
Rồi Tùng cúi xuống, kê miệng vào l*и của Khâm hậu và bú.
– A….sướиɠ chết thϊếp…..cái lưỡi….quái ác…..a……
Tùng thấy thế, đánh lưỡi càng tợn. Nó dùng lưỡi đánh liên hồi trên âʍ ѵậŧ của nàng, thỉnh thoảng kê miệng nút một phát, làm nàng rêи ɾỉ không thôi.
– Nào, đến lượt nàng phục vụ rồi.
Khâm hậu nghe thế, tự giác ngồi xổm xuống, môi nàng tìm đến ©ôи ŧɧịt̠ của Tùng, rồi mở to và hút nó vào. Trải qua sự huấn luyện của Tùng, nàng đã bú ©υ rất thành thạo. Cảm giác được Hoàng hậu đương triều bú ©υ, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm sao
Lưỡi nàng quấn quanh dươиɠ ѵậŧ nó, tay nàng xóc xóc dái nó, thỉnh thoảng chọc vào một cái làm nó thích thú.
– Rồi, để ta làm nàng sướиɠ thật sự nhé.
– Mau…thϊếp muốn….chịu không được nữa.
– Muốn gì? Nàng muốn gì?
– Muốn được chàng sủng ái…. – Khâm hậu mơ màng nhìn nó nói.
– Sủng ái là gì? Nàng phải nói thật dễ hiểu mới được!
– Mau đυ. thϊếp, mau chơi thϊếp đi. Tấm thân hoàng hậu này là của chàng, mau đè thϊếp ra….
Đương nhiên nghe đến đây, Tùng không khách khí nữa. Nó vật nàng ra, dùng dươиɠ ѵậŧ chà xát lên mồng đốc của nàng. Lên xuống nhịp nhàng, nhưng nó chưa vội đút vào:
– Mau, mau đút vào đi…thϊếp muốn…
– nàng muốn thật sao?
– Thật, thϊếp nứиɠ quá rồi, chơi thϊếp….đi….a……..
“Ót” một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ của Tùng đã phá lỗ l*и của hoàng hậu, chui vào.
– A……trời ơi….sướиɠ quá. Chàng thật mạnh mẽ. Mau chơi thϊếp đi……
– hà hà, không ngờ nàng dâʍ đãиɠ quá.
– Mau lên chàng….ư….ư
Côи ŧɧịt̠ của Tùng thụt ra thụt vô trong âʍ đa͙σ của hoàng hậu, mỗi lần rút ra là một ít dâʍ ŧᏂủy̠ lại ứa ra, thật là dâʍ đãиɠ mà. Nó đổi tư thế, cho nàng đứng quay mặt vào kệ sách, rồi từ sau đút vào…
– Ư….sướиɠ quá…..tư thế này…..thϊếp sướиɠ….
– Nàng chổng mông cao lên nữa đi, để ta đυ. được dễ hơn.
Vừa dứt lời, cặp mông trắng muốt của Khâm hoàng hậu đã vểnh cao hết cỡ:
– Rồi, mau đút thϊếp, lút cán đi…..a……sướиɠ…..
Có được một người tình dâʍ đãиɠ như vậy, Tùng vui mừng đυ. đến tận sức. Mỗi cú thúc của nó là một lần kệ sách rung rinh, và khâm hậu rêи ɾỉ. Nó thúc mạnh, tiếng bạch bạch kêu lên vang vọng khắp thư phòng.
Bỗng có tiếng của hai tên thái giám:
– Có tiếng gì lạ thế nhỉ, mau vào kiểm tra. Nếu mất gì hoàng hậu sẽ trách cứ đấy.
Tùng thấy có người sắp mở cửa đi vào, nó đυ. hoàng hậu mạnh hơn, tiếng bạch bạch lại to hơn. Hai tên thái giám lật đật mở cửa xông vào.
– Ai….đó, sao dám tự tiện….xông..ư….vào – Khâm hậu lên tiếng, nàng cố gắng kìm tiếng rên sung sướиɠ!
– Tâu hoàng hậu, chúng nô tài nghe thấy…
– Là ta….đập mấy…con muỗi thôi….Mau…lui ra… – Khâm hậu hổn hểnh.
– Tuân lệnh.
Ảnh Sεメ cổ trang
l*и
Bọn thái giám lui ra, Tùng lại thúc ©ôи ŧɧịt̠ nó mạnh hơn:
– Trời ơi…sướиɠ…..lúc nãy sao chàng….không dừng lại….ư…a….
– Kệ bọn chúng. Cùng lắm là thuận tay gϊếŧ chúng. Chứ đang đυ. nàng, sao dừng lại được.
– Ư….đúng rồi…đừng ngừng lại….chơi thϊếp đi….
Cứ thế, Tùng thúc cu vào l*и hoàng hậu, tiếng đυ. nhau lại vang lên. Hoàng hậu uốn éo, phối hợp với Tùng hẩy mông phía sau.
– Nàng thật là dâʍ đãиɠ… Ta sẽ làm cho nàng sướиɠ…
– A….mau lên chàng….thϊếp muốn….
Nói rồi Khâm hoàng hậu rùng mình, âʍ đa͙σ nàng co bóp liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề…
– Thϊếp ra…thϊếp……ra……
Rồi nàng bắn ra một làn nước nóng ấm từ trong âʍ đa͙σ, rớt cả xuống sàn. Tùng vẫn chưa xuất tinh, nó rút c̠ôи ŧɧịt̠ ra. Từ trong âʍ đa͙σ, dâʍ ŧᏂủy̠ rơi ra, “toẹt” một cái rơi xuống sàn.
Khâm hoàng hậu gục xuống sàn, thở hổn hểnh. Nàng sướиɠ quá, chả biết gì nữa. Tùng cũng nằm xuống, vuốt ve nàng.
Nó vẫn chưa xuất tinh, một người vẫn chưa đủ cho nó chơi. Giờ sao đây nhỉ, đè nàng ra đυ. tiếp hay là….
Nó chợt nghĩ tới Tuyên hậu đang ngồi ngoài kia, c̠ôи ŧɧịt̠ lập tức vươn lên…